Thề Ước Thầm Lặng

Chương 22

Bà Lora nắm tay Tara. Cả hai đều nhắm chặt mắt, tập trung cao độ. Tất cả những gì Myra và Lizzy có thể làm là quan sát và chờ đợi.

Cánh đàn ông đã cưỡi ngựa xa đến mức mà nếu tách riêng, thì họ không thể nói chuyện với bạn đời của mình, nhưng hiệp lực với nhau, sức mạnh của họ được nhân đôi, cho họ sự tự do mà họ đã trở nên quen thuộc.

"Họ đang ở đâu?", Myra gõ chân, nhướn người lên hỏi dồn dập. "Họ có an toàn không?"

"Suỵt…", bà Lora ra lệnh.

Myra ngậm chặt miệng, quan sát một nụ cười khắc sâu trên gương mặt Tara. Họ an toàn, cô biết nhờ vẻ bình yên vô hình vừa tràn vào căn phòng.

Liz ngồi sụp xuống ghế và chờ Tara cùng bà Lora lên tiếng.

"Họ đang cắm trại ngoài rìa Lancaster. Todd được giao nhiệm vụ vào làng để tìm hiểu về mụ Grainna và Steel."

"Một mình ư?", Myra thở dốc.

"Cha và các anh con sẽ bị phát hiện, họ sẽ cần phải giải thích với địa chủ Lancaster về sự hiện diện của mình."

"Anh ấy có phát hiện được gì không?"

Tara khẽ liếc trộm bà Lora, nụ cười của họ thay đổi, sự lo lắng hằn trên biểu cảm của họ. "Một người phụ nữ, trẻ, còn trinh trắng, đã rời làng mà không có sự cho phép của cha mẹ vào ngày hôm qua, được sự giúp đỡ bởi một người đàn ông phù hợp với mô tả về Steel."

Liếc ra cửa sổ, Myra nhận thấy mặt trời đang lặn. Xong rồi. "Vậy thì có lẽ đã quá muộn rồi.

"Chúng ta cần thâm nhập vào đầu mụ ta, xem chuyện gì đang diễn ra." Lizzy hấp tấp rời khỏi ghế, khá không giống bản thân cô thường ngày và bắt đầu thu thập nến.

"Lizzy, gọi Simon và bảo thằng bé đưa Amber và Cian đến đây đi", Myra gợi ý.

Chưa đầy vài phút, tất cả đã tụ họp lại và bốn chị em lập thành một vòng tròn.

"Mẹ ạ, lần này mẹ nên đi vào vòng tròn với chúng con. Phòng trường hợp chúng ta cần liên lạc với cánh đàn ông."

"Con chắc chứ?"

Rũ vai, Myra nói, "Chúng ta chưa thử bao giờ, nhưng con không nghĩ là chúng ta có thể lựa chọn".

"Chúng ta sẽ không biết nếu không thử", Liz bảo bà.

Myra nắm lấy tay mẹ và khẽ siết nhẹ nó trước khi ngồi xuống đống đệm gối đặt trên sàn.

Liz cất tiếng đọc câu thần chú quen thuộc, nhưng trước khi câu nói kết thúc, một tiếng ngâm nga nhỏ vang lên khắp phòng. Không khí như mỏng lại, khiến tất cả bọn họ thở gấp hơn.

Myra ngồi trong vòng tròn, túm chặt tay Tara và mẹ, nhìn chằm chằm vào hình ảnh một đám khói màu vàng và trắng lơ lửng trên đầu họ.

"Các tổ tiên đấy", bà Lora lầm bầm qua hơi thở.

Một người phụ nữ với những đường nét như bằng sứ và thủy tinh bay trên đầu họ. Hình ảnh của cô ta dịu xuống nhờ ánh nến, giọng ngân nga như hàng trăm người cất tiếng trong một dàn hợp xướng. "Các bạn là những người được chọn", cô ta nói. "Được chọn để tham gia trận chiến này. Tất cả các bạn đều phải hiệp lực." Người phụ nữ bay qua vòng tròn tới nơi Simon và Cian đang quan sát. "Cần tất cả các bạn để đánh bại tai họa sẽ phủ bóng đen lên vùng đất này và thời đại này."

