Thể Tôn

Chương 742

Lão giả nghe thấy vậy, khuôn mặt gầy gò, tái nhợt của lão chợt giật giật, lòng thầm nghĩ không ổn. Giờ đã thấy được sự quỷ dị của Lôi Cương, lão càng thêm e sợ, không dám đánh một trận với hắn. Hơn nữa, ba chiêu vừa rồi đã khiến cương khí trong cơ thể lão tiêu hao quá nửa. Lão liền ra vẻ hiên ngang, lẫm liệt, nói:

-Tiểu bối, ngươi đã chịu được ba chiêu của lão phu, có thể rời khỏi chiến trường hỗn độn huyền giai, gia nhập chiến trường địa giai rồi.

Lôi Cương thầm cười nhạt. Ba chiêu của lão giả hỏa này cực kỳ hiểm độc, hoàn toàn chọc tức hắn. Bằng vào tính nết của Lôi Cương, chỉ cần là người đắc tội với hắn, hắn nhất định sẽ không nương tay chút nào. Chưa kể, chỉ có đánh bại người đang đứng trước mắt này, hắn mới có tư cách gia nhập chiến trường hỗn độn địa giai. Dù sao, ở chiến trường hỗn độn địa giai, đệ tử Tây Tháp Tinh toàn là cao thủ hỗn độn địa giai. Nếu như đến lão giả này cũng không thể đánh bại nổi, thì hắn có vào đó cũng chỉ là tìm đường chết mà thôi.

Lão giả thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Cương thầm lo lắng. Lão biết ba chiêu vừa rồi đã thực sự chọc giận tên tiểu tử quái đản này rồi, liền gắng cười gượng, nói:

-Ngươi đi đi, lão phu mở cửa chiến trường hỗn độn địa giai cho ngươi.

Nói xong, lão cầm khối lệnh bài trong tay hoa lên trong không trung. Một dòng suối hiện lên, phát ra ánh sáng màu đỏ rực như máu đầy yêu dị. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lôi Cương nhìn dòng suối này, rồi lại liếc mắt nhìn lệnh bài đỏ tươi trong tay lão giả, không nói thêm một lời nào nữa. Hắn hóa thành một luồng sáng lao vào dòng suối. Lão giả thấy thế, thầm thở phào nhẹ nhõm.

-Ầm!

Ngay khi lão giả tưởng rằng Lôi Cương không hề truy cứu, một luồng sức mạnh cường đại tấn công nơi bụng lão giả. Lão cảm thấy luồng sức mạnh này khiến lục phủ ngũ tạng, cốt hài, cơ thể lão như đứt ra từng khúc một. Lão hoảng hốt, thân thể đã không thể khống chế được nữa, thần hồn lão khẽ động. Luồng cương khí ba màu bao phủ toàn thân, đòn tấn công của Lôi Cương chẳng khác nào cơn mưa rào hay cơn cuồng phong tấn công cương khí của lão.

-Tiểu bối, lão phu đã thả cho ngươi đi, vì sao ngươi còn muốn ra tay?

Lão giả hốt hoảng. Một quyền này của Lôi Cương đã đẩy lùi toàn bộ chiến ý của lão giả. Luồng sức mạnh đáng sợ như vậy lão thật không thể đỡ nổi. Lão giả thậm chí còn cho rằng, nếu như lão chịu một quyền dốc toàn sức của hắn, thì lão chỉ có chết chứ không sai. Nếu là như vậy, không những lão bị thương nặng, mà có mất đến cả trăm nghìn năm cũng đừng nghĩ đến chuyện hồi phục nổi. Không phải tu luyện giả nào cũng có thể giống như Lôi Cương. Lôi Cương vốn dĩ là người chuyên về tu luyện, những tu luyện giả bình thường vốn dĩ không thể bằng được hắn. Các tu luyện giả thông thường muốn gia tăng tu vi, phải chịu biến đổi rất lớn, nhưng cũng không thể giống như người Thể tu chuyên tu. Đây cũng chính là lý do vì sao khi xưa Thể tu có thể tung hoành khắp Thánh giới Hồng Hoang.

