Thể Tôn

Chương 712

Đi lại ở thành Thiên Nguyệt một thời gian, Lôi Cương đối với thịnh hội đấu giá lần này càng hiểu thêm. Cứ trăm năm, liên minh giao dịch lại tỏ chức thịnh hội bán đấu giá ở một trong các thành lớn. Còn lần này, thành Thiên Nguyệt trổ hết tài năng trở thành thành được cử hành. Vì vậy mà bây giờ mới lôi kéo nhiều cường giả tới như vậy. Lôi Cương cảm thấy rất hứng thú đối với thịnh hội giao dịch, nhưng điều kiện tham gia rất khó khăn, chỉ có Cương thần hỗn độn Huyền giai cùng với người có thẻ khách quý của liên minh giao dịch mới có thể đi vào. Đây chắc hắn là hội đấu giá của cường giả, tu vi thấp chưa có tư cách mà thẻ khách quý thì chỉ sợ các thế lực lớn mới có được, còn người bình thường rất ít.

- Không biết với cái thân phận thần sử của mình có thể đi vào được không? - Lôi Cương đột nhiên nghĩ tới mình là thần sử của tiền bối Minh Lôi, thân phần này có thể tiến vào thịnh hội đấu giá không? Ấn ký trên trán của Lôi Cương bị lớp khăn che khuất, nếu như không cố xem thì không thể thấy.

- Đến lúc đó thử xem thế nào. - Lôi Cương thầm nghĩ. Cảm nhận được hơi thở từ trong thành tản ra, Lôi Cương ngạc nhiên và thán phục, không ngờ cái thịnh hội đấu giá này lại thu hút nhiều cường giả đến vậy. Chỉ cần là Cương thần hỗn độn Huyền Giai, hay Đạo Thần cũng ít nhất hơn trăm người.

Sau khi vào một cái khách sạn, Lôi Cương xem xét U Giới. Lần này hội đấu giá nếu có thiết quyển Khai Thiên thì cho dù hắn có táng gia bại sản cũng phải lấy được. Mà điều kiện đầu tiên là phải có đủ thần thạch. Thịnh hội bán đấu giá đều lấy thần thạch làm tiền, nếu không đủ thần thạch thì có thể dùng đồ vật tương ứng để đổi.

Nhìn thần thạch bên trong u giới chồng chất như núi, Lôi Cương trầm ngâm một lát, lúc trước hắn đổi lấy thần lực đan Địa giai chỉ còn thừa khoảng hai trăm vạn. Con số đó ước chừng không đủ. Nhìn từng món đồ bên trong U giới, tùy tiện lấy ra một thứ cũng đủ khiến cho người tu luyện của Vô Thượng giới điên cuồng, nhưng ở thánh giới Hồng Hoang chúng đều vô dụng. Cũng may không gian của U Giới rộng lớn, nếu không Lôi Cương đã xử lý xong.

- A? - Thần thức của Lôi Cương hạ xuống bên bầy Kiến lửa và Hỏa giao. Không biết U giới là thế nào nhưng lúc này Lôi Cương còn chưa thể nhìn thấu. Cả U giới như tạo thành một giới. Tu vi của Lôi Cương càng mạnh thì không gian trong đó càng lớn. Lúc này, gần như bằng một cái tinh cầu loại nhỏ. Hơn nữa, trong U giới tràn ngập linh khí. Trong những năm qua, kiến lửa và hỏa long bị Lôi Cương nhốt trong U Giới đã từ từ an cư. Tất cả đều chìm vào giấc ngủ say, lần lộn trong đó có đầy những quả trứng đỏ như lửa.

- Đây là... - Lôi Cương chấn động, đám kiến lửa và hỏa giao này đã đẻ trứng? Trầm ngâm một lát, Lôi Cương đè nén sự vui mừng trong lòng. Qua một thời gian nữa, hắn định để đám Kiến lửa và Hỏa giao vào một tinh cầu, để cho chúng trưởng thành, tạo ra một sự trợ giúp cho bản thân. Lôi Cương không biết cái suy nghĩ đó khiến cho thời gian sau, thánh giới Hồng Hoang lại có thêm một cái cấm địa thần thú.

