Thê Tử Của Tà Vương

Chương 7

Tuyết bay giữa thiên không nhảy múa giống như lông ngỗng, nơi nơi trắng xóa, giữa trời tuyết là một tràng tiếng cười vui sướng cùng tiếng nước nở hỗ loạn của sói.

Phanh…

Bỗng nhiên, một tiểu thân thể ngã mạnh trên mắt đất, trên ngực nằm một cái Bạch Tuyết, trên đùi mỗi bên một phân ra một cái khá giống vậy đè chặt lên, ba con sói này không khách khí chút nào ghìm chặt lấy thân thể nhỏ bé kia, ánh mắt chúng nheo lại, khóe miệng lại đang nhếch nhếch lên, bộ dáng tựa hồ thực vui vẻ.

“ A! Các ngươi dám hợp lại khi dễ ta. “ Thanh âm nữ oa ở dưới đất trời băng tuyết vô cùng vang dội, đột nhiên, một tay nàng chống đỡ người, mượn lực vừa phát ra vùng lên tiểu thân thể, ba con sói không kịp phản ứng đã ngã nhào trên mặt tuyết, lưu lại va đạo dấu vết lăn lộn dài dài.

Nhìn ba tiểu tử kia dính tuyết đầy người, cùng nhau oán giận trừng mắt nhìn chính mình, Bạch Dã rốt cục không nhịn được nữa cười lên ha hả. Bạch Dã hiện tại đã lớn hơn nhiều lắm, tóc dài đơn giản buộc ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn vì không khí lạnh mà đỏ bừng, y phục tuy rằng đơn giản nhưng lại không che được hai má mỹ mạo kia.

Bạch Dã đứng ở một bên ho khan vài tiếng, hai tay bắt vào nhau, “ Thành thật một chút cho ta. “ Nàng vừa dứt lời, ba đạo bóng dáng phía trước chỉnh tề xếp thành một hàng, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng về phía trước.

Bạch Dã gật đầu vừa lòng, nhặt lên một đoạn gỗ dài bên cạnh, “ Tỷ tỷ múa kiếm cho các ngươi nhìn. “ Dứt lời, nàng đề khí, phi thân, lùi về sau… Ba con sói phía xa đồng thời nức nở kêu lên, rồi nhất quyết ngồi xuống nhìn chằm chằm tiểu thân thể chuyển từng động tác chuyển động kia.

Bạch Dã cầm lên thanh gỗ, thuần thục sử dụng từng chiêu thức múa kiếm, thanh gỗ dài ở trên tay nàng giống như vật sống, chuyển động vô cùng linh hoạt. Lúc này, Bạch Dã nhảy lên một cái, ở giữa không trung xuất ra một chiêu, nội lực theo cánh tay không ngừng bắn ra.

Cạch…

Thanh gỗ dài trên tay Bạch Dã vinh quang nát vụn.

Ca…

Mà cây cổ thụ cách đó không xa, bị một kiếm này của Bạch Dã đánh vụt ngã xuống…

Bạch Dã chu miệng một cái, ném xuống một đoạn gỗ còn ở trong tay mình âm thầm lắc đầu, thứ này căn bản không chịu nổi một thành công lực của nàng, nếu muốn tiếp tục nâng cao năng lực nữa, nàng phải tìm một thanh bảo kiếm mới được.

Ô…Ô..

Ba con sói vui vẻ vây quanh người Bạch Dã, móng vuốt đẩy đẩy người nàng, muốn dựa vào hành động biểu đạt rằng chúng nó có bao nhiêu kích động. Bạch Dã cười cười, nàng nghe được tiếng xói tru ở xa xa.

“ Tốt lắm, Lang mẫu về rồi, chúng ta về nhà thôi! “ Bạch Dã dẫn đầu trở về, ba con sói như cũ theo bước chân của nàng.

Tuy rằng bên ngoài rất lạnh nhưng bên trong hang động vẫn mười phần ấm áp, Bạch Dã ôm cổ đại sói xám cười khẽ, “ Lang mẫu, chúng ta về rồi. “

Bạch Dã tựa người vào đại sói xám, ba chú sói kia lại ghé vào trong lòng Bạch Dã, dần dần tiến vào mộng đẹp.

= = =

Bạch Dã đi ra ngoài miệng hang động, nhìn từng góc cổ thụ đang đâm trồi, trên mặt lộ ra một chút tươi cười, một năm mới lại đến rồi! Bạch Dã đột nhiên đề khí, thoải mái phi thân lên đỉnh ngọn một cây cổ thụ, ngắm nhìn phương xa, rừng rậm mênh mông vô bờ nhìn mãi cũng không hết, mọi thứ quả thực tốt đẹp như vậy.

Hít thở những luồng không khí mới mẻ, Bạch Dã nhìn ba sói con ở trong hang động đi ra, hiểu ý cười cười. Nàng ôn nhu nhìn chúng chạy ra xa..đây là đi săn đó.

Bạch Dã không nghĩ hôm nay sẽ nhàn rỗi, nàng xoay người hướng một phương khác phi thân đi, nàng thoải mái xuyên qua cây cỗi lẫn lộn.. Hôm nay chính là sinh thần của nàng nha, nàng muốn tự tìm cho mình một lễ vật đấy!

Nhưng mà thế sự vô thường, có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng đều đang chờ Bạch Dã ở phía trước.

