Thể Tôn

Chương 906

Một bóng người từ từ hiện ra trước mặt Lôi Cương, da thịt người này không có gì khác thường, mà mặc dù dáng người chỉ có một trượng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như một ngọn núi lớn không có cách nào để vượt qua được. Đối mặt với người này, thì như đối mặt với toàn bộ Hỗn Độn. Khí tức kinh khủng ấy ép Lôi Cương gần như không thở nổi. Mà trong hư không vang lên tiếng người khiến cho trái tim Lôi Cương gần như rơi ra ngoài.

Không phải tên là Tượng, mà là…Thái Cổ? Thái Cổ, là chủng tộc vương giả vô địch ở Hỗn Độn sao? Làm sao có thể như vậy? Lôi Cương mở trừng trừng hai mắt, nhìn khuôn mặt cuồng ngạo hiện ra ở phía trước. Trong lòng hắn chấn động dữ dội, vẫn là đôi mắt đỏ tươi, nhưng lúc này, hai mắt ấy không khiến người ta có cảm giác u ám lạnh lẽo, mà là cảm giác cao ngạo kiêu căng, như thể y là vương giả đệ nhất thế gian, không ai có ở trong mắt y. Đôi mắt giống nhau, nhưng trong đó có một cảm xúc mà không gì so sánh nổi.

Lôi Cương chăm chú nhìn khuôn mặt này, một khuôn mặt bình thường biết bao, một khuôn mặt không có gì đặc biệt, nhưng trong lòng Lôi Cương có cảm giác kính nể, ngưỡng mộ, sùng bái, say mê. Trên khuôn mặt bình thường này ẩn chứa khí chất, mà dĩ nhiên, không ai có thể sánh được. Trong lòng Lôi Cương xuất hiện cảm giác sợ hãi, khiến hắn gần như muốn quỳ xuống bái lạy.

Lôi Cương chưa từng nghĩ tới, thế gian lại có người thể có người như vậy, có người khiến người khác không có cách nào đè nén sự sùng bái trong lòng. Điều khiến hắn khiếp sợ và không thể không tin chính là, người như vậy mà lại thất bại!! Rốt cuộc Thiên Uy thế nào mà có thể đánh bại được y?

Lôi Cương hít một hơi thật sâu, cau mặt lại nhìn người đang hiện ra.

Lúc này Tượng… không! phải gọi là Thái Cổ đang nhìn Lôi Cương với ánh mắt oai phong, khuôn mặt y lộ ra vẻ coi thường. Y lạnh lùng nói:

- Ngươi có đồng ý giao nộp sức mạnh của bảy hệ trong cơ thể ngươi cho ta không?

Những chữ rất ngắn, nhưng cũng ẩn chứa vẻ oai phong, như thể là ý Trời, khiến Lôi Cương gần như có cảm giác nghe theo. Hắn nhìn chằm chằm Thái Cổ ở phía trước, trong lòng không ngừng khuyên nhủ chính mình rằng, người trước mặt không phải là Thái Cổ, Thái Cổ thật đã chết lâu rồi.

Nhưng người này lại tỏa ra uy thế khiến Lôi Cương vô cùng sợ hãi. Hắn cố gắng chống lại đồng thời những điểm sáng trong cơ thể đang run rẩy dữ dội, thay vào đó hắn lĩnh ngộ hành hư và điên cuồng đi vào trong đó. Hắn muốn dựa vào luồng uy áp này trợ giúp để hoàn thành trận pháp hư hoàng.

Thấy sắc mặt Lôi Cương tái nhợt, hai mắt Thái Cổ híp lại, cái ẩn ký lớn trên trán y hiện ra bảy màu sặc sỡ, hết sức thiêng liêng. Y trầm giọng nói:

- Ta coi trọng sức mạnh của ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi.

Ngay lập tức, y chộp tay tới chỗ Lôi Cương, không gian hư vô chợt hiện ra vô số vòng xoáy. Những vòng xoáy này lại hình thành một bàn tay khổng lồ khác chộp tới chỗ Lôi Cương. Lúc đầu bàn tay khổng lồ này lớn như thể trở mình là có thể che cả bầu trời.

Phải đối mặt với uy áp khổng lồ tại đây, sắc mặt Lôi Cương cau lại, trong thời khắc nguy cấp này, trận pháp hư hoàng cuối cùng cũng đến bước hoàn thành. Lúc này, Lôi Cương không cần linh thạch để chống đỡ, mà hắn vốn là một cơ thể đầy sức mạnh, điểm sáng trong đầu hắn biến đổi ẩn chứa sức mạnh, chuyển động trong đầu hắn.

