"Ta là người có thân phận cao quý thì sao?" Hoa Ninh nhìn vào tình cảnh bi thảm của mình lúc này, cười lạnh lẽo, khuôn mặt nàng ta đầy vẻ dữ tợn, như một nữ quỷ. Nàng ta cười ngây ngô, "Cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, Nhan Miểu, ngươi nghĩ Mộ Dung Hành yêu ngươi thật sao?"
Sau đó, nàng ta đưa ra câu trả lời tàn nhẫn: "Hắn cũng không yêu ngươi đến thế, nếu không, ngay lúc ta làm tổn thương ngươi, hắn đã phải đòi lại công lý cho ngươi, chứ không phải đợi nhiều năm như vậy mới đến chứng minh. Đàn ông trên đời này giả dối nhất, ngươi cứ đợi đi, rồi cũng có ngày ngươi bị vứt bỏ thôi!"
Một ánh sáng vàng loé lên trước mắt, Mộ Dung Hành nhanh chóng chắn trước mặt Nhan Miểu.
Tiếng vật nặng rơi xuống vang lên, Hoa Ninh đã tự sát.
Nàng ta dùng chiếc trâm vàng, một món đồ yêu thích của mình, kết thúc cuộc đời bằng cách tự đâm vào cổ họng.
Một vết thương dài, nhỏ và sâu, không lưu lại đường sống nào.
Một nữ tử xinh đẹp, kiêu hãnh, lại kết thúc cuộc đời mình một cách thảm khốc như vậy.
Nhan Miểu bị dọa sợ không nhẹ.
"Chúng ta đi thôi, ta sẽ đưa nàng ra ngoài." Nam nhân cúi đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, đưa nàng rời khỏi nơi đầy máu me này.
"Miểu Miểu, thời gian tới ta sẽ rất bận, ta sẽ cử người bảo vệ nàng, chờ mọi chuyện xong, ta sẽ đón nàng về." Mộ Dung Hành nắm chặt tay nàng, dặn nàng đừng lo lắng.
Nhan Miểu nhìn nam nhân từng là trượng phu của mình, cảm thấy có chút lạ lẫm. Hoa Ninh đã chết, sao hắn lại không hề có chút đau buồn, ngay cả một cơn sóng cảm xúc cũng không thấy, nhưng ngay cả bản thân nàng ghét Hoa Ninh như vậy, nàng cũng cảm thấy cái chết của nàng ta quá thảm khốc.
"Ngươi không cần quan tâm ta, ta cũng sẽ không đợi ngươi." Nàng thực sự muốn rời khỏi đây, đưa tay đẩy Mộ Dung Hành ra và định rời khỏi vương phủ.
"Miểu Miểu!" Mộ Dung Hành gọi nàng từ phía sau, nhưng nàng không quay đầu lại.
Lúc này, quản gia trong phủ đột ngột vội vã chạy đến báo tin: "Vương gia, thiếu gia của phủ Khánh Ninh Hầu đã qua đời!"
Qua đời? Sao lại đột ngột như vậy?
Dụ Nhã! Đúng rồi, còn có Dụ Nhã, Nhan Miểu gần như hoảng loạn chạy về phía trước, trong khi liên tục vấp ngã trên mặt đất, nàng phải đưa Dụ Nhã ra ngoài, nàng đã hứa với nàng ấy rồi.
Vụ án tham ô của Trương Ứng Trầm liên lụy rất nhiều người, vì chứng cứ xác thực nên gã bị kết án tử hình, ngay cả phủ Khánh Ninh Hầu cũng bị ảnh hưởng, một gia tộc lớn mạnh giờ đây lại có dấu hiệu suy tàn.
"Miểu Miểu, nàng đi chậm thôi." Mộ Dung Hành đỡ nàng, cúi người giúp nàng lau sạch bụi bẩn trên váy, nhưng nàng lại túm lấy tay hắn: "Mộ Dung Hành, ta muốn đến phủ Khánh Ninh Hầu." Ngữ khí không thể cho phép hắn từ chối.
"Được, ta sẽ lập tức cử người đưa nàng đến đó." Không thể phủ nhận, Mộ Dung Hành có chút không vui, vì hắn cảm nhận rõ ràng Dụ Nhã trong lòng Nhan Miểu quan trọng biết bao, là một người còn quan trọng hơn hắn rất nhiều.