Sau khi thần thức rời khỏi U Giới, Lôi Cương cân nhắc xem nếu lúc này mà ra tay chỉ có Thôn Thiên đan. Đây là thần đan địa giai mà Mạc Ngôn đủ khiến cho cường giả Địa giai bị thương nặng nhất. Viên đan dược này đối với hắn mà nói chính là một lá phù bảo mệnh, nếu không đến mức bất đắc dĩ, Lôi Cương sẽ không đêm bán. Không có phân thân bốn hệ, mặc dù Lôi Cương nguy hiểm hơn nhưng tâm trạng cũng vô cùng thoải mái, phong phú. Dù sao thì Lôi Cương cũng không muốn dựa vào bộ hài cốt kia.

Không có việc gì làm, Lôi Cương dạo qua phần lớn các cửa hàng trong thành Thiên Nguyệt. Hắn phát hiện ra đồ vật ở đây có rất nhiều ngay cả trứng thần thú, thi thể thần thú đều có thể mua với một cái giá xa xỉ. Mỗi một con thần thú đều hơn mười vạn thần thạch. Điều này khiến cho Lôi Cương tính toán nếu trong đại hội bán đấu giá thực sự xuất hiện thiết quyển Khai Thiên thì có nên lấy trứng kiến lửa và hỏa giao để đổi lấy hay không. Tất nhiên, nếu không bất đắc dĩ thì hắn cũng không động tới chúng. Dù sao thì so với thiết quyển Khai Thiên, giá trị của kiến lửa và hỏa giao giảm rất nhiều.

Đi trên đường, ánh mắt của Lôi Cương đột nhiên nhìn về phía một thiếu nữ trong đám đông. Cô gái mang mạng che mặt, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng khiến cho quanh người cô chừng một thước không hề có ai. Nàng mang chiếc khăn che mặt giống như một tầng kết giới khiến cho không một ai có thể nhìn trộm được hình dạng. Tuy nhiên đôi mắt trong suốt cũng đủ khiến cho người ta mơ màng, chỉ muốn xé chiếc khăn bịt mặt ra để nhìn. Khiến cho Lôi Cương phải để ý đó là cô gái này chính là nữ tử với khí thế kinh người đang ngồi trong Ngũ Long chiến xa.

Không biết có phải do người nhìn thiếu nữ nhiều lắm hay là như thế nào mà cô giá này vẫn không hề chú ý tới Lôi Cương mà đi vào trong một cửa hàng lớn. Lôi Cương không hề có ý nghĩ trêu chọc người này, bởi tu vi của nàng khiến cho hắn không thể nhìn thấu, đồng thời thân phận càng khiến cho hắn e ngại.

Hôm sau, trong thành Thiên Nguyệt tràn ngập một bầu không khí khác lạ, cao thủ trong thành càng lúc càng đông. Tới lúc này, Lôi Cương cảm nhận được cương thần, đạo thần huyền giai phải tới ba trăm người. Hắn thầm than, thịnh hội đấu giá đúng là hấp dẫn nhiều cường giả. Lôi Cương không biết, thịnh hội đấu giá ở tinh vực Hạo Nguyệt cử hành trăm năm một lần có sức hấp dẫn rất lớn. Nghe đồn, mấy trăm năm trước, trong một lần bán đấu giá có xuất hiện một thanh thần khí thiên giai khiến cho thánh giới Hồng Hoang dậy sóng. Thần khí thiên giai tượng trưng cho cương thần, đạo thần hỗn độn thiên giai. Thần khí như thế người bình thường đừng hòng nghĩ đến. Cho dù là thế lực lớn cũng không có nhiều. Vậy mà trong đại hội bán đấu giá lại xuất hiện, làm sao không khiến cho người tu luyện mộ danh mà đến.

Thần khí của thánh giới Hồng Hoang và thần khí của thất giới không cùng đẳng cấp. Thần khí của thất giới so với thần khí của thánh giới Hồng Hoang mà nói chỉ có thể gọi là thứ thần khí. Còn thần khí thiên giai có thể nói là trừ thánh khí ra, chính là thần khí mạnh nhất, làm sao không khiến cho người ta đỏ mắt?

