Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 80

Hàn Tư Ân nhìn Hàn Trác, khóe miệng hơi mím lại, mang theo ý cười, hắn thuận đáy lòng nghi hoặc của Hàn Trác, gật đầu nói: "Hoàng thượng có tin hay không, là chuyện của hoàng thượng, ta mở miệng hay không, đó là chuyện của ta. Mấu chốt nhất là, ta chính là Thế tử của quốc công phủ này, tương lai của quốc công phủ này chung quy phải do tay ta phát dương quang đại, nếu như ta không sớm tiêu trừ nghi ngờ trong lòng hoàng thượng, vậy còn không phải tự đào hố chôn mình rồi sao? Phụ thân nói xem có đúng hay không?"

Hàn Tư Ân câu nói câu cuối, ngữ điệu có hơi cao lên, thậm chí mang theo mấy phần ôn nhu, thế nhưng ý tứ trong lời nói thực sự không êm tai, cảm giác như quốc công phủ hiện tại bắt buộc phải như vậy.

Sắc mặt Hàn lão phu nhân đã sớm vì lời này mà đen kịt lại, bà nắm chặt hai tay, hung tợn nhìn Hàn Tư Ân. nói: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Đang ngóng phụ thân ngươi chết sớm để dễ dàng trở thành quốc công gia sao? Ngươi đây là..."

"Tổ mẫu không nên lại nói ta bất hiếu nữa, sao ta lại không không hiếu thuận được đây, việc này đưa đến trước mặt hoàng thượng nói cũng được." Hàn Tư Ân không bận tâm, nhún vai một cái nói: "Ta từ trước đến giờ chưa bao giờ hi vọng phụ thân chết, mà hình như phụ thân lại thời thời khắc khắc hi vọng ta chết đây, dù sao sự kiện ám sát lần này, hoài nghi của quốc công phủ vẫn rất lớn. Thế nhưng nghĩ lại, hổ dữ không ăn thịt con, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi."

Nói tới chỗ này, Hàn Tư Ân đột ngột nở nụ cười, hắn mặt mày cong cong, mười phần vui vẻ nói: "Chỉ là, phụ thân không cần lo lắng, hoàng thượng đã đáp ứng để ta đi điều tra chuyện thích khách, ta tất nhiên sẽ vì phụ thân mà rửa sạch tất cả hiềm nghi của quốc công phủ này rồi."

Hàn Trác nghe lời này, lạnh lùng hừ một tiếng, hắn phất tay áo nói: "Ngươi có thành kiến với người cha này, ta biết, nhưng giống như ta đã nói, ta chưa từng làm chuyện đuối lý, cho dù là đến trước mặt hoàng thượng cũng vẫn như vậy."

Nói tới chỗ này, thần sắc Hàn Trác lại có chút phức tạp, hắn nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ngươi cho rằng hiện tại hoàng thượng ân sủng, ngươi có thể muốn làm gì thì làm, hung hăng càn quấy không thèm đặt ai vào trong mắt sao? Ta cho ngươi biết, người khác cũng chỉ là đang chờ ngày ngươi thất thế, ngày nào đó hoàng thượng không còn sủng ái ngươi nữa, tội danh trên tấu chương mà các đại thần trong triều dâng lên bây giờ sẽ từng cái từng cái tính lên đầu ngươi, lúc đó, sẽ không ai thay ngươi nói một lời công đạo, kết cục của ngươi cũng sẽ không dễ chịu đâu."

"Chẳng lẽ ta không hung hăng, không ương ngạnh, thì sẽ có kết cục tốt sao?" Ngày hôm nay Hàn Tư Ân hoàn toàn là muốn chọc giận Hàn Trác, hắn nhìn Hàn Trác, nói chuyện cũng lười duy trì biểu tình ngoài mặt: "Thay vì lo lắng ta sẽ làm gì, còn không bằng lo lắng cho cái nhà này. Quốc pháp không bàn thân nhân, vạn nhất bị ta tra ra cái gì, trước mặt hoàng thượng ta sẽ không lưu tình. Quốc công phủ này, có một tam thúc bại hoại như vậy là được rồi, nếu như bị tra ra người thứ hai, vậy danh tiếng của quốc công phủ này nói không chừng giữ không được đâu, đến lúc đó vì mạng sống, ta khẳng định sẽ thỉnh chỉ hạ tước, phụ thân cũng không nên xót xa tước vị."