Phủ Khánh Ninh Hầu lúc này đã hỗn loạn, Dụ Nhã bị giam trong phòng thờ đã chuẩn bị sẵn, ánh nến lập lòe, cờ trắng treo cao, giữa phòng thờ rộng lớn là thi thể của phu quân nàng ấy.
Trang phục hoa lệ thường ngày đã bị lột bỏ, thay vào đó là chiếc áo trắng giản dị, đầu Dụ Nhã quấn vải, quỳ trước linh cữu phu quân, chờ đợi bị số phận nuốt chửng.
Nến tỏa sáng trước mắt, từng tờ tiền vàng được nàng ấy bỏ vào trong lò lửa, ngọn lửa như những con quỷ địa ngục vội vã l**m lấy giấy tiền.
Ngoài kia hỗn loạn, nhưng nơi này lại tĩnh lặng.
Cho dù gia tộc gặp khó khăn đi chăng nữa thì Khánh Ninh Hầu phu nhân cũng không dễ dàng tha cho nàng ấy.
Nàng ấy ngẩng đầu đứng dậy, ném vật trong tay xuống, lại một lần nữa quan sát xung quanh phòng.
Tang lễ của một người nhưng lại chuẩn bị hai chiếc quan tài, có lẽ đây là lần duy nhất Khánh Ninh Hầu phu nhân chú trọng đến Dụ Nhã, chỉ vì muốn nàng ấy chết.
Bóng tối như mực ập đến, một người một ngựa vội vã trên đường quan, không hề dừng lại một chút nào.
Tu Tấn nắm chặt dây cương, trong lòng nóng vội, nhanh lên, nhanh lên nữa.
Có lẽ vì phủ Khánh Ninh Hầu đang dần suy tàn, gia đình tổ chức tang lễ mà không một ai đến viếng thăm, đến lúc này, Khánh Ninh Hầu phu nhân lại mời thầy pháp vào phủ, muốn dùng mạng của Dụ Nhã để đổi lấy mạng sống của con trai bà ta trong kiếp sau.
Làm mẹ mà làm đến mức này, thật là vừa đáng sợ lại đáng thương.
Thời gian đã đến, Hầu phu nhân ra lệnh, cánh cổng phủ đột ngột đóng lại, trong phủ treo đầy cờ trắng, đèn lồng giấy cháy sáng với ngọn lửa bé nhỏ, gió thổi qua làm chúng đu đưa, trông như điềm báo quái dị về ma quái đến đòi mạng.
Phu nhân dẫn theo mười mấy người hầu, cầm một bát thuốc đen tanh hôi đi về phía phòng thờ.
Tiếng xích sắt được mở ra, Dụ Nhã đứng trước quan tài của mình, yên lặng nhìn người đến.
"Ngươi cũng có can đảm thật, hài cốt phu quân ngươi còn chưa lạnh, không quỳ xuống giữ tang, lại dám đứng lên!" Trong mắt phu nhân, Dụ Nhã đáng ra phải trở thành con rối để người khác sai khiến, không được phản kháng, không được nói không, mọi hành động đều phải làm theo đúng như ý bà ta.
"Hầu phu nhân!" Dụ Nhã quay người lại, thẳng lưng, lần đầu tiên thái độ cứng rắn đối diện với bà ta: "Trước kia ta kính ngươi là vì phu quân ta còn sống, ta ở lại đây là để giữ tang cho phu quân, nếu ngươi đến đây để ép ta chết theo, thì ta nói với ngươi, tuyệt đối không thể!"
Phu nhân trừng mắt, giận dữ nhìn nàng, một tiếng hừ lạnh, giọng nói đầy vẻ cay nghiệt: "Ngươi là thê tử của con trai ta, là người trong phủ Khánh Ninh Hầu, sinh tử của ngươi đương nhiên do ta quyết định!"
"Đến đây, bắt tiểu phu nhân lại, ép nàng uống thuốc."
Dụ Nhã liếc nhìn cái bát kỳ quái khiến người ta cảm thấy buồn nôn, chờ đợi thời điểm thích hợp, một tay hất văng nó xuống đất, ngay lập tức trong phòng tràn ngập một mùi hôi thối khiến không ít người hầu không chịu nổi, liên tục nôn mửa.
"To gan!" Thần dược bị hất văng, Khánh Ninh Hầu phu nhân hét lên: "Nhanh chóng bắt lấy nàng ta cho ta!"
"Ta xem ai dám!" Dụ Nhã lạnh lùng quát: "Giờ ta không còn là người của hầu phủ nữa, ai dám động vào ta thì lên nha môn hết."
