Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 113

Rõ ràng không phải là âm thanh của Hàn Tư Ân vang lên, thủ vệ tuần tra ngoài cửa nghe được, trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên gõ cửa một cái, dò hỏi: "Thế tử, người không sao chứ?"

Hộ vệ đi theo đều yêu thích gọi Hàn Tư Ân là Thế tử, mặc dù hắn đã được hoàng đế phong thành tuần tra sứ, cũng không có ai gọi hắn là đại nhân. Ở trong mắt bọn họ, gọi tên một cái quan chức căn bản không sánh được lực uy hiếp của hai chữ Thế tử này.

Bên trong phòng trầm mặc một chút, ngay tại lúc thủ vệ không nhịn được định chạy lên phá cửa xông vào, âm thanh của Hàn Tư Ân chậm rãi vang lên, hắn nói: "Không có gì, tất cả lui ra." Thủ vệ nghĩ không biết có phải do lỗ tai của mình có vấn đề hay không, luôn cảm thấy lần này Hàn Tư Ân mở miệng, âm thanh có chút trong trẻo.

Thủ vệ âm thầm lắc lắc đầu, nói tiếng vâng, liền dẫn người tiếp tục đi tuần tra.

Sau khi âm thanh của Hàn Tư Ân vang lên, Bạch Thư mới phản ứng được tình hình trước mặt, y nhất thời có chút tay chân luống cuống cùng Hàn Tư Ân nhìn nhau.

Mặt nạ của Hàn Tư Ân còn đang chìm chìm nổi nổi trong nước, mặt mày của hắn ánh vào trong mắt Bạch Thư. Bạch Thư vẫn luôn biết dung mạo của Hàn Tư Ân rất đẹp, mặc dù là những năm đó da dẻ của hắn khô gầy ố vàng, nhưng y biết người nọ thực rất đẹp.

Hiện tại, Hàn Tư Ân rốt cuộc cũng biến thành dáng vẻ đẹp đẽ trong đầu y, không, phải nói là so với tưởng tượng của y còn đẹp hơn. Ngọc thụ lan chi, dung mạo điệt lệ, gương mặt kiệt ngạo thanh lãnh, thân thể trong nước thoạt nhìn như gầy yếu mà nhìn lại lại có chút rắn chắc.

Thân thể trong nước... Sau khi đầu óc của Bạch Thư kịp phản ứng lại những gì mình đang nhìn thấy, thần sắc có chút hoang mang.

Hắn dời mắt, loạng mò từ trong y phục lấy ra một củ nhân sâm to như củ cải, hơi mang theo mấy phần vội vàng nói: "Cái kia, ta nghe nói thân thể huynh không được tốt, ta chỉ là muốn... Muốn đưa cái này cho huynh thôi. Ta ở ngoài cửa sổ không nghe thấy âm thanh của huynh, nghĩ là huynh đang ngủ, không nghĩ tới... Không nghĩ tới huynh... Huynh đang tắm."

Bạch Thư nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tư Ân dịch đến nhân sâm bất động trên tay mình, y không tự chủ gãi đầu một cái, có chút ủ rũ nói: "Cái này hơi nhỏ, ta tìm rất lâu, chỉ tìm được cái này, huynh... Huynh đừng ghét bỏ."

Ánh mắt của Hàn Tư Ân từ nhân sâm trong tay Bạch Thư chuyển sang vạt áo của y, nơi vạt áo, còn gấp nếp nhăn, lại còn dính cả bùn đất.

Nghĩ đến những thứ đồ trong nhà kho của mình ở kinh thành, Hàn Tư Ân rũ mắt, nhạt tiếng nói: "Làm sao mấy năm không gặp, tật xấu nhảy cửa sổ này của ngươi vẫn không thay đổi được thế? Có vẻ như là không học được mấy phần kỷ luật trong quân nhỉ."

Tuy rằng khi Hàn Tư Ân nói mấy câu này, âm thanh không có nhẹ nhàng, nhưng Bạch Thư cảm thấy hắn không hề tức giận.