Sau đó, Hàn Tư Ân không chờ Hàn Trác mở miệng, lại nhìn về phía Hàn Thù bùm bùm nói: "Nhị thúc ở đây cũng không dễ sống, tuy rằng lời này nghe có hơi gây xích mích ly gián, mà là vì tốt cho Nhị thúc ngươi, ta coi như là tiết lộ cho ngươi một tin tức, nắm lấy cơ hội cho tốt. Nghe đâu tổ mẫu cùng phụ thân căn bản không có ý định để Thanh Tuyết nhập cung, Nhàn phi cũng vậy, ta thấy nếu ngươi không khiến mối hôn sự này triệt để cố định, vậy nhạc phụ của hoàng tử là làm không được đâu. Nếu không tin, ngươi có thể hỏi tổ mẫu cùng phụ thân, hoặc là Nhàn phi nương nương một chút."

Sắc mặt Hàn Thù lúc trắng lúc xanh, rất khó coi, trong miệng muốn nói Hàn Tư Ân ăn nói linh tinh, mà trong ánh mắt nhìn về phía Hàn Trác cùng lão phu nhân, rõ ràng toát ra hoài nghi.

Vào lúc này, Hàn Tú đang quỳ trên mặt đất bỗng nhiên nghe được tin tức lớn như vậy cũng không dám gào khóc.

Hàn Trác cùng lão phu nhân nhìn nhau một cái, sắc mặt đều âm u.

Hàn Tư Ân cảm thụ được trầm mặc bên trong phòng, sau đó tâm tình rất tốt chậm rãi rời đi.

Chờ Hàn Tư Ân rời đi, lão phu nhân nhìn Hàn Thù vô dụng, có chút tức giận đấm ghế tựa, nói: "Làm sao? Bị người nói dăm ba câu liền muốn ở chỗ khác? Hắn không muốn cái nhà này dễ sống, chẳng lẽ ngươi cũng nhìn không ra sao?"

Trên mặt Hàn Thù có chút ngóng ngóng, hắn nhỏ giọng thầm thì nói: "Mẫu thân và đại ca có ý này hay không ta cũng không nhắc lại, ngược lại thánh chỉ tứ hôn cũng đã hạ rồi, cũng không sửa đổi được, mà nếu có người muốn đánh chủ ý lên Ngũ hoàng tử, vậy cũng chớ trách ta không khách khí." Nói tới chỗ này, Hàn Thù còn cố ý liếc mắt nhìn Hàn Tú.

Hàn Tú bị ánh mắt uy hiếp của Hàn Thù nhìn cho, trong lòng một bụng lửa giận. Lão phu nhân bị chọc tức Hàn Thù, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào cửa bảo hắn cút ngay lập tức.

Hàn Thù phẫn nộ rời đi, Hàn Tú thấy sắc mặt Hàn Trác và lão phu nhân rất khó coi, lau nước mắt một cái, cũng rời đi.

Ở phương diện khác, năng lực nghe lời đoán ý của nàng vẫn giỏi lắm.

Bên trong phòng chỉ còn lại Hàn Trác cùng lão phu nhân, lão phu nhân nhớ tới Hàn Bình chịu khổ nơi lưu vong, nước mắt liền không ngừng được chảy xuống, nói: "Cái tai hoạ này, hại lão tam không nói, bây giờ còn muốn hại cái nhà này tan rã, thực sự là nghiệp chướng."

Hàn Trác nói: "Mẫu thân yên tâm, hắn đã chọc phải người không nên dây vào, chúng ta bỏ qua hắn, người khác cũng sẽ không bỏ qua hắn, để hắn tại hung hăng hai ngày đi, tránh làm ô uế tay của chính mình."

"Vận may của hắn cũng khá lắm, cơ hội tốt như vậy lại không giết được hắn, cũng không biết tên tiểu tử Bạch gia sao lại trùng hợp đụng phải như vậy." Lão phu nhân nghe lời này, rầm rì một chút, sau đó bà lão có chút chần chờ nói: "Phía trưởng công chúa không có vấn đề đi?"

