Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 85

"Hôm nay khiến ngài phải kinh hoàng, lát nữa ta sẽ phái người mang quà đến bồi thường, để Trần đại phu giải tỏa nỗi sợ." Thôi Trạch Ngôn cúi người chào.

Trần đại phu liên tục đáp lời rằng không có gì, hôm nay cũng không thể nói là không có thu hoạch, chỉ là sự việc xảy ra quá đột ngột, giờ tâm trí ông ấy vẫn còn hoang mang.

Thôi Hạo Ngôn có linh cảm Nhan Miểu đã rời khỏi Bình Khê, cảm giác bất an trong lòng lan rộng vô hạn, khiến y hoang mang vô cùng.

Y nhất định phải mang nàng trở về, không ai có thể cướp lấy nàng khỏi tay y.

Không ai có thể!

-

Để sớm đuổi kịp Tu Tấn, Mộ Dung Hành không chọn quay lại Vân Đô mà đi một con đường tắt khác. Từ Bình Khê đi về phía Đông vài trăm dặm có một con sông băng ngàn năm. Vì nằm ở cửa ngõ và thường xuyên bị ảnh hưởng bởi luồng gió lạnh từ phương Bắc nên con sông dài nghìn dặm này có những nơi xuất hiện băng tuyết cứng rắn, trở thành một con đường tắt tự nhiên.

Qua con sông băng này, bọn họ sẽ hoàn toàn rời khỏi biên giới Bình Khê.

"Đây quả thật là một cách hay, cũng là cách nhanh nhất để tụ hội với người của chúng ta." Sở Dược nghĩ thầm trong lòng, ông chưa từng đến nơi này nhưng những kỳ quan thiên nhiên luôn có sức hút kỳ lạ không thể diễn tả.

Nhìn Nhan Miểu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Mộ Dung Hành ôm nàng vào lòng, giảm bớt sự xóc nảy của xe ngựa, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn Sở Dược.

Sở Dược khẽ lưỡi: "Côn trùng đã hút hết không ít tinh lực của Nhan tiểu thư, vừa nãy đột ngột tách ra nên sẽ rất khó tỉnh lại ngay lập tức, cứ đợi đi."

Xe ngựa nặng nề đương nhiên không nhanh bằng ngựa. Đợi đến một quán trọ để nghỉ ngơi, bọn họ lập tức thay ngựa, đồng thời cũng sửa lại dung mạo.

Cả con đường hướng Đông không thể tránh khỏi việc để lại dấu vết, rất nhanh Thôi Hạo Ngôn và đoàn người đã đuổi kịp.

Theo miêu tả của chủ quán trọ, hôm nay có ba nam một nữ ghé lại nghỉ ngơi nhưng không ở lại qua đêm, chỉ gọi đồ để dùng bữa. Người phụ nữ kia vẫn luôn hôn mê, chủ quán hỏi được vài câu, khách chỉ nói là đang đưa người đi chữa bệnh ở nơi khác.

Thông tin khớp với lời nói của các hộ vệ ở cổng thành Bình Khê.

Người đàn ông đó tám phần chính là Mộ Dung Hành. Hắn dám lén lút vào Bình Khê mang người đi, y nhất định phải bắt hắn lại, xé xác hắn ra thành từng mảnh.

Mộ Dung Hành ôm Nhan Miểu trước ngực, cưỡi trên con ngựa trắng mạnh mẽ phi nước đại, Sở Dược và A Thuận theo sát phía sau.

Bọn họ đều là tay cưỡi tài ba, lại từng trải qua chiến trường, đi đường dài chẳng có gì khó khăn.

Giờ phút này, điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là Nhan Miểu.

Khi hoàn toàn rời khỏi Bình Khê, hắn sẽ tìm chiếc xe ngựa tốt nhất đưa nàng về Kinh thành.

Thôi Hạo Ngôn cảm thấy một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng, y biết đó là vì côn trùng đang quấy nhiễu, nhưng mỗi khi cảm giác này vừa thuyên giảm một chút thì sau đó lại càng trở nên khó chịu hơn.