Lúc này, Lôi Cương đứng lẫn trong đám người, trước mặt là một cái kiến trúc hình tròn chính là chỗ diễn ra thịnh hội bán đấu giá. Nơi này điêu khắc rất nhiều hình thù tinh xảo với một sự xa hoa. Dưới cái kiến trúc có một cái cửa lớn cao tới mười trượng, tám gã nam tử mặc áo xanh đứng hai bên cánh cửa nhìn những người tu luyện tiến vào. Mà người có thể đi vào thì đơn giản là cường giả Cương thần hỗn độn Thiên giai, hoặc là có thẻ khách quý. Dưới sự kiểm tra của tám người, không một ai có thể trà trộn đi vào bên trong. Bởi vì tu vi của tám gã nam tử áo xanh đều là cương thần hỗn độn huyền giai.

Lôi Cương nhìn hơn mười người tu luyện trước mặt. Lúc này hắn đang mặc chiếc áo choàng đen, phủ kín chữ "lôi". Lôi Cương dự định khi tới đó sẽ xốc áo bào lên để lộ chữ Lôi xem thử có đi vào được không.

Đến lượt Lôi Cương, một trong số tám gã cao thủ quát lên:

- Đứng lại!

Y nhìn Lôi Cương chằm chằm, với ánh mắt lãnh đạm và uy nghiêm. Nét mặt Lôi Cương vẫn thản nhiên, đang chuẩn bị xốc chiếc áo bào lên thì một tiếng thét kinh hãi vang lên.

- Lưu đạo hữu! - Lôi Cương sửng sốt, thanh âm có chút quen thuộc. Hắn quay đầu nhìn lại phía sau thì thấy một nam tử trung niên ăn mặc quần áo giản dị đi về phía Lôi Cương, nét mặt y có chút vui vẻ:

- Đúng là ngươi! Lưu đạo hữu. Không ngờ sau lần từ biệt trước đến giờ mới gặp lại ngươi.

Lôi Cương ngạc nhiên. Người này đúng là Lý Long trước đây đã tặng Khốn Long tiên cho hắn. Lôi Cương chợt có một suy nghĩ liền vui vẻ nói:

- Lý đại ca! Không ngờ lại là ngươi.

- Đi! Đi vào. Sau lần từ biệt, ta có ở thành Tụ Anh tìm ngươi, không ngờ ngươi lại đi trước. - Lý Long vui sướng kéo Lôi Cương đi về phía cánh cửa lớn. Đúng lúc tám tên hộ vệ đang định lên tiếng thì Lý Long lấy ra một cái lệnh bài màu xanh. Tám tên hộ vệ ngẩn người, rồi nuốt lời vào trong bụng.

Cái Lý Long lấy ra đúng là tạp khách quý Địa giai của liên minh giao dịch với thân phận cực kỳ cao quý. Thẻ khách quý của liên minh giao dịch được chia làm bốn cấp Thiên, Địa Huyền Hoàng. Còn Địa giai là thẻ khách quý chỉ thua có thẻ cấp Thiên, đừng nói là dẫn theo một người, cho dù mười người cũng được.

Bước vào trong thịnh hội bán đấu giá, Lôi Cương kinh ngạc nhìn Lý Long, không ngờ một người của tinh vực Đỉnh Thiên lại là khách quý của liên minh giao dịch.

- Ha ha! Đừng có nhìn lão ca như vậy. Chỉ là một tấm thẻ khách quý mà thôi. Nếu ngươi muốn, lão ca cũng có thể giúp ngươi có. Trong những năm qua, lão ca đi lại ở thánh giới Hồng Hoang, kết giao được rất nhiều bạn tốt, trong đó có cả người của liên minh giao dịch. Đến lúc đó, ngươi cứ để lộ thân phận của mình là được. - Lý Long cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương liền lên tiếng trêu ghẹo.

Lôi Cương chỉ biết cười khổ, chẳng phải đang định để lộ thì ngươi xuất hiện đó sao?

Một thứ cảm giác quen thuộc từ trong đống vật thể chất cao như núi lan tới khiến cho Lôi Cương giật mình nhớ lại tình hình khi mạo hiểm ở trong cái sơn động ngày đó. Chính là cái cảm giác quen thuộc này. Nội tâm của Lôi Cương chợt kích động một cách khó hiểu. Hắn nhắm mắt lại từ từ cảm nhận đống vật thể cao như núi đó. Đột nhiên, Lôi Cương đi tới trước đống vật thể, vươn tay lấy ra một cuốn sắt ngăm đen. Lôi Cương nhìn chằm chằm vào cuộn sắt đó.

