Thể Tôn

Chương 841

Thân ảnh của Lôi Cương chậm rãi hiện lên. Hắn e ngại nhìn chằm chằm vào thân ảnh vừa xuất hiện phía trên. Khí tức người này phát ra cực kỳ cường đại, trên cả mức đại tôn thiên giai. Lôi Cương không ngờ lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân lại là cường giả như vậy, thầm nghiêm nghị. Mặc dù hắn có thể nghênh chiến với cường giả đại tôn thiên giai, nhưng trước một cường giả như lão tổ tông này thì hắn vẫn chưa nắm chắc phần thắng.

-Lão tổ tông, Kỳ Viễn Phong và mấy sư huynh đều đã chết rồi. Là do hắn, chính là do tên Viêm Long này hạ độc thủ!

Một tên Kỳ Lân thấy thế vội vã hóa lại thành người. Toàn thân gã nhếch nhác, dính đầy máu. Gã ngước lên nhìn bầu trời, đau khổ hét lên.

Lão giả trên trời lạnh lùng liếc mắt nhìn tên trưởng lão này, vung tay lên. Một luồng ánh sáng sáu màu từ tay phải lão bắn ra, lão bình thản nói:

-Đã như vậy thì ngươi cũng đi theo bọn chúng đi.

Luồng ánh sáng sáu màu này nháy mắt đã nhập vào cơ thể tên trưởng lão. Sắc mặt gã hoảng hốt, gã không tin nổi nhìn lão giả trên trời, miệng há hốc. Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã phải vĩnh viễn nuốt xuống. Gã từ từ ngã xuống, không còn chút sức sống nào.

Ba mươi lăm vị trưởng lão còn lại cùng tái nhợt mặt. Bọn họ sao có thể không nhận thấy lão tổ tông Kỳ Lân này đã nổi giận? Nhìn tên trưởng lão Kỳ Lân vừa ngã xuống, bọn họ giật mình, hồi hộp, hết sức sợ hãi cùng lo lắng nhìn lão giả trên trời kia. Lúc này, tất cả đều cố nén tiếng thở lại, chỉ sợ tiếng thở của chính mình to quá, lại chọc giận lão tổ tông vốn đang nổi giận kia.

Lão tổ tông nhìn Lôi Cương, quan sát một hồi. Lão nhíu mày lại, nói:

-Con người sao?

Lôi Cương không chút ngạc nhiên, chỉ nhìn chăm chăm vào lão tổ tông bộ tộc Kỳ Lân, cung kính nói:

-Lôi Cương bái kiến tiền bối.

Trong khí hầu hết đám trưởng lão kia còn đang khiếp sợ, lão tổ tông này đã gật gật đầu. Bọn họ đều trợn trừng mắt, nhì nhau. Lão tổ tông này lại đáp lời Viêm Long sao? Người này rốt cuộc là ai? Có thân phận như thế nào? Lão tổ tông không nói gì nhưng lại hành động chứng tỏ đã chấp nhận Viêm Long này. Lão lại quét mắt nhìn ba mươi lăm vị trưởng lão, lạnh lùng, nói:

-Trở về hết đi.

-Tuân lệnh! Tiền bối.

Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ, không suy nghĩ gì nhiều nữa. Tất cả đều khẽ run rẩy, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này. Lão tổ tông bộ tộc Kỳ Lân xuất sơn đã đủ làm bọn họ tuyệt vọng lắm rồi, giờ lão lại buông tha cho bọn họ, bảo sao họ không mừng rỡ cho được?

Sau khi bọn họ bỏ đi, lão tổ tông mới chậm rãi rớt xuống, đến trước mặt Lôi Cương, cẩn thận quan sát hắn một hồi, rồi thản nhiên nói:

-Bộ tộc Thái Cổ ư? Không phải bộ tộc Thái Cổ đã bị diệt sạch từ lâu rồi sao? Ngươi là ai? Tới giới Huyền Độn vì chuyện gì?

Giọng nói vốn hờ hững của lão đã toát lên vẻ kinh ngạc, dường như là ngạc nhiên vì bộ cốt hài trong cơ thể của Lôi Cương, đồng thời lại có phần e ngại.