Phản ứng của lão giả cũng cho là nhanh nhẹn, bằng không, nếu lão chịu toàn bộ một quyền này của Lôi Cương, chắc chắn cơ thể lão đã nát vụn, cương anh đã bay ra, không thể chống đỡ nổi đòn tấn công mãnh liệt của hắn. Cũng chính vì như vậy, giờ lão giả vẫn đang ở thế bị động, đòn tấn công của Lôi Cương so với khi trước càng mạnh hơn. Sau khi đạt được thanh giai, mỗi một phần cơ thể hắn dường như lại phát ra luồng sức mạnh cường đại, hơn nữa sức mạnh của bộ cốt hài lại càng thêm cứng chắc dị thường, càng thêm đáng sợ hơn. Bộ cốt hài giờ đây có sức mạnh đủ để phá tan một ngọn núi lớn, luồng sức mạnh vô tận phát ra từ từng bắp thịt của hắn khiến Lôi Cương chẳng khác nào một vị chiến thần giáng thế.

Lôi Cương chuyển động cực nhanh, khiến lão giả hoàn toàn không thể bắt kịp. Mỗi một quyền của hắn đều khiến luồng cương khí của lão rung lên. Lão giả lơ lửng trong không trung, lo lắng. Quyền của Lôi Cương cứ hết quyền này lại tới quyền khác giáng xuống, cho đến khi phá tan luồng cương khí của lão mới thôi. Lúc này, lão giả hết sức sợ hãi, muốn gọi cương khí ra cũng không còn kịp nữa. Một quyền của Lôi Cương đã đánh lên bụng lão, nháy mắt máu huyết văng khắp nơi. Một luồng cương anh bay ra, gương mặt lão giả méo mó hét ầm lên, định chạy thoát khỏi nơi này. Lôi Cương vung tay phải bắt lấy cương anh của lão, bóp nát vụn. Cương anh hóa thành luồng sức mạnh tinh khiết, bị hắn hút vào trong cơ thể.

Đánh chết lão giả hỗn độn địa giai xong, Lôi Cương càng thêm phần hiểu biết nhận định về tu vi của bản thân. Cao thủ hỗn độn địa giai tuy mạnh, nhưng chỉ cần hắn không trực tiếp chịu tấn công, thì hắn hoàn toàn có thể nắm thế chủ động. Chưa kể một khi đã có được độ cực hạn kết hợp với sức mạnh cuồng mãnh, người Thể tu có thể tấn công hoàn mỹ đến mức kẻ khác khó có thể phòng bị nổi.

Lúc này, Lôi Cương đột nhiên cảm nhận được một cảm giác khó tả, khiến hắn không thể không nhìn về phía trước mặt. Luồng cảm giác này rất kỳ lạ, dường như có người rất quen thuộc với hắn đang ở đâu đây. Lôi Cương thoáng trầm ngâm, rồi lại cười khổ, nhìn dòng suối chảy còn chưa khép lại, bay vào trong đó.

Lôi Cương không biết rằng, sự lầm lẫn vừa rồi hắn vốn tưởng là cảm giác sai lầm nhưng lại đưa đến một kết quả bất ngờ.

Ở phía dưới chiến trường hỗn độn huyền giai, một gã thanh niên mặc hắc y giương hai tròng mắt đen sì, lạnh như băng đang nhìn về không trung. Trái tim y bất giác đập nhanh hơn, một cảm giác chưa từng có khiến người thanh niên này cảm nhận được một thứ tình cảm phức tạp. Có điều, cảm giác này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. Y thoáng do dự. Lại thấy luồng sáng trên trời hiện lên cái tên đệ tứ, khí tức âm hàn từ toàn thân người thanh niên lại phát ra, khiến các đệ tử ở Tây Tháp Tinh vốn đang nhìn y chòng chọc đều hít một hơi lạnh, nhất thời không dám lộn xộn.

-Lôi Cương! Là hắn, là hắn sao?