Lần này tiến hành ám sát Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc, mấy ngày nay người của trưởng công chúa vẫn tiếp xúc cùng bọn họ, trưởng công chúa nói không cần bọn họ ra người, mà cần bọn hắn phối hợp cung cấp lộ trình xuất hành của Hàn Tư Ân.

Hàn Trác đương nhiên sẽ không để người nắm được cán, tuy rằng cung cấp lộ trình, nhưng chưa bao giờ phái người trong phủ đi. Kể cả sau này trưởng công chúa bại lộ, hắn cũng bình an vô sự.

Hơn nữa hắn biết, chân chính muốn Hàn Tư Ân chết không phải trưởng công chúa, mà là thái hậu bị Hàn Tư Ân đắc tội qua. Bởi vì ngoại trừ thái hậu, không còn ai biết rõ trong lòng hắn rốt cuộc đối xử với Hàn Tư Ân như thế nào.

Dù sao năm đó để Hàn Vân nhập cung, cùng Vương Anh tranh sủng, chính là chủ ý của thái hậu.

Chỉ là, điểm suy đoán này, hắn không đề cập với lão phu nhân, cho nên lão phu nhân vẫn tưởng, người muốn giết Hàn Tư Ân chính là trưởng công chúa.

Hàn Trác trầm mặc một chút, nói: "Nói cho cùng vẫn là hắn không biết thu liễm, mới được hoàng thượng tín nhiệm mấy ngày, liền coi chính mình là đại nhân vật. Quan chức trong triều đình này, có mấy ai không muốn hắn chết? Nhi tử của trưởng công chúa, đời này coi như phế bỏ, không giết hắn chỉ sợ khó tiêu mối hận trong lòng trưởng công chúa, chỉ cần chúng ta nhẫn nại chút thời gian, sẽ có người thay chúng ta xử lý tốt chuyện này."

"Vậy cứ để cho hắn đi gây sự đi. Ta cũng không tin, vận may của hắn có thể tốt như thế cả đời." Lão phu nhân nói, lập tức còn bổ sung: "Nhị đệ ngươi dễ động tâm, tính cách lại bướng bỉnh. Hiện tại nha đầu Thanh Tuyết mới được ban hôn, hắn là đang cao hứng. Cái tên gieo vạ kia gây xích mích một chút, trên mặt khẳng định không nhịn được, trong lòng cũng sẽ không thoải mái, ngươi bên này phải khuyên lơn nhiều một chút."

Hàn Trác nói: "Mẫu thân yên tâm, nhi tử hiểu tính tình hắn, sẽ không chấp nhặt với hắn."

Lão phu nhân nghe lời này, ừm một tiếng, tạm thời an tâm Hàn Thù, bà hiểu rõ nhi tử của mình, kiến thức hạn hẹp, cho dù trong lòng không cam, chỉ cần Hàn Trác lạnh lẽo hạ mặt, hắn cũng sẽ kìm nén.

Chỉ là đêm nay, người ngủ ngon nhất Hàn gia chỉ có Hàn Tư Ân. Hàn Trác, Hàn Thù, lão phu nhân kể cả tiểu bối này nọ, không mấy ai có thể ngủ an ổn được.

Hoàng đế hạ chỉ để Hàn Tư Ân điều tra sự kiện thích khách, đạo thánh chỉ này vừa ra, đã dẫn đến náo động trên triều đình, rất nhiều đại thần trong lòng đều vô thức suy nghĩ, một bên chửi bới Hàn Tư Ân, một bên tính toán xem mình có thể bị Hàn Tư Ân tóm lấy hay không, bị hắn tịch thu nhà, liên lụy người nhà chết chung vân vân.

Chỉ là, hiện tại văn võ bá quan trong triều đều học thông minh, chuyện có liên quan tới Hàn Tư Ân, trong lúc bọn họ vào triều sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, để tránh bị hoàng đế cố sức chửi cho, đương nhiên khi hạ triều, nên thượng tấu chương vẫn cứ thượng.