"Cô có phải là một vị tổ tiên không?", Liz hỏi, giọng không chút sợ hãi.

"Đúng vậy."

"Cô có tên không?", Amber khẽ khàng hỏi.

Hình ảnh của người phụ nữ lướt về phía Amber. Bàn tay óng ả của cô ta vươn ra vuốt ve má Amber. Amber thở dài và ngả vào tay cô ta. "Tôi là con gái của Calderon. Các bạn có thể gọi tôi là Elise."

"Sao cô không tiêu diệt mụ ta đi?"

Myra hít mạnh, e dè với tông giọng của Lizzy.

Elise quay về phía Lizzy. "À… Elizabeth. Luật lệ của chúng ta đã có từ lâu lắm rồi, vượt qua những gì cô có thể tưởng tượng được. Chống lại nó thì chúng tôi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn mụ ta đâu."

"Nếu mụ Grainna không tuân theo những luật lệ ấy thì có gì quan trọng nữa?"

Elise mỉm cười. "Nếu chúng tôi có thể trợ giúp thêm cho các bạn thì chúng tôi sẽ cố gắng. Nó bị cấm. Lời thề của chúng tôi vô cùng liêng thiêng, có tính ràng buộc mạnh mẽ."

Tara đã tìm lại giọng nói của mình, "Hãy cho chúng tôi biết cách hạ gục mụ ta. Mụ ta có thể bị giết không?".

"Ở thời đại của cô, chẳng phải có nhiều tin đồn về cách đánh bại người bất tử sao?"

"Họ bị thiêu hoặc chặt đầu", Simon nói từ ngoài rìa. "Ít nhất thì đó là đối với ma cà rồng."

"Nhưng nếu thế thì cánh đàn ông sẽ phải tiếp cận mụ ta. Làm sao họ có thể và làm sao họ sống sót trở ra được?" Bà Lora, người mà Myra biết là chưa từng hoài nghi các tổ tiên, giờ đã lung lay.

Con gái của Calderon có vẻ không vội trả lời. Cô ta chờ đợi.

Giọng Tara cao lên, "Thế còn lửa thì sao?".

Elise bay lơ lửng quanh vòng tròn, nhìn vào mắt của tất cả những người ở đó. "Ngày mai trận chiến của các bạn sẽ bắt đầu. Đừng bị lừa bởi những gì các bạn thấy." Elise rời khỏi vòng tròn và bay về phía Simon. "Đừng sợ những gì em không hiểu. Em là người được chọn." Cô ta lại quay về phía những người phụ nữ.

"Chúng tôi sẽ sống sót chứ? Tất cả chúng tôi?" Đó là một câu hỏi mà họ muốn có đáp án đến tuyệt vọng, nhưng tất cả đều sợ không dám hỏi. Trừ Lizzy, người mà Myra nghĩ rằng có thể tra hỏi cả Chúa.

"Tôi không biết, và cũng không được quyền trả lời dù có biết đi nữa. Chủng tộc của chúng ta đang chết dần, sự sống còn của chúng ta phụ thuộc vào các bạn. Hãy sử dụng tất cả quyền năng của các bạn. Quyền năng lớn nhất của các bạn không phải là thứ bẩm sinh đã có, mà là thứ các bạn trao đi."

Người phụ nữ bắt đầu mờ dần. "Quyền năng của tôi là gì?", Lizzy hỏi hình ảnh đang dần tan biến. Các ngọn nến vươn cao tới hơn năm phân, trước khi hình ảnh biến mất hoàn toàn. Câu hỏi của Lizzy không được trả lời.

"Giờ thì sao?", Myra hỏi khi không ai nói gì.