Từ từ, Lôi Cương lại nhìn thấy trên cuộn sắt có một bóng người điêu khắc đang chuyển động. Bóng người đó cầm trong tay một thanh kiếm rồi múa lên từng chiêu thức. Lôi Cương lắc đầu rồi thấy bóng người trên cuộn sắt từ từ đứng yên. Hắn suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong giới chỉ ra cuộn sắt lúc đầu lấy được trong sơn động của Thú Vương cùng với cuộn sắt lấy được ở thành Kiếm Ngạo ra đặt bên nhau. Lôi Cương vô cùng kinh ngạc khi thấy vừa mới lấy chúng ra, ba cuốn sắt chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt, thoát khỏi tay hắn từ từ bay lên không trung rồi hợp lại làm một. Lôi Cương ngơ ngác nhìn ba cuộn sắt đó không hiểu chúng là cái gì. Đột nhiên, Lôi Cương sững người khi nhớ ra bản thân tới đây chẳng phải chỉ được phép lấy một thứ hay sao? Chẳng lẽ mình lại mang cuộn sắt này đi? Lôi Cương cầm cuộn sắt đã trở lại trạng thái bình thường vào trong tay. Nhìn cả ba miếng ghép lại với nhau, Lôi Cương thử xem có thể tách ra được hay không nhưng phát hiện không thể được, dường như chúng hoàn toàn biến thành một khối.

"Phù..." Lôi Cương thở dài một tiếng rồi thu cuộn sắt vào trong giới chỉ. Mặc dù không có được linh khí mà chỉ được một cái cuộn sắt không biết tên nhưng Lôi Cương không hề cảm thấy nuối tiếc. Vốn Lôi Cương liều mạng tranh đoạt vị trí đầu tiên cũng chỉ vì tàn thức của Khai Thiên chứ chẳng phải vì Cương Kỹ hay linh khí. Cho dù là cực phẩm linh khí hay tiên thí thì cũng không làm cho hắn thích thú. Bản thân hắn có Hư Kiếm là được rồi. Lôi Cương yên lặng suy nghĩ, vừa đi ra ngoài điện.

Thấy Lôi Cương đi ra, Đan Thần vồ lấy Lôi Cương, cố gắng đè nén sự tò mò mà hỏi:

- Lôi Cương! Lấy được cái gì? Là tiên khí hay sao?

Luyện Hư cũng nhìn Lôi Cương chằm chằm hiển nhiên là rất tò mò.

Lôi Cương lắc đầu, không biết nói thế nào. Cuối cùng hắn chỉ đành nói:

- Ta lấy một cuộn sắt...

Đan Thần ngẩn người mà nhìn Lôi Cương, rồi mỉm cười nói:

- Ngươi đang đùa có phải không? Đi vào Tàng Bảo các của Luyện Khí tông mà chỉ lấy một miếng sắt ra hay sao? Nói ra cả Trung Xu giới cũng đều không thể tin được đâu. Được rồi! Nói đi là thứ tiên khí gì? Đan Thần ta xin thề sẽ không để lộ ra ngoài.

Lôi Cương lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

- Đúng là hắn đã lấy một cuộn sắt.

Vị lão nhân ngồi bên phải cánh cửa chợt lên tiếng. Ánh mắt lão nhìn Lôi Cương có sự tán thưởng.

Gương mặt Đan Thần chuyển sang kinh sợ, không tin được vào tai mình. Tiến vào Tàng Bảo các của Luyện Khí tông mà chỉ lấy được một cuộn sắt? Trên đời này lại có tên ngốc như vậy hay sao? Đan Thần nhìn Lôi Cương giống như nhìn một kẻ không thể dạy dỗ được.

- Tiểu hữu! Luyện Khí tông chúng ta nợ ngươi một ân tình.

Vị lão nhân bên trái đột nhiên mở miệng nói một cách bình thản. Nói xong, lão liền nhắm mắt lại.

Gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư sửng sốt, nhìn Lôi Cương có chút phức tạp.

Đan Thần thở dài nói:

- Ôi chao! Tên ngốc này. May là còn có một chút nhân tình của Luyện Khí tông. Nếu không thì ngươi đúng là lỗ lớn. Suýt chút nữa thì chết vì tranh đoạt vị trí thứ nhất, kết quả chỉ đổi lấy một bộ Cương Kỹ không có phẩm cấp và một miếng sắt. Đúng là....

