Thê Tử Của Tà Vương

Chương 27

Năm ngày sau đại thọ của Cơ lão phu nhân, Cơ Vũ một thân phong trần gấp gáp trở về.

“Lão gia, các nàng thật khi dễ người quá đáng, tiểu thư tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư của Tướng phủ!” Hồng Nhi lải nhải phân trần mọi chuyện xảy ra gần đây, ngay cả chuyện Cơ Cửu Nhi bị hãm hại cũng kể không xót một chữ.

Nghe xong từng này chuyện, sắc mặt Cơ Vũ rất khó coi, Cơ Cửu Nhi thấy vậy khẽ đứng thẳng thân người mở miệng: “Không phải ta vẫn bình yên vô sự sao? Mặc dù ta không biết phụ thân ở bên ngoài làm chuyện gì cho Tướng phủ, nhưng là ta biết, bọn họ vẫn có phần kiêng kị mặt mũi của ngươi, sẽ không thật sự tàn nhẫn với ta.” Cơ Cửu Nhi nói ra phân tích của mình, “Huống hồ, với người ngoài ta là một người câm, chẳng có chút tính uy hiếp nào cả.”

Cơ Vũ nhíu mi, có chút đau lòng nhìn Cơ Cửu Nhi, thân thủ ôm Cơ CỬu Nhi vào trong ngực: “Thực xin lỗi Cửu Nhi, phụ thân vô năng không bảo hộ được nương của ngươi, không cho ngươi cuộc sống yên ổn.”

Cơ Cửu Nhi cúi mắt, âm thầm thở dài, từ ngày nàng biết Cơ Vũ phải giải quyết việc ở bên ngoài đã phát hiện điều không bình thường rồi, cùng với hành tung bất định hai năm nay của hắn, không khó cho nàng khi biết được Cơ Vũ là thế lực trong bóng tối của Tướng phủ, giúp Cơ Việt lão hồ ly xử lí những chuyện tình không tiện cho người biết.

Hồng Nhi nhìn cảnh này mà khóe mắt hồng hồng.

Cơ Vũ thu liễm cảm xúc, từ trong lòng lấy ra một cái bao giấy, thật cẩn thận mở ra đem vật bên trong đưa cho Cơ Cửu Nhi: “Đây là lễ vật phụ thân đưa cho Cửu Nhi, nhìn xem có thích không?” Cơ Vũ nhìn Cơ Cửu Nhi đầy từ ái.

Trước mắt Cơ Cửu Nhi sáng ngời, là một đôi khuyên tai mã não màu đỏ, giống như hai giọt lệ, thật xứng với chiếc nhẫn trên ngón tay của nàng. Cơ Cửu Nhi lập tức nhờ Hồng Nhi đeo lên tai: “Phụ thân, nhìn có được không?”

Cơ Cửu Nhi cười khẽ, hơi động cái đầu của mình.

“Đẹp lắm, Cửu Nhi của chúng ta nhìn cái gì cũng đẹp!” Cơ Vũ nhìn một đôi mắt hoa đào của nàng cười với mình tràn đầy vui vẻ, trong lòng cảm khái: “Thời gian qua nhanh quá, Cửu Nhi đã mười ba rồi, qua hai năm nữa có thể gả ra cho người ta.” Cơ Vũ vuốt ve hai mắt Cơ Cửu Nhi, đôi mắt này so với Dao Tuyết thật giống như đúc.

Trong lòng Cơ Cửu Nhi nổi lên một cái xem thường: “Phụ thân, người nghĩ sớm quá rồi, muốn đem nữ nhi đuổi ra ngoài sớm như vậy?” Cơ Cửu Nhi trừng mắt nhìn Cơ Vũ, vẻ mặt ai oán.

Cơ Vỹ thoải mái cười ha ha: “Phụ thân làm sao dám?”

Cơ Cửu Nhi trầm mặc trong chốc lát, nàng cảm giác nên nói sự tình này cho Cơ Vũ. Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm túc nói: “Phụ thân, nữ nhi có chuyện muốn nói.”