Lôi Cương thoải mái, nỗi lo lắng lúc trước đã biến mất. Hắn nhận thấy được vẻ e ngại trong mắt lão tổ tông, chợt nảy ra một ý. Hắn ung dung nói:

-Tiền bối, tại hạ phụng mệnh các vị tiền bối Thâm Uyên, Tà Đạo, Ma Tiên đến giới Huyền Độn tìm kiếm một vật.

Đôi mắt mờ đục của lão tổ tông chợt lóe lên, lão nhíu mày. Bọn Thâm Uyên vốn không phải là những nhân vật người bình thường có thể biết được, ngay cả tộc trưởng của bộ tộc Kỳ Lân cũng chưa chắc đã biết. Nhưng đối với những người biết thì mấy người này hiển nhiên là những nhân vật cực kỳ đáng sợ. Lão tổ tông này hiển nhiên biết bọn Thâm Uyên, chính vì vậy mới khiếp sợ như thế. Một lát sau, lão cố gắng nén lại nỗi sợ trong lòng, nhìn chằm chằm Lôi Cương, nói:

-Tìm kiếm vật gì?

-Vật do Tiên Hoàng Thái Cổ luyện chế.

Lôi Cương thản nhiên cười, nói. Giờ hắn đã không còn sợ hãi nữa, lại thầm than sự uy hiếp của bọn Thâm Uyên với những người thuộc thế hệ trước thực đáng sợ biết bao.

-Tiểu bối, đừng có nói càn. Bọn Thâm Uyên là người cường đại thế nào? Nếu bọn họ muốn, chẳng phải có thể tự mình đến đây sao? Nói gì đến vật của Tiên Hoàng.

Lão tổ tông Kỳ Lân lạnh mặt, quát mắng.

-Tiền bối, chuyện này có nguyên do của nó, không phải mấy câu là có thể nói rõ được.

Lôi Cương chậm rãi nói. Hắn sao có thể không nhận ra lão tổ tông này chẳng qua chỉ là giả vờ nổi giận, thực ra đang thử hắn mà thôi.

-Cứ cho là như thế đi, vì sao ngươi phải đánh chết người của tộc ta?

Lão tổ tông bước tới trước một bước, khí thế toàn thân phát ra mãnh liệt. Lão quát khẽ.

Lôi Cương liên tục lùi lại ba bước. Mỗi một bước chân của hắn đều khiến không gian như vỡ vụn. Gương mặt hắn thoáng nhợt nhạt, hắn nhìn lão tổ tông, nói:

-Tiền bối, xin nghe tại hạ nói một lời.

-Nói. Nếu như lý do của ngươi không hợp lý, thì dù ngươi là người của Thâm Uyên, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lão tổ tông lạnh lùng nói.

-Tiền bối có từng nghe nói đến thánh thú Huyền Độn không?

Lôi Cương trầm ngâm một hồi, dò hỏi.

Khí thế của lão tổ tông bỗng co lại. Lão nhíu mày, giật mình, nhìn chằm chằm Lôi Cương, nói:

-Đừng nói ngươi cũng muốn bắt thánh thú Huyền Độn chứ?

Lôi Cương vẫn không rời mắt khỏi lão tổ tông, nhanh nhạy bắt được cái giật mình của lão. Hắn hồi hộp, thầm nghĩ, lão tổ tông này không phải biết được tung tích của Tiểu Giác chứ? Hay lão chính là người bắt Tiểu Giác? Hắn chớp mắt, trầm giọng nói:

-Lão tổ tông, tại hạ không phải muốn bắt mà là đi tìm. Thực không dám giấu, thánh thú Huyền Độn là do tại hạ nuôi lớn.

Lão tổ tông nhướng mày, khuôn mặt chợt lộ vẻ xúc động. Chợt, lão nhớ ra chuyện gì đó, cố nén lại nỗi ngạc nhiên, nói:

-Lôi Cương? Ngươi chính là Lôi Cương sao?

Lôi Cương giật mình, niềm vui sướng không thể nói lên lời khiến hắn nhịn không được, nỏi:

-Tiền bối, người có gặp Tiểu Giác sao?