Y trầm mặc một chút, thành thật nói: "Lúc ở kinh thành đã quen ở cùng huynh như thế. Thân phận bay giờ của huynh không như trước, nếu như ta muốn gặp, cũng không phải rất dễ dàng, may là ta có võ công giỏi, hỏi thăm được chỗ ở của huynh, liền tìm tới."

Hàn Tư Ân sâu sắc thở một hơi, tâm tình rất ác liệt, kỳ thực ngày hôm nay khi nhìn thấy Bạch Văn Hãn, trong lòng hắn đã cực kỳ không thoải mái.

Thời điểm Bạch Văn Hãn nhìn thấy hắn, tâm tư chập trùng không khống chế được, bên trong còn có các loại lo lắng không ngừng vang lên. Đặc biệt là có liên quan đến cuộc sống của Bạch Thư, Bạch Văn Hãn vẫn luôn nghĩ, Bạch Thư có thể bị lún vào trong vũng bùn Hàn Tư Ân này, mãi không dứt ra được hay không đây.

Mặc dù hắn không để lộ tâm tình ra ngoài, nhưng đáy lòng rất tuyệt vọng, Hàn Tư Ân nghe được rõ rõ ràng ràng.

Cho nên, thời điểm Chu Nhiên mở miệng, mặc dù là Hàn Tư Ân đang ăn ngay nói thật, nhưng cũng có giận chó đánh mèo ở bên trong. Trước đây Bạch Thư là người nghĩ cái gì sẽ biểu hiện ra cái đấy, Hàn Tư Ân không biết ba năm nay đến cùng xảy ra chuyện gì, khiến Bạch Văn Hãn nổi lên lo lắng như vậy.

May là, gặp lại lần nữa, nội tâm của Bạch Thư ngoại trừ cao hứng, căn bản cũng không có những ý niệm khác. Hàn Tư Ân nghĩ như thế, trong lúc vô tình lấy tay chạm xuống nước, cảm giác nước ấm đã nguội lạnh, hắn nhìn về phía Bạch Thư còn đang nhìn mình, nói: "Nước lạnh rồi."

Bạch Thư sửng sốt một chút, nhìn nước tắm trong thùng, một lát sau mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội nói: "Ta... Ta đi bên trong chờ huynh." Nói xong lời này liền xẹt qua bức bình phong dùng để che chắn nơi tắm rửa.

Hàn Tư Ân yên lặng một phen, đứng dậy dùng khăn tắm tùy ý lau qua thân thể, sau đó mặc vào y sam, thắt eo lại, đi ra bên ngoài.

Bạch Thư đang cúi đầu đứng ở bên ghế, trong lòng vẫn đang thầm mắng mình ngày hôm nay thực sự là ngu chết rồi. Củ nhân sâm kia, y đặt ở trên bàn.

Hàn Tư Ân đi tới một bên bàn khác ngồi xuống, để mặt nạ lên bàn, rót trà cho chính mình, cầm ở trong tay, nói: "Quân đội kỷ luật nghiêm minh, ngươi chạy đến như vậy, không sợ bị phạt sao?"

Bạch Thư thành thật nói: "Sẽ không, ta làm việc dưới danh nghĩ của ca ca ta, huấn luyện thường ngày cũng sẽ ở trong quân doanh, ta biết ca ca của ta là vì tốt cho ta, cho nên sẽ không để những người khác nói hắn tư lợi quyền hành."

Nói tới chỗ này, Bạch Thư nhìn thấy mái tóc dài của Hàn Tư Ân đang ướt sẫm ở sau lưng, trong lòng hơi động, nói: "Thân thể huynh không tốt, không thể bị cảm lạnh, để ta hong khô tóc cho huynh."

Nói xong cũng không chờ Hàn Tư Ân phản ứng, đã chạy đến phía sau Hàn Tư Ân, cầm lấy tóc của hắn, dùng nội lực giúp hắn hong khô tóc tai.