Hồng Nhi thấy thế mỉm cười: “Nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn, lão gia cùng tiểu thư cứ trò chuyện là tốt rồi.”

Dứt lời liền lui xuống.

“ Phụ thân, trong khoảng thời gian này tĩnh dưỡng, nữ nhi đã suy nghĩ rất nhiều. “ Trên mặt Cơ Cửu Nhi tràn đầy ý cười thản nhiên, không có giả dối, đây là một nụ cười chân chính của nàng đối với người thân nàng nhận định, “ Ta trở về nơi này ba năm, tuy rằng ta không có trí nhớ trước mười tuổi, nhưng cảm giác trong lòng ta không phải giả, ta không ngốc. “ Cơ Cửu Nhi từ từ nói xong, nhìn Cơ Vũ nhíu mày mà âm thầm buồn cười: “ Nữ nhi vĩnh viễn là nữ nhi của phụ thân, nhưng nữ nhi thừa nhận cha, cũng không thừa nhận Cơ gia. Nữ nhi hi vọng phụ thân hiểu được. “

Cơ Vũ nhìn kỹ Cơ Cửu Nhi, nàng nguyên bản là đứ nhỏ mười ba tuổi, là một tiểu cô nương vô câu vô thúc, nhưng Cơ Vũ lại nhìn được trong mắt nữ nhi mình tang thương, thành thục, ổn trọng, đây là nàng bất tri bất giác lộ ra với hắn, có lẽ chính nàng cũng không ý thức được.

“ Vì sao Cửu Nhi nói như vậy? “ Cơ Vũ hỏi lại, khuyên nàng, “ Tuy tổ phụ cùng tổ mẫu ngươi có chút bất công, có lẽ đối ngươi có ngờ vực vô căn cứ, nhưng bọn họ là thân nhân của ngươi, Cửu Nhi không chỉ có phụ thân, ngươi không phải người cô độc. “

“ Nữ nhi chỉ thừa nhận thân nhân ‘thật sự ‘! “ Cơ Cửu Nhi hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một cỗ cứng cỏi.

Cơ Vũ cười rộ lên, “ ngươi a, cùng nương của ngươi một cái tính tình giống nhau! “ Trong mắt ánh ra nhu hòa, Cơ Vũ nhìn người trước mặt, dường như nhớ đến chuyện trong quá khứ nói: “ Nương của ngươi năm đó cũng nói như giống ngươi bây giờ. “

Cơ Vũ nhìn Cơ Cửu Nhi đầy sủng ái, “ Được rồi, phụ thân đã biết. Nhưng việc hôn nhân với việc này không giống, phụ thân cho ngươi quyền lợi tự lựa chọn lão công, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải vượt qua cửa ải của phụ thân. “

Đôi mắt hoa đào lóe sáng, Cơ Cửu Nhi phốc xuy bật cười, “ Phụ thân thông minh, dễ dàng hiểu ý nữ nhi như vậy! “

Cơ Vũ điểm cái mũi Cơ Cửu Nhi nói nhẹ: “ ngươi nha! “ Cơ Cửu Nhi thông minh đến mức làm hắn muốn đau lòng, hắn vốn muốn cho nữ nhi mình một cuộc sống vô ưu vô lo.

Phụ tử hai người đang ăn cơm vui vẻ, trong phòng thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười sung sướng, tiểu viện lạnh lùng hoang vắng mọi khi giống như được tiếp cho một luồng sinh khí mới.

“ Phụ thân có ý kiến gì với Phượng Ngạo Hải không? “ Cơ Cửu Nhi nghịch ngợm buông chiếc đũa trong tay, hỏi.

“ Phượng Ngạo Hải là một người có tâm kế, làm việc trầm ổn, không chậm không nóng nảy, nếu hắn có tâm mưu đoạt chức vị kia có lẽ có thể làm. “ Cơ Vũ đánh giá khách quan, tuy rằng hắn không theo con đường làm quan, nhưng mọi chuyện trong triều diễn biến ra sao hắn đều biết hơn phân nửa.