Ánh mắt của lão tổ tông lóe lên khó hiểu. Lão nhìn Lôi Cương chăm chú một hồi lâu, rồi thở dài, nói:

-Ta thật rất không hiểu nếu như ngươi chính là Lôi Cương như thánh thú Huyền Độn nói thì làm sao ngươi chỉ trong một thời gian ngắn như thế đã đạt đến sức mạnh như vậy? Nếu ta đoán không sai thì giờ ngươi đủ sức đánh với cường giả đại tôn thiên giai một trận rồi. Đúng, đúng là ta có gặp thánh thú Huyền Độn, cũng nghe y nói đến ngươi.

-Tiểu bối, vậy Tiểu Giác đang ở đâu?

Lôi Cương hết sức xúc động. Có được tin tức của Tiểu Giác khiến hắn không thể kìm chế nổi nỗi xúc động trong lòng nữa. Kể từ sau khi từ biệt, đây là lần đầu tiên hắn nghe được tin tức của Tiểu Giác, hỏi sao hắn không xúc động cho được?

-Thánh thú Huyền Độn giờ đang ở một nơi rất an toàn, nhưng ngươi không thể gặp y được.

Giọng nói của lão tổ tông tuy là vẫn thản nhiên như trước, nhưng lại có phần nhã nhặn hơn.

-Rốt cuộc y đang ở đâu? Bao giờ thì tại hạ có thể gặp y?

Lôi Cương sững người, hỏi.

-Ta cũng không biết bao giờ thì y xuất quan, có điều ngươi cứ yên tâm. Một khi y xuất hiện, thực lực của y tất sẽ tăng đến mức kinh khủng. Y hiện đang dung hợp với truyền thừa của thánh thú Huyền Độn. Ngươi cũng không cần phải tìm kiếm trống trận Giới Hồn nữa. Tiểu Giác chính là người bảo vệ trống trận Giới Hồn đó.

Lão tổ tông nói. Biết Lôi Cương chính là người Tiểu Giác luôn nhớ thương, lão không còn chút nào đề phòng nữa. Lão cũng biết được vật của Tiên Hoàng mà Lôi Cương nói đến chính là trống trận Giới Hồn.

Người bảo vệ trống trận Giới Hồn? Lôi Cương giật mình. Nếu như vậy, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao? Chuyện này làm hắn thở phào nhẹ nhõm, hành trình tới giới Huyền Độn lần này cuối cùng cũng có mục tiêu cụ thể rổi.

-Có điều, ngươi cũng đừng mừng vội. Chưa nói đến chuyện người bảo vệ trống trận Giới Hồn có thể giao cho ngươi không, mà thánh thú Huyền Độn lần này xuất quan e rằng sẽ quên đi mọi chuyện lúc trước. Y sẽ tiếp nhận toàn bộ sức mạnh và ký ức của thánh thú Huyền Độn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lão tổ tông thở dài, nói.

Lôi Cương ngây người, đờ đẫn đứng đó, nhìn lão tổ tông vẻ không tin nổi. Hắn thấp giọng nói:

-Tiền bối, người muốn nói Tiểu Giác bị mất trí nhớ sao?

Lão tổ tông gật đầu. Được lão khẳng định, Lôi Cương càng thêm ngây dại ra, nhìn phía trước, ánh mắt hắn hết sức phức tạp. Một lúc lâu sau, hắn nhếch miệng cười khổ, thở dài nói:

-Chỉ cần Tiểu Giác có thể sống là được rồi, không có ký ức cũng không sao.

Lão tổ tông nhìn Lôi Cương, ánh mắt lão đầy vẻ mừng rỡ. Lão thở dài, nói:

-Thánh thú Huyền Độn là nhân vật sánh ngang với Tiên Hoàng, không phải ai cũng có thể ngang hàng với y được. Ngươi cứ chu du ở giới Huyền Độn đi. Khi nào y xuất quan, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Nói xong, lão tổ tông liền rời đi.

Những gì còn lại chỉ là Lôi Cương đang cười khổ, vừa bất đắc dĩ vừa không đành lòng.

Bình Luận (0)
Comment