"Con tiện tì, ta thấy ngươi đã ăn gan hùm, lòng báo, trước kia con trai ta bảo vệ ngươi, để ngươi tránh được không ít hình phạt, hôm nay ta xem ai còn có thể bảo vệ ngươi?"
Ngoài phủ Khánh Ninh Hầu, Nhan Miểu cùng với một vài hộ vệ vội vàng cưỡi xe ngựa đến trước cổng lớn của phủ. Nhìn cánh cửa đỏ sơn kín mít, Nhan Miểu không chút do dự: "Đập cửa cho ta!"
Trong linh đường, Dụ Nhã hai tay không thể đối phó với bốn tay, nầng ấy nhanh chóng bị kéo rối tung mái tóc, làn tóc đen bay loạn trên vai, chiếc áo vải thô đang mặc cũng bị xé rách, hai bà tử khỏe mạnh đang đè nàng ấy quỳ trên đất, ép nàng ấy ngẩng đầu lên.
Dụ Nhã kiên cường lại không cam tâm, nàng ấy hận cha, vì một nhược điểm mà cha đưa nàng ấy vào phủ Khánh Ninh Hầu. Dụ Nhã cũng hận chính mình, luôn không muốn kết thúc sinh mệnh, ngày ngày chỉ sống tạm bợ, cho đến bây giờ nàng ấy vẫn nghĩ liệu có thể gặp lại Tu Tấn một lần nữa, hắn chắc chắn vẫn còn trách nàng ấy.
Dải lụa trắng quấn quanh cổ Dụ Nhã, nàng ấy vẫn cố gắng thực hiện những nỗ lực cuối cùng: "Phu quân lúc lâm chung đã viết giấy hòa ly, ta không còn là người của phủ Khánh Ninh Hầu nữa, ngươi dám làm hại ta sao?"
Nghe vậy, Khánh Ninh Hầu phu nhân tức giận, một cái tát mạnh giáng lên mặt Dụ Nhã, làm nàng ấy nghiêng đầu, miệng chảy ra máu.
"Con trai ta bị ngươi mê hoặc thật rồi! Con hồ ly tinh, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Nói xong, bà ta lại đá một cái vào ngực Dụ Nhã, khiến lục phủ ngũ tạng của nàng ấy đau đớn tột cùng, phải mất một lúc lâu mới có thể đứng lên.
Trán Dụ Nhã lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
"Còn không nhanh tay!"
Dải lụa bị kéo căng bởi lực mạnh, phát ra tiếng ma sát của vải vóc.
Trong khi đó, Nhan Miểu vừa phá cửa xong thì nhận ra có gì đó không ổn, vì sao trong vườn lớn lại không có bóng người, xem ra bọn họ đã sợ tội mà trốn đi rồi.
Tu Tấn cuối cùng cũng đến, chỉ sau Nhan Miểu một chút, vừa nhìn thấy trong sân thì phát hiện có vấn đề.
"Tu tướng quân, rốt cuộc ngài cũng đến rồi, Nhã tỷ tỷ rất có thể vẫn ở trong phủ, Khánh Ninh Hầu phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tỷ ấy, cũng không để tỷ ấy đi, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra tỷ ấy." Mới nghĩ đến việc Khánh Ninh Hầu phu nhân muốn Dụ Nhã chết theo phu quân, nàng càng thêm lo lắng.
"Nhan tiểu thư, ngươi đi về phía Đông, ta đi về phía Tây, chia ra tìm kiếm sẽ nhanh hơn." Hai nhóm người phân công rõ ràng, đều muốn nhanh chóng tìm được Dụ Nhã.
Nhan Miểu trước tiên đến tìm trong viện của Dụ Nhã, nhưng cổng viện mở rộng, bên trong lại không có ai.
Trong lòng Tu Tấn đột nhiên cảm thấy đau đớn, lập tức quay người cưỡi ngựa chạy vội về phía Tây viện.
Con ngựa có bộ lông đen óng mượt, hẳn là cảm nhận được sự vội vàng của chủ nhân, lao đi không kịp ngừng lại.
Trong linh đường, bàn tay chống cự với sợi dây quanh cổ dần dần yếu đi, hơi thở bị tước đoạt vô tình, khuôn mặt tái nhợt vì khí huyết không thông mà trở nên đỏ bừng, ý thức từ từ mờ nhạt. Dụ Nhã không muốn chịu thua số phận, nàng ấy đã chịu đủ đau khổ, tại sao trời đất vẫn không buông tha cho nàng.