Thời điểm cảm nhận được khí tức của Bạch Thư, cốc trà trong tay Hàn Tư Ân chao đảo một chút, nước trà nóng hổi rơi lên tay hắn, khiến mu bàn tay trắng trẻo bị bỏng một mảng nhỏ.

Đến khi cảm nhận được luồng khí ấm nóng từ đỉnh đầu đi xuống tứ chi, Hàn Tư Ân không nhúc nhích nữa.

Không thể không nói nội lực là thứ tốt, Bạch Thư rất nhanh đã hong khô tóc cho Hàn Tư Ân, thuận tiện cũng hong khô luôn mảng y phục bị tóc làm ướt kia.

Giống như hoàn thành một việc hết sức vui vẻ, Bạch Thư nắm lấy mái tóc khô ráo của Hàn Tư Ân, cười nói: "Tốt rồi, buổi tối huynh còn phải đi dự tiệc đón gió, ta đi trước, chờ rãnh rỗi ta sẽ trở lại thăm huynh."

Nói xong lời này, Bạch Thư dùng tốc độ nhanh nhất từ cửa sổ rời đi.

Hàn Tư Ân vẫn trầm mặc ngồi ở đó, hoặc là nói thân thể hắn không tự chủ mà cứng ngắc ở đó. Hồi lâu, Hàn Tư Ân đặt cốc trà lên trên bàn, hắn nhìn nước trà trà lắc lư trong cốc, mặt mày minh ám tương giao.

Hàn Tư Ân nghĩ, đã rất lâu rồi không có người gần mình như vậy. Bên cạnh hắn có tiểu tư có tỳ nữ, trừ phi là bị thương đổi thuốc, nhưng hắn chưa bao giờ để những người này nhích lại gần mình, càng không cần phải nói là thay y phục vấn tóc.

Từ nhiệt độ bên trong lòng bàn tay Bạch Thư truyền đến, từ ngoài tóc đi vào da thịt, từ phía y phục sau lưng rót vào trong lòng, những thứ này cũng đủ khiến Hàn Tư Ân cảm thấy không thoải mái.

Hắn nhăn lại mi phong anh khí, thần sắc tối tăm không rõ. Hắn lạnh lùng nghĩ, e rằng chính mình lại phải cách xa Bạch Thư một chút.

Như vậy, Bạch Văn Hãn cũng sẽ không sinh lòng nghi thần nghi quỷ, đối với ai đều tốt.

Bạch Thư căn bản không có chú ý tới Hàn Tư Ân không đúng, y cũng không vượt nóc nhảy tường, mà là một đường chạy chầm chậm trở về tiểu khu của mình. Bởi vì Liễu Hổ Thành mở thiết yến bên trong Thiên Môn quan, cho nên mấy người Bạch Văn Hãn là ai ở nhà người nấy, chờ đến giờ khai tiệc, rồi mới đi.

Bạch Văn Hãn nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Bạch Thư, liền biết y đã đi gặp Hàn Tư Ân. Bạch Văn Hãn thở dài dưới đáy lòng, rõ ràng là biết mình không ngăn được Bạch Thư đi gặp Hàn Tư Ân, nhưng ngày hôm nay hắn vẫn cứ không mang Bạch Thư đi nghênh đón.

Hắn cũng không biết mình làm như vậy có ích lợi gì, nhưng cho dù có làm như thế nào thì vẫn chỉ có hắn thắt tim mà thôi.

Thời điểm Bạch Thư nhìn thấy Bạch Văn Hãn, nở nụ cười, mặt mày linh động hoạt bát. Bạch Văn Hãn mặt không cảm xúc nhìn hắn, nghĩ thầm, nhìn kỹ thì, mặc dù đệ đệ nhà mình không nói là tuấn mỹ vô song, nhưng gương mặt cũng là một thiếu niên hoạt bát đáng chú ý.