Hoàng đế nhìn thấy sau khi Nguyên Bảo tuyên bố thánh chỉ, trên triều đình mười phần yên tĩnh, không có một người phản bác. Trong lòng hoàng thượng hết sức hài lòng uy nghiêm chính mình lại tăng lên, vì vậy nhân tiện nói: "Nếu các vị ái khanh đều không có ý kiến gì, chuyện này liền giao cho Hàn Tư Ân, chuyện này can hệ trọng đại, nếu như tra đến phủ ái khanh nào, có thể phải phối hợp ngoan ngoãn đó."

Văn võ bá quan còn có thể nói cái gì, đều chỉ có thể nhận mệnh đồng ý.

Chờ đế khi hạ triều, hoàng đế rời đi, mấy chức quan cao đều hướng về Hàn Trác, nói mát vài câu.

Hàn Trác chỉ có thể cười làm lành, nói là hoàng thượng ưu ái.

Cái này cũng là chuyện không có cách nào giải quyết, Hàn Tư Ân bây giờ còn bệnh đây, thánh chỉ của hoàng đế ở trên triều đình tuyên bố, chỉ là nói cho mọi người biết ý định của hắn, Hàn Tư Ân không có đến đây tiếp chỉ, hoàng đế cũng không bận tâm lắm, dù sao thì thánh chỉ này vẫn sẽ đến tay Hàn Tư Ân thôi.

Từ lúc hoàng thượng tuyên chỉ, liên tiếp mười ngày, đông đảo triều thần đều luôn căng thẳng, sợ sệt ngày nào đó, cửa phủ của mình sẽ bị Hàn Tư Ân gõ vang.

Thế nhưng khiến mọi người kinh dị chính là, sau khi Hàn Tư Ân tiếp chỉ, vẫn cứ đóng cửa không ra, không có động tĩnh đặc biệt gì.

Theo một vài người thấy, đây là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Bọn họ ngóng trông Hàn Tư Ân ra ngoài phủ, lại vừa sợ hắn ra ngoài phủ, còn có người vẫn cho là Hàn Tư Ân đây là đang ấp ủ chiêu gì.

Nói chung, người có chút chột dạ trong lòng, đều biểu hiện mười phần mâu thuẫn.

Kỳ thực Hàn Tư Ân cũng không ấp ủ đại chiêu gì, hắn đây là đang yên tĩnh ở quốc công phủ nghỉ ngơi, dưỡng lại thân thể. Dù sao trên bả vai bị thương nặng như vậy, coi như là tìm chuyện, cũng không phải chuyện trong thời gian ngắn.

Ngày này, Vân Chi đang thay thuốc trên bả vai cho Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân ngồi ở hành lang nhìn bầu trời, Bạch Thư lại nhảy tường vào rồi.

Y ngồi đối diện Hàn Tư Ân, sắc mặt xệ xuống, mím môi, hai má tức giận, vừa nhìn chính là dáng vẻ tâm tình không tốt.

Hàn Tư Ân nhìn y, tay dừng lại, nói: "Làm sao vậy, có người chọc giận ngươi sao?"

Bạch Thư cũng không che giấu, nói thẳng: "Là Bạch gia." Bạch Thư cùng Bạch Văn Hãn không có tình cảm gì với Bạch gia, nhưng vào ngày lễ, Bạch Văn Hãn là đại thần trong triều, vẫn phải làm bộ một chút, không để người khác dễ dàng nắm được nhược điểm.

Những năm này bọn họ vẫn luôn tường an vô sự như thế, ngày hôm qua là sinh thần Bạch Tuấn, Bạch gia rất náo nhiệt. Bạch Thư phiền chán náo nhiệt này, liền không đi, Bạch Văn Hãn một mình đi.

Ai biết chuyến đi này liền xảy ra chuyện. Bạch Tuấn uống rượu say, nhìn thấy dáng vẻ Bạch Văn Hãn lạnh như băng, đột nhiên tức giận, đông đảo khách mời còn ở đây, ăn nói linh tinh, nói Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư bất hiếu, sau đó tự mình kêu người tìm gậy, đánh Bạch Văn Hãn một trận.

Nếu không phải sau đó Bạch Tuấn bị người lôi đi, nhìn bộ dạng hắn còn có vẻ muốn đánh chết Bạch Văn Hãn.
Bình Luận (0)
Comment