Những giọt lệ nóng bỏng rơi xuống đất, những ngón tay trắng như ngọc trượt ra, mí mắt nặng trĩu, nặng đến mức vừa nhắm lại thì không thể mở lên.
Con ngựa hú lên, trong lúc đang lao nhanh thì vội vàng dừng lại, khiến vó ngựa nâng cao, thân ngựa ngả về phía sau, Tu Tấn siết chặt dây cương, giữ cho ngựa ổn định mới không bị ngã.
Những người hầu bên ngoài linh đường thấy có người đến, lập tức định chạy ra, nhưng tốc độ của họ không thể bằng Tu Tấn, hắn ta một tay nắm chặt cổ của một người hầu, quát lớn: "Dụ Nhã đâu?"
Người hầu run rẩy, hai tay chỉ về phía linh đường.
Tu Tấn một tay hất người hầu ra, một tay rút kiếm, không ngừng bước, xông thẳng vào trong.
Khi hắn tìm thấy Dụ Nhã thì nàng ấy đã ngã xuống đất, cả người bất lực, sợi dây lụa trắng quấn quanh cổ nàng ấy thật sự quá chói mắt.
Khánh Ninh Hầu phu nhân thấy một nam nhân lạ mặt xông vào, bà ta giật mình, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Ngươi là ai, hôm nay hầu phủ không tiếp khách ngoài."
Tu Tấn siết chặt chuôi kiếm, vì phẫn nộ mà hai tay hắn ta nổi gân xanh. Hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy nguy hiểm, giọng nói lạnh lẽo: "Ta là Diêm Vương đến lấy mạng ngươi."
Thanh kiếm vung lên, cắt mạnh vào cánh tay của Khánh Ninh Hầu phu nhân, máu tuôn ra, linh đường vốn trắng sạch lập tức nhuốm màu đỏ.
"Á!" Tiếng thét thảm thiết vang lên trong linh đường rộng lớn, Khánh Ninh Hầu phu nhân đau đớn ngã quỵ xuống đất, hoảng hốt nhìn cánh tay bị chặt đứt của mình.
Những người hầu cuối cùng cũng bị cảnh tượng máu me làm cho tỉnh lại, họ la hét, bò trườn bỏ chạy khỏi nơi này.
Nhưng làm sao mà Tu Tấn để cho họ như ý, đôi mắt sắc bén như diều hâu nhanh chóng khóa chặt vào hai bà tử bên cạnh Dụ Nhã.
Hai bà tử hoảng sợ, vừa trốn vừa cầu xin: "Đại nhân, đều là phu nhân sai bảo, cầu ngài...!"
Tiếng lưỡi kiếm xé không khí liên tiếp vang lên.
Hôm nay, tất cả những ai có mặt ở đây đều phải gánh tội nghiệp mà mình gây ra này.
Ai dám làm tổn thương Dụ Nhã, người đó chính là vong hồn dưới kiếm của hắn!
Tu Tấn giết đỏ cả mắt, cuối cùng, hắn giơ kiếm bước tới trước mặt Khánh Ninh Hầu phu nhân, sắc mặt đầy đau thương: "Ngươi tại sao không chịu buông tha cho nàng? Ngươi có biết hành động của ngươi hôm nay sẽ biến thành tấm bia mộ của ngươi không?"
"Chính ngươi là người ra tay trước."
Thanh kiếm nhuốm máu loé sáng trong không trung, sau một tiếng thét ngắn, linh đường rơi vào tĩnh lặng kỳ lạ.
Máu tươi văng lên mặt, lên tay Tu Tấn, hắn bỏ kiếm xuống, từng bước đi đến bên Dụ Nhã.
Nam nhân cao lớn cúi người, quỳ xuống bên cạnh nàng, tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, từng giọt từng giọt.
Ngón tay hắn run rẩy, cẩn thận tháo dải lụa trắng trên cổ Dụ Nhã, nhẹ nhàng sửa lại tóc cho nàng, cuối cùng hắn cũng có cơ hội ôm nàng vào lòng.
Những giọt lệ nóng bỏng rơi trên mặt Dụ Nhã, hắn thì thầm bên tai nàng: "Tiểu thư, Tu Tấn đã về rồi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Hắn kiên trì, đau đớn ôm chặt nàng, khổ sở cầu xin: "Người mở mắt nhìn ta một chút được không, ta đã về rồi, người không muốn ta nữa sao?"