Chỉ là, ánh mắt không tốt.

Bạch Văn Hãn nghĩ đến Hàn Tư Ân mang theo mặt nạ, đầu đau một trận, nói: "Gặp được rồi?" Bạch Thư gật gật đầu.

Bạch Văn Hãn lại nói: "Hắn không nói chuyện gì khác với đệ à?"

Bạch Thư nghĩ một hồi, nói: "Khi đệ đến hắn đang tắm, chưa nói được gì khác."

"Tắm á?" Bạch Văn Hãn bị ngụm nước nghẹn, hắn trừng hai mắt nhìn Bạch Thư, tức hận trong lòng đến nói không ra lời.

Bạch Thư không phát hiện ra tâm tư của Bạch Văn Hãn, gật gật đầu, nói: "Cũng may, hắn đeo mặt nạ ở trước mặt người khác."

Bạch Văn Hãn căn bản không có cân nhắc câu nói này của Bạch Thư là có ý gì, chỉ lạnh lùng nói: "Hàn Tư Ân là tuần tra sứ hoàng thượng phái tới, là người được sủng ái nhất bên cạnh hoàng thượng, chúng ta... Lại là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hoàng thượng, đệ qua lại thân cận với hắn, hoàng thượng tất nhiên sẽ thường xuyên nghe được tên của chúng ta, trong lòng lại nhớ đến chuyện cũ, ắt hẳn sẽ không thoải mái, đệ hiểu ý của ta không?"

Bạch Thư trầm mặc một chút nói: "Đệ biết rồi." Bạch Văn Hãn ừm một tiếng, hắn cũng nói những lời này rõ ràng như thế, thế nhưng nếu như không dội một bát thuốc đắng, hắn thật sự sợ Bạch Thư sẽ cùng Hàn Tư Ân dây dưa không rõ.

Bất kể là về phía tình cảm mà nói, hay là từ chuyện cũ mà nói, Hàn Tư Ân cũng không phải một người khiến người khác yên lòng.

"Nhưng mà ca, đệ vẫn luôn âm thầm lén lút đến gặp Hàn Tư Ân. Võ công của đệ tốt như vậy, sẽ không ai phát hiện, tất nhiên cũng sẽ không có ai nói cho hoàng thượng."

Âm thanh sâu kín của Bạch Thư đánh gãy trầm tư của Bạch Văn Hãn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thư, ánh mắt trừng trừng, đôi mắt tựa như cái gì cũng hiểu kia, nhất thời một câu cũng không nói ra được.

Bạch Văn Hãn tức giận, trong lòng chập trùng bất định, hắn bỗng nhiên ném một cốc trà về phía Bạch Thư, chỉ là lực đạo cùng phương hướng đều được khống chế rất tốt. Cốc trà thuận bên tai Bạch Thư đập về phía khoảng đất phía sau hắn, phát ra tiếng vỡ nát chói tai.

Lưu Hương lâu bên trong thành Thiên Môn quan là tửu lâu nổi danh trăm dặm, đồ vật bên trong khá đắt đỏ, một bữa cơm thường phải bằng một tháng tiền lương của tướng sĩ phổ thông, rất nhiều người cả một năm cũng không nỡ ăn một bữa, nhưng đây lại là nơi người có tiền thích đến nhất.

Nhưng bên trong Lưu Hương lâu ngày hôm nay cũng không có một bóng người có tiền, ba tầng từ trên xuống dưới đều được Liễu Hổ Thành bao trọn. Người khác đứng ra e rằng không thành, nhưng Liễu Hổ Thành đứng ra, vậy thì cho dù Lưu Hương lâu không cần bạc, cũng phải nể mặt mũi.

May là Liễu Hổ Thành cũng không phải loại người ăn không, bạc vẫn trả đầy đủ.