Cả hư không chợt có rang động dữ dội, khiến bàn tay khổng lồ đang hiện ra kia cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt. Cả không gian lại điên cuồng tràn vào cơ thể Lôi Cương, như thể cả không gian hư vô này đều là lực hệ Hư, cả hư vô to lớn như vậy mà trong ba tức đã bị đánh sạch sẽ. Vốn vẫn bị vậy trong không gian tối tăm, lúc này trở nên hết sức sáng sủa, những ánh sáng đen thui của Lôi Cương chuyển động dữ dội, tạo thành con vật giống như long, như hổ, lại như mãnh thú quấn lấy Lôi Cương khiến hắn trở nên oai phong, lẫm liệt, trong tức khắc khí thế bùng lên.

Lúc này thấy Lôi Cương như vậy, cảm thụ được khí tức của Lôi Cương, trên khuôn mặt Thái Cổ cũng hiện lên một chút hoảng sợ và khó tin. Tỏa ra ánh sáng màu đen, Lôi Cương đứng đó bất động, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Thái Cổ. Sau đó rất lâu, không gian chấn động, một bóng người màu đen từ trong cơ thể Lôi Cương đi ra. Bóng người màu đen này không thể thấy rõ được, nhưng có thể thấy được hai mắt trống rỗng của hắn. Hai mắt này như cái xác không hồn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác già nua coi thường.

- Bảy phân thân?

Bóng đen này đi ra, nhìn Thái Cổ chằm chằm, âm thanh vang lên rung động cả không trung. Không đợi cho Thái Cổ trả lời, chỉ thấy ánh sáng màu đen chợt nhanh chóng chảy ra từ trong cơ thể Thái Cổ, cùng lúc đó, nước da Thái Cổ cũng biến thành sáu màu, dung hợp bảy hành mới có thể đạt được tình trạng cân đối. Nhưng lúc này, lực hệ hư của Thái Cổ bị Hư Hoàng rút ra, nên tự nhiên y không có cách nào để cân bằng được.

Bóng đen này thực sự Hư Hoàng do Lôi Cương gọi ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cùng lúc đó, tại Thánh giới Hồng Hoang, trong Thất Thải giới, Đạo Hoang mở trừng hai mắt, trong hai mắt hắn toát ra vẻ khiếp sợ và vẻ khó tin. Một cảm giác bế tắc và nguy hiểm khiến khí tức của hắn bùng nổ, còn tất cả mọi người trong Thất Thải giới đều phun ra máu tươi, ngã xuống, hôn mê, không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ kết giới ở Thất Thải giới đều rung lên dữ dội. Điều ấy chứng tỏ sự khiếp sợ trong lòng Đạo Hoang.

Đạo Hoang không nghĩ tới ai đó lại có thể tập hợp được tất cả tinh túy ở Thất Thải giới trong thời điểm này. Đạo Hoang hắn có thể khinh thường mọi người, nhưng chỉ có duy nhất tộc Thái Cổ là hắn không dám. Hắn nhìn về phía trước, hít thở thật sâu, không gian bốn phía bóp méo, ánh sáng hai mắt hắn bắn ra bốn phía. Một lúc lâu sau đó, hắn mạnh mẽ nói:

- Mặc kệ có là ai, ta không có được tinh hoa, thì ta vẫn có thể chiến thắng hắn. Đã như vậy, thì cứ để cái Hỗn Độn này điên cùng Đạo Hoang ta đi.

- Ha ha ha!

Một tiếng cười cuồng ngạo vang lên trong Thất Thải giới, tất cả các cường giả ở Thánh giới hồng hoang đều cảm nhận được mối nguy cực đại này.

Tại Chí Báo, Lôi Cương cũng không biết đến tiếng động của Đạo Hoang. Lúc này, hắn đang ngạc nhiên nhìn Hư Hòang, nghe Hư Hoàng nói.

- Chỉ là một phân thân mà thôi, ngay cả phân thân cũng không tính đến, ngươi cũng dám xưng là Thái Cổ sao?

Hư Hoàng đứng trước mặt Lôi Cương, tạo thành một bức tưởng đen, che phủ lấy hắn. Mặc dù giọng nói hơi khinh thường, nhưng nhìn gã, lại thấy là coi trọng.

- Ta là Thái Cổ, ta là Thái Cổ, tại sao lại nói đến phân thân? Ta là một chút tàn hồn của Thái Cổ, ta đã diễn biến Thiên Uy, trở thành Thiên Uy của Thái Cổ hỗn độn. Ta là vô địch. Sao, theo như ngươi nói, phân thân là sao?

Khuôn mặt Thái Cổ méo mó, nhìn Hư Hoàng chằm chằm, gầm gừ. Ánh sáng sáu màu toàn thân nhảy lên, mà sức mạnh trong toàn bộ sáu không gian chí bảo cũng điên cuồng hướng về phía không gian thứ tám của Thái Cổ, rồi chui vào trong cơ thể y.

Bình Luận (0)
Comment