Đan Thần nói xong liền lắc đầu.

Sau khi cười mắng một lúc, cả ba người từ từ rời đi.

Vị lão nhân ngồi xếp bằng ở bên trái của Tàng Bảo các chợt mở đôi mắt đục ngầu rồi lẩm bẩm nói:

- Là trùng hợp hay là....

- Kẻ này phúc trạch rất sâu....ngày sau thành tựu chắc chắn không phải là nhỏ.

Lão nhân bên phải cũng nhỏ giọng nói.

Nếu Đan Thần mà nghe được câu nói này chắc chắn sẽ mắng to rằng người ngốc chắc chắn sẽ có phúc ngu ngốc. Trở lại căn phòng ở Luyện Khí tông, Lôi Cương biết tới lúc rời đi. Mở cửa phòng, Lôi Cương liếc nhìn quanh rồi trầm xuống. Trong căn phòng không có lấy một bóng người. Tử Vận đi đâu? Nếu chỉ ra ngoài một chút thì bây giờ đã trở lại rồi. Thấy gương mặt nặng nề của Lôi Cương, Đan Thần đứng sau chợt vỗ đầu, nói:

- Lôi Cương! Ta quên mất. Sau khi đệ muội chữa trị vết thương cho ngươi xong liền nói khi ngươi tỉnh lại thì đưa cho ngươi thứ này.

Đan Thần xuất từ trong giới chỉ ra một viên tinh thạch to bằng ngón cái, đưa cho Lôi Cương.

Lôi Cương cảm thấy căng thẳng, nét mặt run run, đoạt lấy viên tinh thạch trong tay Đan Thần. Khi viên tinh thạch vừa chạm vào tay Lôi Cương, một bóng hình xinh xắn liền xuất hiện trong đầu hắn. Cái bóng đó đúng là Tử Vận.

Tử Vận nhìn Lôi Cương, gương mặt hoàn mỹ có chút gì đó cô đơn, không chịu buông tha.

- Lôi Cương... Có lẽ ngươi sớm thắc mắc về thân phận của ta. Ta không phải là người trên Trung Xu giới. Trung Xu giới chỉ là một giới nguyên thủy nhất trong Hỗn Độn. Cả Hỗn Độn được chia làm bảy giới thì Trung Xu giới chính là giới thấp nhất. Hãy nhớ kỹ, ngươi cần phải cố gắng tu luyện. Chỉ có cố gắng tu luyện đạt tới đỉnh cao, chúng ta mới có ngày gặp lại. Thế gian có rất nhiều điều bất đắc dĩ. Thân phận của ta cũng không nhất định ở cùng một chỗ cả đời với ngươi. Còn nhớ khi ở trên đỉnh núi ta nói gì với ngươi không? Chỉ có đứng thẳng trên đỉnh cao thì cho dù ở giới nào, cường giả cũng vẫn là vua. Vì vậy mà ngươi cần phải cố gắng, tu luyện lực tứ hành long trong cơ thể của ngươi nhiều hơn. Ngươi phải bước lên đỉnh núi cao, chúng ta mới có....

Hai má trắng muốt của Tử Vận chợt ửng hồng. Đột nhiên, nét mặt nàng trở nên bình thản nhìn Lôi Cương mà nói:

- Nếu như không thể thì ngươi hãy quên ta đi.

Bóng dáng xinh xắn của Tử Vận từ từ biến mất. Lôi Cương chết lặng nhìn về phía trước. Viên tinh thạch trong tay nát vụn thành bụi mà bay vào không trung.

- Có chuyện gì vậy Lôi Cương? Đệ muội nói gì với ngươi?

Đan Thần nhìn sắc mặt Lôi Cương trắng như tờ giấy liền cảm thấy không ổn mà hỏi ngay.

Cơ mặt Lôi Cương giật giật mấy cái, cơ thể như mất đi sức chống đỡ. Nếu như không có Luyện Hư đứng bên đỡ lấy thì có lẽ Lôi Cương đã ngã xuống đất.

Sau khi hít mấy hơi thật sâu, Lôi Cương mới nở nụ cười nhìn Luyện Hư và Đan Thần rồi nói:

- Không có việc gì. Tử Vận rời đi trước. Ta phải quay về tông. Xin hãy nói với các vị sư huynh đệ khác của Kiếm Cương môn giúp ta.