Thời điểm Hàn Tư Ân cùng Cơ Hoài đến đây, toàn bộ người trong lầu đều nhìn chằm chằm bọn hắn. Tướng sĩ tham gia vào tiệc đón gió đều mặc thiết giáp, nhìn qua uy phong lẫm lẫm, Cơ Hoài biết rõ tình hình của Tây Cương, trước khi đi cũng mặc một bộ thiết giáp màu sắc cực kỳ tương tự với y phục của tướng sĩ.

Mà Hàn Tư Ân lại mặc một bộ y sam dệt bằng cẩm màu trắng bạc, thêu hoa văn lăn kim, y phục cực kỳ hoa mỹ, ở giữa một dám tướng sĩ bình thường, khá là làm người khác chú ý. Mà Hàn Tư Ân bước đi cực kỳ thanh thản, trên mặt đã thay một cái mặt nạ hở miệng để ăn uống, nhưng vẫn cứ cực kỳ xấu xí, cùng y phục hoa mỹ xinh đẹp kia thật sự là rất rất không xứng đôi.

Chu Nhiên ngồi ở phía dưới Liễu Hổ Thành, trong lòng hừ lạnh một tiếng, người càng có tướng mạo xấu xí, càng thích mặc y phục đẹp đẽ, quả nhiên là kẻ xấu xí thì thường tác quái.

Liễu Hổ Thành không lộ ra bất cứ tâm tình gì, hắn nghênh đón Hàn Tư Ân cùng Cơ Hoài đến thượng vị bên trong, sau đó bắt đầu dạ tiệc đón gió.

Đông đảo tướng sĩ vừa bắt đầu còn có chút dè dặt, nhưng sau khi Cơ Hoài cùng bọn họ tán ngẫu về những chuyện rối loạn của biên quan năm đó, bầu không khí tiệc tùng lại nổi lên. Sau đó còn có người tâm lớn chút, đi tới cùng Cơ Hoài uống rượu.

Tướng sĩ ở biên quan trong ngày thường đều rất khổ cực, thời điểm uống rượu, đều dùng bát lớn, nếu như ngươi có thể một hơi uống hết một bát, tuyệt đối có thể được người khác kính trọng.

Cơ Hoài biết được thói quen này của bọn họ, cũng sai người đổi ly rượu trước mặt thành bát, nhất thời có được tiếng hoan hô của mọi người.

Mà Hàn Tư Ân lại mộ mực ngoan ngoãn ăn đồ ăn trước mặt, một giọt rượu cũng không dính. Đương nhiên, cũng không ai dám tiến lên khuyên hắn là được rồi.

Chu Nhiên uống hai bát rượu liền say, nhìn thấy chén rượu trước mắt Hàn Tư Ân không nhúc nhích, hắn nhướng nhướng mày. Thời điểm ban ngày, Hàn Tư Ân không nể mặt hắn như vậy, khiến phó tướng quân hắn mất hết mặt mũi, trong lòng hắn tự nhiên là có chút căm ghét.

Vì vậy, Chu Nhiên rót cho mình một chén rượu, bưng tới trước mặt Hàn Tư Ân, nói: "Hàn thế tử, ngày hôm nay là do bản tướng thất lễ, bản tướng liền dùng chén rượu này bồi tội với ngươi, ngươi tùy ý dùng một chút."

Người ở bên cạnh Hàn Tư Ân gọi hắn là Thế tử, ngữ khí có mấy phần kính trọng, mà ba chữ Hàn thế tử trong miệng Chu Nhiên, khá là tùy ý, giống như hắn chỉ là một công tử bột dựa vào gia thế.

Dứt lời này, Chu Nhiên còn cố ý nhìn xuống chén rượu của Hàn Tư Ân, mới ngửa đầu uống xong một chén rượu này. Những tướng sĩ có quan hệ không tệ với Chu Nhiên, nhìn thấy tình huống như thế, đều ở một bên ồn ào, lớn tiếng thét to vỗ tay nói, được.

Sau đó ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Hàn Tư Ân còn đang mải ăn rau trộn mộc nhĩ thái nhỏ, giữa lúc im lặng, Hàn Tư Ân để đũa xuống, chậm rãi giương mắt nhìn Chu Nhiên một cái.

