Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 55

Sáng hôm sau, Nhan gia gặp nạn, trưởng lão trong tộc hội tụ một chỗ, cùng nhau bàn cách ứng phó.

Nguyên nhân bắt đầu khi Nhan Huyền Cảnh kiểm tra kho lương thực của gia đình thì bị quan binh hung hãn bắt đi.

Khi ra ngoài làm ăn buôn bán, dĩ nhiên phải giao thiệp cùng quan phủ. Nhan gia đứng vững đã lâu, tất nhiên không thiếu cách tạo dựng quan hệ tốt với người trong quan trường, thậm chí càng nhiều càng tốt.

Nhưng lần này, bất kể họ tìm ai giúp đỡ đều bị từ chối, bị chặn đứng tất cả các lối thoát. Trong tộc có thanh niên không phục liền tố cáo lên triều đình, nói quan phủ thiên vị, bắt người tốt vô cớ.

Nào ngờ quan phủ đồng lòng, còn đưa ra chứng cớ, nói rằng lương thực Nhan gia bán cho tiền tuyến đều là hàng kém chất lượng, chưa đến nửa đường đã hư hỏng quá nửa.

Sự việc bại lộ, người Nhan gia đều lo lắng tìm cách cứu người.

Nhưng nếu muốn vu tội cho người thì thiếu gì lý do? Nhan gia làm ăn, buôn bán đều dựa vào chữ tín.

Một khi liên lụy đến triều đình, chuyện này chắc chắn không dễ dàng kết thúc.

Hối lộ bằng bạc thì gửi từng nắm, nhưng đa phần chỉ là lấy tiền mà không làm việc. Ban đầu, họ còn có thể đưa chút lương thực, nhưng giờ đây ngay cả cửa ngục cũng không cho vào.

Chuyện xảy ra quá đột ngột. Quan phủ nhận chỉ thị từ cấp trên, rằng mọi việc liên quan đến Nhan gia phải xử lý nghiêm, đặc biệt là thân thuộc của tội phạm vì có thể kẻ đó là đồng mưu.

Tin tức truyền đến tai Nhan Miểu hai ngày sau.

Khi ấy, nàng đang đau đầu nghĩ cách trốn khỏi nơi đây.

Khi Thôi Hạo Ngôn đến, nàng đang thử dùng trâm vàng mở khóa cửa. Nghe tiếng bước chân, nàng vội buông tay, chạy về giường nằm.

Nàng quay lưng lại, che giấu gương mặt.

Mấy ngày này, tuy thấy y nhiều hơn nhưng Nhan Miểu biết rõ, y sẽ không để nàng rời đi, nàng cũng chẳng buồn nói chuyện, coi như y không tồn tại.

Trong phòng lặng im một chốc, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió lay rèm cửa.

"Nhan gia đã xảy ra chuyện."

Nghe vậy, Nhan Miểu liền bật dậy, lo lắng hỏi: "Ai gặp chuyện? Đã xảy ra việc gì? Ta phải trở về!"

Nói xong nàng định chạy ra ngoài, Thôi Hạo Ngôn không cản, chỉ có vệ sĩ bên ngoài ngăn nàng lại, không cho nàng rời khỏi đây.

"Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Thôi Hạo Ngôn điềm tĩnh, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ bên ngoài rời đi.

Cửa khép lại, trong căn phòng kín chỉ còn lại hai người.

Thấy Nhan Miểu luôn có đề phòng với mình, y không ép, chỉ nói: "Nàng không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao? Lại đây ngồi cạnh ta, ta sẽ kể cho nàng nghe."

Nhan Miểu không muốn nhưng cũng chẳng còn cách nào, đành từng bước tiến đến gần y, ngồi xuống cạnh nhưng chỉ chiếm lấy một nửa ghế, cố gắng ngồi cách xa y một chút.

Những cử động nhỏ nhặt ấy, Thôi Hạo Ngôn đều thấy nhưng không nói gì.