Tara chìa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía bà Lora. "Chúng ta hãy cho cánh đàn ông biết chuyện vừa diễn ra."

Cô ta cười một cách vui vẻ sau lưng hắn. Tay cô ta vòng qua eo và ôm chặt hắn. cơ thể bé nhỏ mềm mại của cô ta ép chặt vào hắn, nhắc nhở hắn về sự hiện diện của cô ta.

Hắn đã ngủ với ác quỷ, và nếu có bất kỳ một phần linh hồn nào của hắn còn vẹn nguyên trước hành động đó, thì giờ nó cũng đã biến mất. Hắn đã niệm câu thần chú của mụ ta, uống máu tử thần, và trải nghiệm cái mà Grainna gọi là "sự biến đổi đến quặn ruột".

Hắn cảm thấy sự lạnh lẽo đến bình thản choán hết hơi ấm cơ thể mình, nó chỉ được đốt nóng bởi ký ức của mụ Grainna, kẻ đã áp sát vào người hắn. Đến cả hình hài bé nhỏ mềm mại với đôi chân đang giạng ra cưỡi ngựa, vùng đất trung tâm áp vào người hắn, cũng chẳng có gì cám dỗ. Hắn chỉ có thể nghĩ đến việc dâng tặng cô ta cho mụ Grainna.

Hắn không còn tìm cách lừa dối mụ ta nữa, không còn chặn mụ ta khỏi tâm trí. Hắn bị mê muội với hình ảnh đẹp lộng lẫy mà Grainna sẽ biến thành sau khi hiến tế Margaret.

Michael cho ngựa đi chậm lại.

"Chúng ta gần đến nơi chưa?", Margaret hỏi, mắt mở to và tìm kiếm ánh sáng trong bóng đêm.

"Sắp rồi." Hắn nhấc bình rượu lên và đưa nó cho cô ta uống. "Đây."

Cô ta đưa bình rượu vang bẩn thỉu lên môi rồi trả nó cho hắn. "Thật sự có một vị mục sư có thể làm lễ cưới cho chúng ta ngay tối nay chứ?"

Steel mỉm cười, vờ như đang uống rượu, và trả lại nó cho cô ta. Cô ta uống thêm hớp nữa. "Sao?"

Hắn quan sát cô ta lắc đầu, rượu vang đem lại hiệu quả mà hắn mong muốn.

"Tối nay em sẽ là của tôi." Hắn đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng lên môi cô ta. "Tối nay em sẽ là vợ tôi."

Cơ thể cô ta run rẩy, đùi ép chặt lại với nhau. Và khi cô ta dâng môi lên cho hắn một lần nữa, hắn biết thuốc đã có tác dụng. Chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa, cô ta sẽ thở hổn hển, khỏa thân, và không còn trinh trắng nữa.

Như đã được sắp xếp, khoảng sân dẫn đến khu cắm trại trống không, trừ một người đàn ông mặc áo choàng. Steel phải giữ cho Margaret không rơi khỏi ngựa khi hắn đứng lại.

"Ông ta là thầy tu à?"

"Phải", hắn bảo cô ta, biết rằng dù không nói dối đi nữa thì cô ta cũng sẽ chẳng gây được rắc rối gì trong tình trạng hiện thời. Lời nguyền chỉ định một trinh nữ cam tâm tình nguyện, nên chúng không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

"Ôi, tuyệt quá", cô ta cười khúc khích.

"Ngài có muốn vào trong không, thưa ngài?"

Steel phẩy tay, "Không cần". Hắn nhìn xuống Margaret. "Cô ấy đang lo lắng, hãy làm lễ cho chúng tôi ngay lập tức."

"Được rồi." Giọng nói sau áo choảng lặp lại những câu nói đã được luyện tập kỹ càng.

Khi câu "tôi đồng ý" được lặp lại, Margaret nhảy bổ vào lòng hắn, cơ thể ép vào người hắn. Chất kích dục mà hắn đã cho cô ta uống tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào được chế ra ở thế kỷ của hắn.

