Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt

Chương 4

Tiêu Hàn Lâm tuy có chút võ nghệ, song chẳng đáng là bao. Chỉ đối chiêu được đôi ba lần, liền bị một tên trong số đó đá ngã lăn xuống đất.

Kiếm sáng lạnh đã kề sát cổ chỉ trong khoảnh khắc là mất mạng.

Mà ta… hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn.

Dù sao hắn c.h.ế.t đi, ta chẳng phải càng an toàn hơn sao?

Không còn ai điều tra ta, không còn ai hoài nghi phụ thân.

Thế nhưng… ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

Bởi lẽ, chiêu thức của mấy tên thích khách kia ta liếc mắt liền nhận ra: chính là võ công của người Đột Quyết.

Mà ta Tống Thời Chi căm hận Đột Quyết đến tận xương tận tủy.

Ngay khi lưỡi kiếm sắp xuyên qua n.g.ự.c Tiêu Hàn Lâm, ta vung chân đá mạnh chiếc ghế gỗ bên cạnh. Ghế bay ra, va trúng tên thích khách, khiến hắn ngã lăn ra đất.

Ta lập tức lao tới, nhặt lấy thanh kiếm trên sàn, xông thẳng vào cuộc chiến.

Chỉ một lát sau đám thích khách toàn bộ gục ngã.

Một tên định nhảy cửa sổ trốn thoát, ta túm c.h.ặ.t c.h.â.n hắn kéo ngược lại, rồi ghì đầu hắn đập xuống đất một chiêu phũ phàng gọn gàng.

Thấy cả bọn vẫn còn thoi thóp, ta liền bẻ gãy hàm dưới từng tên, đề phòng chúng cắn thuốc tự vận.

Lúc đám thị vệ của hầu phủ xông vào, ta đã co người run rẩy trong góc tường, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Còn Tiêu Hàn Lâm thì ngồi cứng đờ trên ghế, như thể vừa chứng kiến chuyện quỷ dị nhất đời.

Thị vệ trưởng nhìn quanh, liền tán thưởng:

"Thế tử gia quả nhiên võ nghệ cao cường! Nhẹ nhàng liền thu phục lũ tiểu tặc!"

Tiêu Hàn Lâm đưa mắt nhìn ta, ánh mắt phức tạp vô cùng. Cuối cùng chỉ phất tay:

"Đem người đi đi."

Thư phòng lại chỉ còn hai chúng ta.

Ta không cần giả bộ nữa.

Đứng dậy, phủi váy áo, cúi xuống nhặt tờ hòa ly thư rơi trên mặt đất, thong thả đọc lướt từ đầu tới cuối.

Viết không tệ.

Ta cắn ngón tay, ấn một dấu m.á.u tươi lên giấy, đoạn ngẩng đầu mỉm cười với hắn:

"Thế tử gia, chi bằng chúng ta tiếp tục bàn chuyện khi nãy chưa bàn xong, hòa ly thư này đến lượt người ký rồi."

Tiêu Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn ta.

Ánh mắt ấy… không giống đang nhìn ta, mà như nhìn xuyên qua ta, soi vào bóng hình nào khác.

Ta nói:

"Thế tử gia, cứ coi như là báo đáp thiếp đã cứu mạng người một lần. Hòa ly thư này, người…"

Ta còn chưa nói dứt câu..

Tiêu Hàn Lâm người vẫn luôn mang danh thanh quý cao nhã, văn nhược như ngọc bỗng cầm lấy tờ hòa ly thư… vo tròn, rồi cho thẳng vào miệng nhai nát.

Ta:"……"

Hắn thong dong nhấp một ngụm trà.

"Hòa ly thư gì chứ? Bản thế tử chưa từng nghĩ tới chuyện muốn hòa ly cùng thế tử phi. Thế tử phi là… hiểu lầm rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hiểu lầm tổ bà nhà ngươi ấy!

Ta chưa bao giờ biết Tiêu Hàn Lâm này… lại có thể mặt dày đến mức như thế.

Dưới ánh nến lấp lóa, hắn ngẩng đầu nhìn ta, nơi đáy mắt, ẩn không nổi nụ cười ranh mãnh.

Ta híp mắt, lạnh giọng:

"Tiêu thế tử, ngườ lài đang… đùa giỡn ta?"

Hắn cười nhạt:

"Bản thế tử vì sao phải đùa giỡn nàng? Hay là thế tử phi muốn hòa ly với bản thế tử sao?"

Hắn tiếc nuối thở dài:

"Đáng tiếc thay… hôn sự này là do Thánh thượng ban hôn.”

“Nếu thật sự muốn hòa ly, cần phải có thánh chỉ phê chuẩn. Chẳng may khiến Thánh thượng tức giận, lại liên lụy đến Tống tướng quân, vậy thì… thật không hay."

Máu ta lập tức dồn lên thái dương.

Hắn đang lấy phụ thân ta ra uy hiếp?!

Tiêu Hàn Lâm gấp lại quyển sách trong tay, ngước mắt nhìn ta, thản nhiên hỏi:

"Vậy thế tử phi có thể trả lời ta một điều chăng?"

Ta nhìn hắn, ánh mắt cảnh giác.

Hắn nói, giọng mang theo ý vị khó dò:

"Thế tử phi… bản lĩnh này, ẩn giấu thật sâu a."

"Ta là nữ nhi tướng môn, học chút võ nghệ để cường thân kiện thể, thì có gì không ổn?"

Tiêu Hàn Lâm nhìn ta, chậm rãi nói:

"Nhưng ta nghe nói, Tống tiểu thư từ nhỏ được nuôi dưỡng nơi Giang Nam, tinh thông cầm kỳ thư họa…"

Ta nhướng mày, cười khẩy:

"Thì sao? Có xung đột gì chăng?"

Từ sau khi bị lộ chuyện võ nghệ trước mặt hắn, ta cũng chẳng buồn thu liễm tính tình nữa, cứ thế dựa nghiêng vào khung cửa, lười biếng liếc mắt nhìn hắn:

"Ta vừa giỏi cầm kỳ thư họa, lại cũng biết múa đao lộng kiếm không được à?"

"Cái này chỉ có thể chứng minh một điều là ta thông minh. Những điều khác, chẳng nói lên gì cả."

Rồi ta chớp chớp mắt, đột nhiên đổi giọng, làm ra vẻ ảo não:

"Huống chi… thứ công phu mèo ba chân này của ta, phụ thân ta vốn khinh thường chẳng buồn nhìn. Lúc nào cũng sợ ta ra vẻ trước mặt người ngoài làm ông mất mặt."

Cho nên ấy mà ngay cả cái võ mèo ba chân này của ta, Thế tử người cũng chẳng bì nổi.

Ta mỉm cười, chắp tay thi lễ:

"Thế tử gia nghỉ ngơi sớm đi. Dù sao đêm nay… người cũng vất vả rồi."

Sắc mặt Tiêu Hàn Lâm lập tức cứng lại.

Khóe môi ta nhếch lên.

Đúng vậy, chính là đang mỉa mai ngài đấy.

Đường đường Thế tử Trấn Nam hầu phủ, vậy mà lại yếu đến mức ấy thật đúng là vô dụng.

Sáng hôm sau, nghe bọn nha hoàn bàn tán, bảo rằng sau khi ta rời đi, đèn trong thư phòng vẫn cháy suốt một đêm không tắt…

Bình Luận (0)
Comment