"Huynh trưởng nàng đã đắc tội với quan phủ, bị bắt vào ngục. Hiện tại, người Nhan gia ai nấy đều lo lắng. Nếu nàng muốn về, ta sẽ lập tức đưa nàng trở lại."

Hôm nay, y thay đổi hẳn, không còn vẻ cưỡng ép mấy ngày trước, chủ động đề nghị đưa nàng về.

Nhan Miểu lòng đầy lo lắng cho an nguy của huynh trưởng, lại muốn ở bên cạnh mẫu thân, nhưng nàng không dám tin vào lời y, lại hỏi: "Ngươi thực sự sẽ đưa ta về sao?"

Thôi Hạo Ngôn dường như đoán được điều nàng lo ngại, nở nụ cười nhạt: "Nếu Miểu Miểu muốn ở lại đây cùng ta, ta dĩ nhiên rất vui lòng."

Nhan Miểu mím môi, nàng không muốn ở lại chút nào.

Chẳng lẽ y đã nghĩ thông suốt, chịu buông tha cho nàng, không còn chấp niệm, chấp nhận giải trừ hôn ước?

Chuyện giữa nàng và y cũng cần phải giải quyết dứt khoát. Lần này trở về, nàng nhất định phải nói với mẫu thân chuyện hủy hôn.

Thôi Hạo Ngôn dường như thấy rõ suy nghĩ trong lòng nàng, nhẹ giọng nói: "Giờ Nhan gia gặp nạn, chắc hẳn gia chủ và phu nhân đều lo lắng không thôi. Miểu Miểu nên nghĩ cho phụ mẫu. Chuyện của ta và nàng, đợi cứu được huynh trưởng của nàng rồi hãy bàn tiếp cũng không muộn."

Y dường như đang dùng sự điềm đạm để hoãn binh, lời y nói cũng khiến nàng phải suy nghĩ, có lẽ huynh trưởng lần này thật sự khó mà an toàn.

"Ta hiểu rồi, ngươi mau đưa ta về."

Nhan Miểu vừa lên xe ngựa, Thôi Hạo Ngôn cũng bước lên theo.

"Ngươi… ngươi sao cũng lên đây?" Hành động này rõ ràng là muốn cùng nàng đồng hành.

"Ta đoán Miểu Miểu chắc chắn muốn biết tình hình của huynh trưởng hiện giờ. Nếu không đi cùng, làm sao ta kịp báo cho nàng?"

Bộ dạng b*nh h**n và máu lạnh của y những ngày trước dường như chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi. Mộng đã tan, y trở lại thành Thôi Hạo Ngôn ôn nhu như ngọc.

Y phục trắng như tuyết, mũ ngọc trên đầu, dung mạo thanh tịnh, giọng nói ôn hòa.

Những gì Nhan Miểu đã thấy thấu suốt, giờ y lại mang ra dùng để che đậy bản thân một lần nữa.

"Trước mặt ta, ngươi không cần phải làm vậy."

Thôi Hạo Ngôn giả vờ không hiểu: "Không cần làm gì?"

"Tất cả những việc ngươi làm ta đều biết, vẻ bề ngoài của ngươi khác xa với tâm can, cho dù có giả vờ ta cũng không mắc lừa nữa."

Y khẽ cười, trong lòng như bị ngàn mũi kim đâm. Y đột ngột vung tay, trời đất quay cuồng, Nhan Miểu còn chưa kịp giãy giụa đã bị y ôm chặt vào lòng.

Nàng bị siết chặt trong lòng y, bàn tay mạnh mẽ của y đè trên lưng, khiến nàng không thể giãy giụa.

"Ngươi làm gì, mau thả ta ra!" Sức lực Nhan Miểu yếu ớt, hoàn toàn không địch lại y. Hai cánh tay nàng bị giữ chặt, bị buộc đặt lên ngực y khiến nàng không còn cách nào ngoài ngồi im trong vòng tay y.

