Niệm Hạ lập tức sai tiểu nha hoàn đi mời Vương phi và Thế tử.
May mắn nàng đã có dự liệu từ trước, sau khi vị đại phu kia rời đi liền mời một vị đại phu khác vào phủ.
Vị đại phu này tuy trẻ tuổi nhưng từ nhỏ đã say mê y học, người đời thường gọi y một tiếng "Y Si".
Tạ An mang theo hòm thuốc vội vã chạy đến, theo sau là một tiểu đồng lanh lợi.
Vừa thấy Tạ An, Niệm Hạ như nhìn thấy cứu tinh: "Tạ đại phu, phu nhân ngã rồi, vẫn đang ra máu không ngừng!"
Niệm Hạ nhanh trí, vừa thấy phu nhân ngã xuống đất liền lập tức gọi người mang cáng tới để đưa nàng về phòng.
Trong phòng toàn mùi máu tanh nồng nặc, Nhan Miểu đã bất tỉnh, trán nàng ướt đẫm mồ hôi, tóc bết dán sát vào mặt, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cắn chặt đến chảy máu.
Tạ An bắt mạch xong, lập tức lấy một viên thuốc an thai cho nàng uống.
Việc cấp bách trước mắt là phải cầm máu ngay, thuốc của y chỉ có tác dụng tạm thời.
Nghĩ đến điều gì, y đứng dậy hỏi: "Niệm Hạ cô nương, trước đó ngươi có nói đã thu thập được dược liệu quý Ngọc Lan San, hiện giờ có không?"
Niệm Hạ không chút do dự đáp: "Có, vốn dĩ hôm nay sẽ giao tới, nhưng người hái thuốc trên đường gặp trở ngại, nói hôm nay sẽ tới phủ, tính giờ thì cũng sắp đến rồi."
"Tốt, quả nhiên là thần dược cứu mạng. Nếu có Ngọc Lan San, Tạ mỗ dám đảm bảo phu nhân sẽ bình an vô sự."
Nghe lời Tạ đại phu, trong lòng Niệm Hạ dấy lên tia hy vọng, ngay lúc đó Vương phi cũng đã tới, lập tức thể hiện phong thái chủ mẫu, chỉ huy đám hạ nhân làm việc một cách gọn gàng.
Thấy cảnh này, Niệm Hạ bèn liều lĩnh chạy ra ngoài, đợi dược liệu tới sẽ lập tức mang đến Kiêm Gia viện.
Việc giao nhận dược liệu, chỉ mình nàng nắm rõ.
Trên con đường trước cửa vương phủ, một đại hán cưỡi ngựa phóng nhanh tới, vừa đến trước phủ An Hòa Vương thì dừng lại. Đại hán xuống ngựa, tay cầm một gói thuốc đến cổng phủ, nhưng bị người giữ lại. Hắn giải thích: "Ta tìm cô nương tên Hạ ở phủ các ngươi."
Đây chính là kế hoạch của Cẩm Thư, cũng là mưu lược này đã gây nên một mạng người.
Nhận được tin tức, Cẩm Thư lập tức chạy tới, nhìn thấy người đứng trước cửa thì trong lòng thầm thở phào, may mà chưa bị lộ.
Ả mỉm cười bước tới, giải thích với đám lính gác: "Hộ vệ đại ca, người này đến tìm ta."
Vị hộ vệ thường ngày cũng quen với người hầu bên cạnh chủ tử, nhận ra đây là người của Quận chúa Hoa Ninh, liền gật đầu cho phép hai người gặp mặt.
Cẩm Thư đưa đại hán ra một chỗ vắng người.
"Hạ cô nương, đây là vị thuốc cuối cùng, sau khi ngươi nhận được, hợp tác của chúng ta coi như kết thúc."
Cẩm Thư lấy từ tay áo ra một túi tiền đưa cho hắn: "Đa tạ ngươi."
Đại hán hiền lành gãi đầu, nhận lấy túi tiền, lắc lắc thấy nặng trĩu.
Làm ăn với nhà quyền quý quả nhiên tốt, tiền trả đủ, lại còn có thêm thưởng.
Nhìn đại hán rời đi, Cẩm Thư cũng định quay về.