Nói xong, Lôi Cương bỏ qua Luyện Hư rồi dọc theo con đường lớn của Luyện Khí tông mà chạy như điên.

Đan Thần và Luyện Hư nhìn nhau mà không kịp phản ứng.

- Lôi Cương... Hắn không sao chứ? Tại sao ta cảm thấy hắn rất đau khổ?

Đan Thần trầm giọng nói, nét mặt hết sức nghiêm túc. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Luyện Hư lắc đầu, lẩm bẩm nói:

- Ta cũng có cảm giác đó. Nhưng có một số việc...chúng ta không thể giúp được gì.

Lôi Cương chết lặng trong lòng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Hắn cảm thấy ngực bên trái như thắt lại, dường như có một tảng đá lớn đè nặng lên khiến cho Lôi Cương không thể hít thở nổi. Lôi Cương thầm nghĩ phải phát tiết ra mới được. Vì vậy mà Lôi Cương chạy như điên ra thẳng cánh cửa lớn của Luyện Khí tông. Lúc này, tốc độ của hắn tăng lên tới cực hạn.

Đối với Tử Vận, Lôi Cương không biết tình cảm của mình là gì. Nếu như lúc trước, Lôi Cương chỉ nghĩ mình là con cóc không có tư cách nghĩ tới Tử Vận. Nhưng thời gian càng lâu, mặc dù ý nghĩ đó vẫn có trong đầu, nhưng Lôi Cương làm như quên đi, hoặc là không để ý. Ngày nào cũng nhìn thấy Tử Vận đã trở thành một thói quen của Lôi Cương. Nếu không thấy nàng, hắn có cảm giác lạc lõng, chỉ nghĩ tới Tử Vận. Mà khi thấy nàng, tất cả mọi muộn phiền đều biến mất. Lôi Cương không biết tại sao mình lại như vậy nhưng hắn biết mình không thể rời khỏi Tử Vận.

Nhưng... Tử Vận đã rời đi.

Vừa chạy như điên, Lôi Cương vừa tự nhắc nhở mình, Tử Vận đã đi rồi không còn có ngày gặp lại. Nghĩ tới đây, Lôi Cương cảm thấy đau đớn, suýt chút nữa thì gục ngã. Mặc dù vô cùng đau khổ, nhưng Lôi Cương vẫn luôn tự nhắc nhở mình.

Không biết chạy bao lâu, cương khí và nội kình trong cơ thể hắn đã hết sạch. Nhưng Lôi Cương vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy như điên. Cho tới khi thân thể mệt nhọc không còn một chút sức lực, Lôi Cương mới chọn một cái hồ nước rồi dừng lại.

Ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ nước, Lôi Cương lẳng lặng nhìn xuống mặt hồ, ánh mắt trở nên mê man, dường như trong hồ nước có bóng hình của Tử Vận. Từ từ, Lôi Cương không còn cảm thấy đau, hơi thở cũng không còn dồn dập, sắc mặt cũng trở nên bình thường. Hắn từ từ chìm vào tu luyện.

Một ngày sau, Lôi Cương mở mắt nhìn xung quanh, ánh mắt ngơ ngác.

Nàng thực sự đi rồi....lòng hắn lại nhói lên một cái.

Lôi Cương cứ ngồi trên tảng đá chết lặng mà nhìn xuống mặt hồ trong ba ngày. Tinh thần của hắn gần như không còn nữa.

Trong không trung, một cái bóng màu tím đứng trên đám mây mà nhìn xuống dưới. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu dao động liên tục. Nàng lẩm bẩm nói:

- Lôi Cương! Ta rất đau.

- Vận nhi phải trở về. Tộc trưởng đã giục con rồi.

Một bóng người già nua chợt xuất hiện bên cạnh bóng hình xinh xắn.

Trong tích tắc, nước mắt đang chảy ra của Tử Vận biến mất, gương mặt lại trở nên lạnh lùng, thậm chí còn lạnh hơn so với trước đây. Nàng gật đầu một cái rồi lại nhìn xuống dưới. Lão nhân cũng nhìn theo, ánh mắt có chút khác lạ. Chợt cả hai cùng biến mất.

- Quên ngươi...ta có thể quên được ngươi sao?

Một thứ âm thanh thê lương vang vọng khắp xung quanh hồ nước....

Bình Luận (0)
Comment