Cơ Cửu Nhi gật đầu, không khác lắm với suy nghĩ của nàng.

Cơ Vũ nhìn Cơ Cửu Nhi cười thầm, trêu gọi hỏi: “ Như thế nào, Cửu Nhi thích? “

Cơ Cửu Nhi giật giật khóe miệng, nhìn ý cười Cơ Vũ cất giấu lo lắng, lắc đầu: “ Nữ nhi không biết hắn nghĩ cái gì, nhưng nữ nhi tuyệt đối không cưỡng ép chính mình. Phượng Ngạo Hải này, còn chờ quan sát. “

Cơ Vũ nhíu mày, nhìn được sự bình tĩnh của nàng mà âm thầm vui mừng, “ Không hổi là nữ nhi của Cơ Vũ ta! Phụ thân tin ngươi sẽ xử lí tốt. “

“ Vạn nhất nữ nhi gặp gỡ rắc rối thì làm thế nào? “ Cơ Cửu Nhi vẻ mặt chần chờ.

“ Nếu trời sụp, phụ thân đều vì Cửu Nhi mà trống! “

Cơ Liễu Nhi nghe thị nữ của mình báo tin, suýt chút nữa cười không ngừng được: “ Đúng là nữ nhân ngu xuẩn. “

“ Tiểu thư, cẩn thận tai mách vạch rừng. “ Hồng Hoa nhắc nhở, cố ý đè thấp thanh âm của mình, “ Nô tỳ cảm thấy Hồng Tụ chết thật oan uổng. “

Cơ Liễu Nhi nhìn Hồng Hoa thở dài không nói gì, chỉ là thần sắc hiện lên nghi hoặc, “ Chỉ sợ kế hoạch gì đó của đại phu nhân thất bại đi! “ Cơ Liễu Nhi cười rộ lên, hàm xúc nói: “ Hồng Hoa, đi với cho di nương, trong khoảng thời gian gần đây phải tận lực tránh né đại phu nhân. “

Hồng Hoa lĩnh mệnh gật đầu.

Cơ Điệp Nhi ngồi ở trong phòng Cơ Duy, sắc mặt xanh mét, không khách khí mắng to: “ Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cho tiện nhân kia chiếm tiện nghi như vậy, nàng ta rốt cuộc có cái gì tốt? Đại ca, ta không phục, ta không phục. “ Cơ Điệp Nhi tùy tay ném hết ly trà trên bàn, thở phì phì gào thét.

Cơ Duy nhìn Cơ Điệp Nhi, trong mắt xẹt qua tia đau lòng: “ Điệp Nhi, ngươi quá hấp tấp rồi. “ Cơ Duy kiên nhẫn khuyên giải, “ Nếu ngày đó nương không giết chết Hồng Tụ, để ngươi một mình giải quyết, có lẽ hiện tại ngươi không có cơ hội ngồi ở đây rồi. “

Cơ Điệp Nhi mân miệng, bỗng nhiên trầm mặc không lên tiếng.

“ Chỉ cần Nhị thúc còn ở trong phủ này một ngày, tổ phụ sẽ không để cho nữ nhân kia gặp phải chuyện gì không may. Hơn nữa hiện tại Nhị hoàng tử đã ra mặt vì nàng ta, sợ rằng tổ phụ muốn cân nhắc một phen nữa. “ Cơ Duy phân tích mọi việc.

“ Đại ca, vậy chúng ta phải làm sao? “ Cơ Điệp Nhi khẩn trương ngẩng đầu, sốt ruột nói: “ Đại ca, ngươi thử nghĩ một cái biện pháp được không, ta không muốn gả cho người khác ngoài hắn. “

“ Để ta nghĩ xem. “ Cơ Duy trầm tư.
Bình Luận (0)
Comment