Đúng lúc đó, Mộ Dung Hành cưỡi ngựa đen phóng về tới phủ, trên mặt không lộ rõ cảm xúc nhưng quanh người toát ra hàn khí, tuyệt đối không thể xem là điềm lành.
Hắn vừa trở về từ hoàng cung, hoàng đế đã ban cho hắn một đạo thánh chỉ.
Trong lòng hắn không rõ vui hay buồn, chỉ nghĩ đến người con gái mềm yếu ở nhà, trong tim hắn nhói lên một chút.
Nhưng hắn cũng không để tâm lắm, nghĩ chỉ là do mấy ngày nay mệt nhọc, cơ thể không khỏe mà thôi.
Mộ Dung Hành nhảy xuống ngựa, động tác dứt khoát gọn gàng.
Cẩm Thư lập tức quỳ xuống hành lễ.
Mộ Dung Hành liếc nhìn về phía ả, hắn bước tới, bàn tay trắng muốt thon dài đưa về phía trước ngực ả. Cẩm Thư không dám thở mạnh, sợ chọc giận vị chủ tử này.
Ngón tay hắn nhanh chóng lấy ra từ ngực ả một gói giấy, Mộ Dung Hành nắm lấy, cảm nhận đồ vật bên trong giống như rễ của một loại thảo dược.
Hắn lạnh lùng hỏi: "Đây là thứ gì?"
Cẩm Thư cúi đầu, muốn đoạt lại nhưng không dám, chỉ đành thận trọng đáp: "Thưa Thế tử, đây là dược liệu Quận chúa sai nô tỳ đi mua. Quận chúa hôm nay lại ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh, Thái y đang đợi vị thuốc này để chữa trị cho Quận chúa."
Ả rụt rè ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hành, sắc mặt hắn không biểu lộ gì nhiều, chỉ có chút không kiên nhẫn. Ả bèn cố ý nói: "Thế tử chẳng bằng đi thăm Quận chúa một lát! Nếu nàng tỉnh lại nhìn thấy ngài, hẳn sẽ rất vui mừng."
Nếu là ngày thường, Mộ Dung Hành hẳn sẽ đi xem, nhưng hôm nay trong lòng chẳng còn chút ý định nào.
Gói thuốc lại được ném trở về vào lòng Cẩm Thư, ả chỉ kịp thấy lúc tà áo vung lên, một luồng gió truyền tới.
Ngẩng đầu lần nữa, người đã bước vào phủ.
Cẩm Thư cầm gói thuốc, thơ ra một hơi dài rồi vội vã quay về Lăng Tiêu Các.
Niệm Hạ mồ hôi đầm đìa chạy tới cửa phủ, vừa gặp ngay Mộ Dung Hành trở về, nàng lập tức nói: "Thế tử! Người mau đi xem phu nhân đi, nàng không cẩn thận ngã, giờ đang rất nguy cấp."
Hôm nay Mộ Dung Hành bị triệu vào cung đột xuất, người trong phủ được phái đi tìm không gặp được hắn.
Vì thế, lúc này hắn mới biết tình trạng của Nhan Miểu, lập tức bước nhanh về phía Kiêm Gia Viện.
Niệm Hạ ra tới cổng phủ, vừa hoảng hốt vừa gấp gáp, bèn hỏi hộ vệ gác cửa: "Hôm nay có ai tới đưa thuốc không?"
Hộ vệ ấy chính là kẻ trước đó đã ngăn lại người hán tử to lớn, hắn hơi lúng túng, chỉ nói: "Hôm nay quả có người tới đưa thuốc, nhưng là thuốc cho Cẩm Thư cô nương, người hầu bên cạnh Quận chúa Hoa Ninh."
Niệm Hạ lập tức cảm thấy không đúng, truy hỏi: "Sao lại như vậy? Thuốc ấy là phu nhân nhà ta mua, sao lại đưa cho nàng ta?"
Hộ vệ: "Chuyện này ta không rõ."
Niệm Hạ lanh lợi, chỉ ba lời hai lẽ đã đoán ra được sự tình, vị đại phu kia bỗng dưng đề xuất mua dược liệu quý hiếm, nhưng khi đồ vật về đến nơi thì người đã biến mất, cuối cùng thứ lại rơi vào tay người bên cạnh Hoa Ninh, thật là gian xảo!