Hơi thở nóng rực của nam tử phun lên cổ và vành tai nàng, máu nóng trong người như dồn lên, gò má nàng đỏ bừng.

Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng, nàng muốn thoát khỏi bàn tay nơi phía sau, nhưng lại bị bàn tay ấy giữ chặt eo thon, lại còn bóp nhẹ vài cái.

"Đừng nhúc nhích." Y ép cằm vào đỉnh tóc nàng, giọng nói mang theo đe dọa, "Còn động nữa, ta không chắc bản thân sẽ làm ra việc gì đâu."

Thôi Hạo Ngôn chưa bao giờ nghĩ sẽ để Nhan Miểu rời khỏi y. Người mà y khổ sở chờ đợi lâu đến vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tay. Y thậm chí còn nghĩ có lẽ mình đã quá chiều chuộng nàng, vì thế mới khiến nàng muốn trốn đi.

Những ngày tháng lo được lo mất thế này, thực sự y không muốn kéo dài thêm nữa.

Nhan Miểu cảm nhận được mối đe dọa nơi vòng tay ở eo, quả thực không dám động đậy nữa, chỉ là thân thể vẫn căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Thôi Hạo Ngôn ôm trọn nàng vào lòng, gần như tham lam cảm nhận hơi ấm của nàng, hương thơm thanh nhã toát ra từ nàng, mong muốn nàng cứ mãi bên cạnh mình, không cần phải làm điều gì khác.

"Ngươi chẳng phải muốn nói cho ta nghe chuyện của huynh trưởng ta sao?" Trong lúc bối rối khó chịu, Nhan Miểu bèn tìm chuyện để nói.

Thôi Hạo Ngôn khép hờ đôi mắt, cằm tựa nơi hõm cổ nàng, hơi thở phả ra khiến làn da Nhan Miểu run rẩy nhẹ, phản ứng tự nhiên mà nàng không cách nào kiểm soát được.

"Nếu Miểu Miểu ôm ta một chút, ta sẽ nói nàng biết."

Xe ngựa êm ả đi qua đại lộ Ứng Dương, rẽ trái ở ngã tư.

Nhan Miểu vốn không muốn thân cận y, đặc biệt là trong lúc này. Nhưng hiện tại, bản thân đã bị y ôm chặt hồi lâu mà vẫn chưa làm gì quá đáng.

So với chuyện của huynh trưởng, một cái ôm chẳng đáng là bao.

Dù sao cũng không mất miếng thịt nào.

Nàng suy nghĩ một lúc, c*n m** d***, thử giãy ra khỏi vòng tay y. Quả nhiên, y không còn giữ lấy đôi tay nàng nữa. Bàn tay mảnh khảnh của nàng vòng lên cổ y, thân thể tiến lại gần, từng chút một ôm lấy y.

Chỉ là một cái ôm thôi, nhưng trong lòng Thôi Hạo Ngôn lại bất giác dâng lên cảm giác thỏa mãn lạ lùng.

Lâu lắm rồi y chưa có ai ôm mình như thế, lần cuối cùng là khi y còn bé, bị phụ thân quở trách, huynh trưởng đã đứng ra bảo vệ y.

Giờ đây, tất cả những điều y mong muốn chẳng còn tồn tại nữa.

Nhan Miểu vừa buông tay thì y lại kéo nàng trở lại, không để nàng rời ra thêm chút nào.

"Đừng nhúc nhích."

Nhan Miểu còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị lời y cắt ngang.

"Huynh trưởng nàng dính líu đến việc cung cấp lương thảo cho tiền tuyến, bị tố cáo cố ý tráo đổi hàng kém chất lượng, dùng thủ đoạn lừa đảo để bán đi lương thảo đã cũ nát và ẩm mốc. Vụ này làm tổn thất lương thảo quá nửa, không thể giao kịp thời cho tiền tuyến. Bệ hạ vì chuyện này mà nổi cơn thịnh nộ, có lẽ là huynh trưởng nàng đã đụng phải người không nên đụng."