Đợi cho Bạch Dã cảm thấy khác thường dừng chân lại, thế này mới nhận ra chính mình quá cao hứng đi loạn, hiện tại không chú ý mình đang ở chỗ nào. Xem ra trở về sẽ bị Lang mẫu mắng một trận rồi, Bạch Dã âm thầm nghĩ.

Đi được mấy bước nữa, Bạch Dã đột nhiên nghe được tiếng vang mơ hồ ở phía trước truyền đến, sửng sốt một chút, sau đó nàng liền phản ứng….có người?

Sắc mặt Bạch Dã vui vẻ, chạy đến hướng phát ra âm thanh kia, sau đó nàng liền nhìn thấy một đội hắc y nhân đang vây quanh một đôi nam nữ, một tên hắc y nhân trong đó cầm tín thu trong tay, sắc mặt khó coi dị thường.

“ Mẹ kiếp! Dám đùa bỡn lão tử! Uổng phí lão tử bỏ nhiều công phu như vậy! “ Sắc mặt hắn chuyển thành dữ tợn vô cùng, mắng chửi một câu rồi nắm chặt tín thư thành mảnh vụn.

“ Thủ lĩnh, làm gì bây giờ? “ Có hắc y nhân bên cạnh chỉ vào đôi nam nữ kia nói.

“ Hừ! “ hắc y nhân cười lạnh, “ Dám đùa giỡn lão tử, lão tử cho các ngươi sống không bằng chết! “ Sau đó hắn liền lấy một bình sứ bên hông ra, mở nắp bình, trong mắt tràn đầy gian trá.

Bạch Dã đang ngồi trên nhánh cây quan sát tình hình, vốn đang rất tốt, tự nhiên thân thể truyền đến một trận đau đớn, sắc mặt nàng trắng bệch, nội tức trong người bỗng nhiên mất đi khống chế bắt đầu chạy tán loạn trong đại mạch! Trước mắt tối sầm, Bạch Dã nhất thời mất đi khống chế, rơi từ trên nhánh cây xuống.

Một tiếng vang này ngăn cản lại động tác của hắc y nhân, Hắc y nhân nhìn từ trên cây rơi xuống một người, sắc mặt lại đen đi một phần, bọn họ thế mà không phát hiện ra nơi này có người lạ?

Bạch Dã không áp chế được nội tức chạy loạn trong người, sắc mặt vặn vẹo đáng sợ, nắm tay nắm chặt dường như không thể chịu đựng được nữa.

A….

Bạch Dã đột nhiên rỗng lớn, thân thể phóng ra một loại lực lượng vô cùng khủng bố, dám hắc y nhân còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nháy mắt đã chết bất đắc kì tử. Thân mình Bạch Dã mềm nhũn ngã xuống, không kịp nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay nàng vừa phát ra một đạo hồng quang bắn thẳng vào ót mình.

“ Lão gia? “ Nữ tử vốn ngất xỉu từ từ mở ra hi mắt, kêu nam tử bên cạnh mình, đến khi nam tử mở ra hai mắt mới thở phào nhẹ nhõm, “ Lão gia, ngài cảm thấy thế nào? “

“ Khụ khụ khụ!... “ Nam tử phun ra một ngụm máu, suy yếu lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn thi thể hắc y nhân quanh người mình sợ run một cái, rồi sau đó liền phát hiện thân thể Bạch Dã cách đó không xa, “ Hồng Nhi, đi nhìn xem một chút! “ Nam tử nhẹ nhàng phân phó.

Nữ tử gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Bạch Dã, vừa nâng Bạch Dã dậy liền nhìn đến trên ngón tay kia là một chiếc nhẫn đỏ chói. Nữ tử trừng lớn hai mắt, sửng sốt không thôi. Lát sau, môi nữ tử không khống chế được run run, trong mắt tràn đầy kích động cùng vui sướng, gắt gao đem Bạch Dã ôm vào trong ngực, hô với nam tử, “ Lão gia! Nàng là tiểu thư, là tiểu thư, tiểu thư đó! “

Nam tử nghe vậy thì sợ run, sau đó lảo đảo đứng lên, không dám tin nhìn Hồng Nhi. Hắn ngồi phịch xuống nền tuyết, nhìn Hồng Nhi lệ rơi đầy mặt, “ Hồng Nhi, ngươi vừa nói cái gì? “

Nam tử gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Dã, từ nơi sâu thẳm trong lòng có tiếng nói tiếp nhận Bạch Dã không ngừng vang lên.

“ Là tiểu thư! Là tiểu thư! “ Hồng Nhi cầm lấy tay trái của Bạch Dã đưa đến trước mặt nam tử, “ Chiếc nhẫn này, tiểu thư vừa sinh ra đã có, sẽ không sai, nô tỳ tuyệt đối không nhìn nhầm. “ Hồng Nhi thề son sắt.

Oanh….

Trong đầu nam tử kêu ‘ông’ một cái, không biết làm sao nhìn tiểu oa nhi trong lòng…..nữ nhi? Đây là nữ nhi của hắn? Là nữ nhi của hắn cùng Dao Tuyết sao?

Vui sướng qua đi, nam tử lại bắt đầu khẩn trương, “ Nữ nhi, nữ nhi của ta làm sao vậy, nàng bị làm sao? “
Bình Luận (0)
Comment