Nhưng phu nhân đang trong cơn nguy kịch, những chuyện khác nàng có thể không cần, chỉ nhất định phải lấy lại Ngọc Lan San.
Đúng rồi, Thế tử!
Thế tử ra mặt chắc chắn sẽ đòi lại được.
Mộ Dung Hành vừa bước vào Kiêm Gia Viện, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, cùng tiếng r*n r* đau đớn và khóc lóc của nữ nhân.
Vương phi ngăn hắn lại không cho vào, nói rằng không lành, e sợ sẽ gặp phải tai họa huyết quang.
Nhan Miểu khổ sở, từng cơn đau nhói ở bụng dưới liên tục nhấn chìm nàng.
Niệm Hạ vội vã chạy trở lại, quỳ thẳng trước mặt Mộ Dung Hành.
Tạ An thấy nàng trở về, vội hỏi thuốc nhưng thấy tay nàng trống không, rõ ràng là không có thứ gì.
Tạ đại phu thở dài nặng nề, vào phòng châm cứu, ít ra có thể giảm bớt đau đớn cho phu nhân.
Niệm Hạ quỳ ở đó, khẩn cầu: "Thế tử, thuốc để cứu hài tử trong bụng phu nhân đã bị người hầu của Quận chúa lấy đi rồi, nô tỳ cầu xin người ra mặt đòi lại."
Vương phi nghe thấy, bà tỏ ra không hài lòng, không muốn Hoa Ninh bị oan ức, liền nói: "Ngươi, một nô tỳ, nói năng linh tinh cái gì vậy!"
Niệm Hạ lập tức thề: "Nô tỳ nói từng lời đều là sự thật, nếu có nửa câu giả dối, trời đánh sét đánh, chết không toàn thây!"
Mộ Dung Hành lập tức bước ra ngoài: "Đi theo ta!"
Từ đây đến Lăng Tiêu Các không xa, Niệm Hạ ba lời hai lẽ đã giải thích rõ ràng, trong đầu Mộ Dung Hành lúc này chỉ nghĩ đến cứu người, cũng chẳng màng điều khác.
Nhưng khi họ tới nơi, Hoa Ninh vừa hạ bát thuốc xuống, sắc mặt có vẻ rất tốt.
Nàng vén chăn, trong sự dìu đỡ của Cẩm Thư bước xuống giường hành lễ, giọng nói tuy yếu ớt nhưng rõ ràng: "Hành ca ca, hôm nay sao có nhã hứng tới thăm ta vậy?"
Nam nữ có khác biệt, Mộ Dung Hành quay lưng lại.
"Nô tỳ của ngươi hôm nay nhầm lấy thuốc, đó là thuốc của Nhan Miểu, nàng hiện đang rất nguy kịch, cần thuốc đó gấp."
Nghe hắn nói, Hoa Ninh vô cùng ngạc nhiên, lập tức quở trách Cẩm Thư: "Ngươi làm việc kiểu gì vậy, việc quan trọng thế này mà cũng nhầm được."
Cẩm Thư lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Nô tỳ biết tội, nô tỳ không cố ý."
"Đủ rồi." Giọng nói mang theo áp lực nặng nề và thiếu kiên nhẫn, rõ ràng Mộ Dung Hành không có thời gian đứng xem vở kịch này: "Đem đồ ra đây."
Hoa Ninh lộ vẻ khó xử, ấp úng nói: "Thuốc đó... Đào y sư đã xem qua, nói có lợi cho sức khỏe của ta, ta đã uống rồi, giờ e là... chỉ còn ít bã thuốc thôi."
Nước mắt Niệm Hạ rơi như mưa, thuốc cứu mạng chủ tử của nàng cứ thế mất đi.
Từng cơn đau nhói nhẹ trên thân thể, đó là Tạ An đang châm cứu cho Nhan Miểu, hài tử đã bị đưa ra ngoài, là một bé trai.
Những chậu nước nóng lớn được bưng vào, khi ra ngoài thì đã trở thành nước máu.