Nhan Miểu không hiểu chuyện triều chính, nhưng nàng biết rằng cơn thịnh nộ của bệ hạ là chuyện khiến người người kinh sợ.

Huynh trưởng nàng luôn tuân thủ gia quy, làm việc cẩn thận, buôn bán luôn tận tâm tận lực, còn hay làm từ thiện khi kiếm được tiền, sao có thể cố ý bán lương thực có vấn đề cho triều đình được.

"Không thể nào." Nàng phủ nhận ngay lập tức, huynh trưởng nàng tuyệt đối không phải loại người như vậy.

Thôi Hạo Ngôn hiểu rõ mọi sự dối trá trong đó, nhưng y không nói ra. "Miểu Miểu, nàng có biết câu thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (*) không?"

(*) Những người bình thường không có thân phận bảo vệ thường vì trong mình có vật bất phàm hoặc quý hiếm mà rước vào mình không ít phiền toái, thậm chí mất mạng.

Đây là câu nói của người xưa, ý rằng một người vốn dĩ vô tội, nhưng lại bị xem là có tội chỉ vì có vật quý.

Nhan gia dù ít khi liên quan đến triều đình, nhưng buôn bán cũng phải giao tiếp với quan viên. Nhan gia tuy lớn mạnh, tựa như một quốc gia trong quốc gia, nhưng gia chủ Nhan gia luôn tuân thủ tổ huấn, chưa bao giờ dấy lòng tham.

Hiện tại, con trai trưởng bị bắt giữ, lời cảnh cáo đã rõ ràng, ý đồ của đế vương đã rõ như ban ngày.

Vị trong Kinh thành kia muốn nuốt trọn Nhan gia.

Lúc này, Nhan gia chủ cùng mấy vị trưởng lão đang bàn bạc đối sách. Thượng sách là giao nộp một lượng bạc khổng lồ, đổi lấy sự an toàn cho trưởng tử. Trung sách là hạ thấp thái độ, chọn một nữ tử trong tộc thích hợp gửi vào cung, hàng năm tiến cống triều đình. Hạ sách duy nhất còn lại là phất cờ nổi dậy, liều mình bảo toàn cả Nhan gia.

Nếu không đến mức không thể tránh khỏi, quyết sẽ không hy sinh cả Nhan gia.

Sau khi nghe hết lời Thôi Hạo Ngôn nói, lòng Nhan Miểu quặn thắt, nghĩ đến sĩ nông công thương, người làm kinh thương thì lại xếp cuối, không nhận được sự tôn trọng của người trong thiên hạ, dù cho Nhan gia hàng năm đã nộp thuế cao gấp mấy lần người khác.

Làm đến mức như thế, lại còn không hài lòng sao?

Quả nhiên lòng người tham không đáy, thiên tử ngồi cao cũng vậy, vì lợi mà muốn tận diệt cả Nhan gia.

Nàng không biết huynh trưởng giờ ra sao, có bị áp bức hay không. Vị trưởng công tử lớn lên trong nhung gấm, sao có thể chịu khổ chốn lao ngục tối tăm, nhất định sẽ chịu đủ đọa đày từ tay bọn cai ngục.

Không biết mẫu thân lúc này thế nào. Nhan phu nhân thường ngày quản giáo con cái lỏng lẻo nhưng vẫn hết mực yêu thương bảo vệ. Nay gặp chuyện động đến thiên uy, sao có thể dễ dàng cứu con ra.

Trong quãng đường Nhan Miểu về nhà, Nhan phu nhân chẳng biết đã rơi bao nhiêu lệ, khóc đến sưng cả đôi mắt.

Miểu Miểu vất vả lắm mới trở về chưa được bao lâu, đứa con trưởng khiến bà yên tâm nhất lại gặp nạn.

Thật sự là giày vò mà!

Bình Luận (0)
Comment