Cảm giác mơ hồ, gần như có thể chạm được nhưng lại không thể nắm bắt, thật sự rất giày vò.

Vì phải chăm sóc Nhan Miểu, Mộ Dung Hành không dám thúc ngựa chạy nhanh, nhưng khi Thôi Hạo Ngôn đuổi đến, hắn cũng đã kịp đến bờ sông băng.

Nơi này lạnh lẽo vô cùng, hắn tháo áo ngoài khoác lên người Nhan Miểu, chỉ cần vượt qua đoạn đường này, nhiệt độ sẽ lại bình thường.

Bọn họ chọn một nơi nước chảy không quá mạnh, mặt sông còn đóng một lớp băng mỏng, ngựa vừa đặt chân lên sẽ phá vỡ lớp băng.

"Chủ tử." A Thuận nhìn dòng nước chảy dưới lớp băng, chủ động hỏi: "Thuộc hạ muốn đi trước dò đường."

Sau khi được chủ tử đồng ý, A Thuận cưỡi ngựa tiến vào dòng sông, bề mặt nhìn có vẻ yên tĩnh, nhưng khi người và ngựa mới bước vào mới phát hiện ra sự thật.

Phải hết sức thận trọng dò dẫm, mới có thể vượt qua an toàn.

Sở Dược theo sau A Thuận băng qua sông.

Lúc này, trên trời bỗng vang lên một tiếng nổ lớn khiến ba người tạm thời buông lỏng tâm tình.

Sở Dược cưỡi ngựa đứng giữa dòng sông, hưng phấn hô lớn: "A, là người của chúng ta đến rồi, không cần phải vội vàng nữa."

Người đến là Thành Uẩn, tướng quân dưới trướng Tu Tấn, cũng là một trong những tướng lĩnh có uy tín ở đại doanh Lam Thiên. Lần này họ mang theo hơn một nghìn người, dù bị Thôi Hạo Ngôn đuổi kịp thì xác suất thắng vẫn rất cao.

Sở Dược bình an vượt qua sông băng.

Lúc này, lớp băng trên mặt sông đã bị giẫm nát thành mảnh vụn, may mắn đây là nhánh sông, mực nước khá nông nên đủ để họ qua được.

Mộ Dung Hành ôm Nhan Miểu vào lòng, đôi tay rắn rỏi nắm chặt dây cương, hướng về phía sông đi tới.

Ngay lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng "rắc", trên thượng nguồn bỗng nhiên có lớp băng vỡ rơi lao thẳng xuống, sắp sửa đập vào ngựa. Nước sông lạnh buốt, ngựa dễ bị hoảng sợ, nếu tránh lúc này thì ngựa có thể sẽ bị lệch hướng khiến cả hắn và Nhan Miểu rơi xuống nước, nhưng nếu không tránh lớp băng vỡ này thì không chắc bọn họ có thể chịu nổi cái lạnh của nước băng hay không.

Mọi người nhìn thấy nguy hiểm càng lúc càng gần nhưng lại không thể di chuyển nhanh chóng, tim của những người ở bờ bên kia đều đập thình thịch. Mộ Dung Hành quyết đoán, tìm đúng thời cơ kéo mạnh dây cương, ngựa lập tức nhảy lên cao, kèm theo một tiếng hí, lớp băng vỡ chỉ còn thiếu một chút nữa là đập vào họ.

May quá.

Lúc này, họ vừa mới tránh được một kiếp nạn, Thành Uẩn nhận thấy có điều bất thường, hắn ta lập tức quỳ xuống, tai trái áp xuống đất, tiếng nói tuy lộn xộn nhưng có thể nghe ra đại khái. Thành Uẩn lập tức đứng dậy nói: "Không ổn, có một đội quân lớn đuổi đến, nghe tiếng rất gần, ít nhất có mấy trăm người."

Hắn ta vừa dứt lời, Mộ Dung Hành đã nghe thấy âm thanh từ phía sau.

Bình Luận (0)
Comment