Hắn rõ ràng là đang ngồi, Chu Nhiên là đang đứng, nhưng cái nhìn này của hắn giống như là nhìn từ trên xuống dưới, cực kỳ kiêu ngạo. Cơ Hoài ở một bên cũng đang nhìn Hàn Tư Ân, hắn cảm thấy với cái tính cách khó ở của Hàn Tư Ân, nghe được Chu Nhiên khiêu khích như này, nhất định sẽ dùng một chữ "Cút" đuổi người đi.

Cơ Hoài nghĩ đến cảnh tượng sẽ phát sinh, trong lòng không nhịn được mà vui mừng.

Đúng lúc này, chỉ thấy Hàn Tư Ân chìa ra ngón tay rõ ràng cả khớp xương, chậm rãi bưng lên chén rượu trước mắt, âm thanh không bị vướng bận bởi mặt nạ mang theo mấy phần trầm thấp âm u nói: "Bản quan quanh năm thân thể không tốt, nếu như Chu phó tướng quân đã lên tiếng, thịnh tình không thể chối từ, chén rượu này, bản quan uống."

Dứt lời này, Hàn Tư Ân uống hết một chén rượu kia, rượu vào bên trong miệng, môi mỏng ửng đỏ cực kỳ, để chén rượu xuống ho khan vài tiếng, dứt tiếng ho khan, buông ly rượu trong tay ra.

Cơ Hoài cùng Chu Nhiên không nghĩ tới Hàn Tư Ân lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng nhất thời đều có chút nhụt chí. Chu Nhiên cười ha ha hai tiếng, nói: "Hàn thế tử, tửu lượng giỏi."

Lời này khá là trào phúng, Hàn Tư Ân chỉ là cụp mi mắt xuống, môi mỏng khẽ mím, nhìn như đang cười ái ngại.

Chu Nhiên bị Hàn Tư Ân biểu diễn một phen đến cả người đều nổi da gà, hắn trừng mắt thở dài, ánh mắt trong lúc lơ đãng thấy được Bạch Văn Hãn đang ngồi trong đám người.

Chu Nhiên tâm tư hơi động, nảy ra ý hay. Bạch Văn Hãn từng là tướng lĩnh danh chấn biên quan, sau khi bị giáng đến biên quan, làm người vẫn luôn rất biết điều, cũng không có ngạo khí của tướng quân ngày xưa, lại được Liễu Hổ Thành coi trọng, Chu Nhiên trong ngày thường cũng coi trọng tướng sĩ đổ máu vì đất nước, không làm khó dễ gì hắn.

Mà lúc này, Chu Nhiên cười với Bạch Văn Hãn nói: "Bạch tướng quân..., không, cũng không thể nói là Bạch tướng quân, Bạch thiên phu trưởng, nghe nói những năm ngươi còn ở kinh thành, có quan hệ rất thân thiết với Hàn thế tử, nếu là quen biết cũ, sao lại không tiến lên kính Hàn thế tử một chén vậy?"

Liễu Hổ Thành ngồi ở chỗ lạnh mắt nhìn tình thế phát triển, nay thấy Chu Nhiên bỗng dưng nói ra như thế, sắc mặt hắn nhất thời chìm xuống.

Bạch Văn Hãn nói thế nào cũng từng là tướng quân, hiện tại bị Chu Nhiên chỉ thẳng ra thân phận hiện tại, một cái Thiên phu trưởng, một cái phó tướng quân, hắn lời này rõ ràng là muốn Bạch Văn Hãn chúc rượu Hàn Tư Ân, rất có ý sỉ nhục người.

Chỉ thấy Bạch Văn Hãn thần sắc bất biến đứng lên, nói: "Chu phó tướng quân nói đúng lắm, hạ quan xác thực nên kính Hàn thế tử một chén."
Bình Luận (0)
Comment