Người thanh niên lẩm bẩm nói, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng bỗng xuất hiện một cảm xúc do dự và bồi hồi trước nay chưa từng có. Người thanh niên này chính là Lôi Hư. Vốn dĩ lúc trước, Lôi Hư từng nghĩ khi gặp được người kia nhất định phải cho hắn chịu khổ một phen, phải chất vấn hắn. Nhưng giờ, càng đến gần hắn, Lôi Hư lại càng thêm do dự. Tuy y oán hận hắn, nhưng y cũng hiểu nhất định vẫn còn chuyện y chưa hiểu rõ.

Suy nghĩ một lúc lâu sau, thần thức của người thanh niên lan ra tìm kiếm.

-Hô!

Một tiếng xé gió vang lên, một lưỡi đao sắc bén từ phía sau người thanh niên tiến đến. Nhưng lưỡi đão này còn chưa kịp chạm vào người y, đã bị một ngọn hỏa diễm đen sì từ trong người y tỏa ra thiêu rụi. Người thanh niên chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn tên đệ tử Tây Tháp Tinh đang hết sức ngạc nhiên ở phía sau, sát khí ngùn ngụt.

Lôi Cương cảm thấy cảnh vật trước mắt thay đổi. Một mùi máu tanh nồng nặc thoảng qua trước mặt hắn. Cảm giác nguy hiểm nháy mắt bao phủ lấy hắn. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, tiến lên trước một bước, độ cực hạn giúp hắn nháy mắt biến mất.

-Hô!

Một tiếng xé gió vang lên. Lôi Cương xuất hiện trước mặt một gã nam tử trung niên có vẻ mặt âm trầm. Hắn đảo cặp mắt lạnh lẽo nhìn bốn phía xung quanh, nghi hoặc, khí thế bao phủ toàn thân. Cương khí ba màu bao phủ lấy cơ thể, ánh sáng từ thanh thần kiếm hình rồng trong tay phát sáng rực rỡ, mơ hồ như có luồng khói hình rồng ẩn hiện.

-Ra đi.

Nam tử trung niên lạnh lùng nói, giọng nói của gã tựa như từng cơn sóng cuộn lan ra bốn phương tám hướng.

Chiến trường hỗn độn địa giai còn lớn hơn chiến trường hỗn độn huyền giai. Bốn phía đều là tường thành cao tới vạn trượng, cũng giống như lần trước, nhưng chiến trường này quá lớn, chẳng khác nào một thế giới biệt lập cả. Số lượng hài cốt trên mặt đất cũng không ít hơn ở chiến trường hỗn độn huyền giai. Lôi Cương nhanh chóng di chuyển trong không gian. Nhờ có độ không gây ra chút tiếng động nào, Lôi Cương quyết định không bỏ đi, mà tìm cách hạ gục người nam tử trung niên này.

Thần thức lan ra, hắn phát hiện trong vòng chu vi mười dặm không còn người nào khác. Lôi Cương bất chợt xuất hiện sau lưng người nam tử trung niên, đánh ra một đòn mạnh mẽ. Người nam tử trung niên nhướng một bên mày, khẽ nhếch miệng cười nhạt, tiến lên trước một bước. Thanh thần kiếm trong tay gã quét ngang ra phía sau, trong nhát quét này ẩn chứa sức mạnh hỗn độn long lực tam hành tựa hồ như muốn xé rách cả không gian.

-Ầm!

Hơn mười quyền kình tấn công trên mũi kiếm. Lôi Cương lần nữa biến mất, nháy mắt, mấy trăm quyền kình từ bốn phương tám hướng trong không gian lại đổ ập tới, tấn công nam tử trung niên.

Người nam tử này hơi nghiêm mặt lại. Tuy gã cảm nhận được khí tức của Lôi Cương không mạnh, nhưng gã vẫn phải chú ý đến độ quá nhanh của hắn. Ánh sáng bao phủ toàn thân gã, ba luồng sáng phát sáng mãnh liệt, ngưng tụ lại thành ba con thần long khổng lồ bao vây lấy gã, chống lại quyền kình của Lôi Cương.

Bình Luận (0)
Comment