Nhan Miểu dường như đang mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ có một bé trai đáng yêu với đôi mắt to tròn, cười tươi gọi nàng là mẫu thân. Nhưng đột nhiên có tiếng leng keng kim loại rất nhẹ, bé trai hoảng sợ cực độ, nép sau lưng nàng không dám ra, rồi sau đó, xung quanh chỉ còn lại một mình nàng.
Giấc mơ bắt đầu bằng cảnh đẹp, kết thúc lại thành ác mộng. Đôi mắt đẫm lệ của Nhan Miểu mở ra đột ngột, nơi khóe mắt còn vương chút đỏ hoe.
"Phu nhân! Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!" Niệm Hạ vui sướng gọi nàng, nhưng trong đầu nàng chỉ vang vọng âm thanh của cái hương cầu bằng bạc lắc lư và tiếng khóc của hài tử.
Cơn đau đầu khủng khiếp kéo đến, ý thức tỉnh táo trở lại cũng đem theo cơn đau rát của thân thể, nhắc nhở nàng về điều đã xảy ra.
"Niệm Hạ.” Nàng khàn giọng hỏi: "Hài tử còn không?"
Niệm Hạ đang ở bên nàng, mắt nàng ấy cay xè nhưng vẫn cố nén nước mắt, nhỏ giọng an ủi: "Phu nhân còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ lại có hài tử."
Nhan Miểu yếu ớt nhắm mắt, một giọt lệ nóng hổi trượt dài trên gương mặt, cuối cùng thấm vào gối.
"Phu quân, hắn đâu rồi?" Nỗi đau mất con không chỉ của riêng nàng, nàng muốn biết Mộ Dung Hành sẽ làm gì.
Nhưng Niệm Hạ dường như đang giấu diếm điều gì đó, nói: "Thế tử bận rộn, ngày mai nhất định sẽ về thăm người."
"Phu nhân đã ngủ suốt năm ngày, chắc hẳn rất đói rồi, nô tỳ sẽ bảo người dọn cơm ngay."
Sau khi Niệm Hạ rời đi, nước mắt của Nhan Miểu rơi như những chuỗi ngọc bị đứt dây, không ngừng tuôn xuống.
Nàng nhớ lại cái hương cầu bằng bạc ấy, nàng phải đòi lại công đạo cho hài tử của mình.
Bên ngoài, những nha hoàn đang quét dọn có lẽ nghĩ rằng nàng vẫn đang ngủ nên nói chuyện cũng không kiêng dè.
"Ngươi nói thử xem, nếu Thế tử thật sự cưới Quận chúa Hoa Ninh, thì phu nhân sẽ ra sao?"
Nhan Miểu cố gắng gượng dậy, muốn nghe rõ hơn những gì họ đang nói.
"Ta cũng chẳng biết nữa, nhưng Thế tử và Quận chúa là do bệ hạ chỉ hôn, chắc chắn không thể làm thiếp. Phu nhân vừa mất hài tử, còn đang đau đớn, nhưng nhìn ý của Vương phi, dường như muốn giáng phu nhân xuống làm thiếp."
Trái tim Nhan Miểu như vỡ vụn, không lạ gì khi Niệm Hạ không nói gì cả.
"Ai cho các ngươi ở đây lắm lời thế hả?! Muốn bị đánh không?" Niệm Hạ lần đầu tiên quát lớn như vậy.
Hai nha hoàn lập tức quỳ xuống xin tha: "Niệm Hạ tỷ tỷ, xin tha cho bọn muội, bọn muội không dám nữa."
Niệm Hạ cũng vì tức giận mà không kìm được, trực tiếp phạt hai người họ mỗi người mười roi vào tay.
Khi nàng ấy bưng bát cháo gạo nếp táo đỏ vào, chỉ thấy phu nhân nằm tựa trên giường với vẻ mặt vô hồn, nàng ấy có gọi bao nhiêu cũng không có chút phản ứng nào.
Nàng khóc lóc nói: "Phu nhân, đều tại nô tỳ vô dụng không lấy được thuốc, là lỗi của nô tỳ, xin người nhanh chóng khỏe lại, muốn phạt nô tỳ thế nào cũng được!"
Nhưng Nhan Miểu lúc này đã đau đớn đến cùng cực, nàng hé miệng, giọng nói trơ lì: "Đi mời Thế tử đến đây."