Lảo đảo đi vào phòng, Margaret dính chặt lấy hắn. Hắn hôn cô ta với đôi mắt mở to khi liếc quanh phòng. Một bóng người di chuyển trong góc nhà. Hắn biết Grainna đang theo dõi.

"Tôi làm việc này vì em", hắn nói với cái bóng.

Margaret mỉm cười vì nghĩ hắn nói với cô ta.

Hắn luôn tay luôn miệng, dụ dỗ cô gái trong trắng nở ra như một đóa hoa và chấp nhận tất cả những gì hắn sẽ làm.

Tay Grainna ngứa ngáy, máu chảy dồn dập dưới da. Chiếc giường nằm trên bệ thờ, chỉ chờ máu trinh nữ chảy lên trên. Sau đó và chỉ sau đó, hỗn hợp máu và thần chú mà mụ đọc lên sẽ đưa mụ trở về con người ngày xưa. Grainna thì thầm đọc câu thần chú trong bóng tối của căn phòng.

Gió lạnh tràn vào, vài ngọn nến bị gió thổi tắt. Ánh sáng của chúng tắt ngóm.

Người phụ nữ đang bị Steel lột trần khẽ rùng mình. Grainna ngẩng lên, nhấc tay ra và làm chúng sáng trở lại. Ánh nến bập bùng.

Steel không lãng phí chút thời gian nào. Hắn cởi váy của Margaret ra, vội vã xé toạc đồ của mình. Hắn chống người, giữ thăng bằng, và sẵn sàng. Chân cô gái trinh trắng mở ra. Hắn thì thầm một câu gì đó bằng tiếng nước ngoài và căn phòng ngay lập tức lạnh như băng. Mắt cả hai người phụ nữ mở to và khi hắn đâm vào, một người phụ nữ hét lên trong đau đớn trong khi người còn lại hét lên sung sướng.

Tất cả ánh sáng trong phòng tắt phụt.

Đến lúc bốn chị em xâm nhập được vào đầu mụ Grainna, mọi việc đã xong. Cô gái nằm sõng xoài trên giường đã chết. Steel cúi xuống nhìn mụ Grainna, tay hắn đặt trên lưng mụ. Hắn nói chuyện với mụ nhưng Myra không nghe được lời hắn nói.

Steel liên tục nhìn quanh phòng, rõ ràng là đang bị một thứ gì đó làm cho kinh hãi.

"Lời nguyền đã bị phá", giọng nói run rẩy của Amber nói lên điều mà tất cả bọn họ đều biết.

Họ quan sát mụ Grainna nhỏm dậy khỏi tư thế khom người và đi tới chiếc gương duy nhất trong phòng. Đầu mụ ta chầm chậm ngẩng lên, mắt quét qua hình ảnh của mình.

Một tiếng thở dốc vang lên từ nhóm phụ nữ. Mụ Grainna cao lớn và khỏe mạnh, mái tóc đen như mực, làn da trắng mịn, cơ thể săn chắc hoản hảo. Mắt mụ ta nhìn chòng chọc và hình ảnh của mình, hàng lông mi quét qua những đường nét khuôn mặt không chút khiếm khuyết.

Mụ ta đẹp lộng lẫy. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ thấy diện mạo của mình có khuyết điểm nếu so sánh bản thân với mụ ta.

"Chúng ta chẳng thể làm gì được hết." Myra mở mắt ra. Lời nguyền của mụ ta đã bị phá. Ôi, Todd.

"Cian, Simon, hãy đỡ lấy Tara khi chúng ta buông tay."

Giọng nói run run của Amber vang lên, "Chúng tôi khép lại vòng tròn của mình trong tối nay, xin cảm tạ hình ảnh của các tổ tiên".

Khi đã hạ xuống đất, họ lên kế hoạch cho bước đi kế tiếp.

"Chị đã biết là chuyện này sẽ xảy ra mà", Lizzy tuyên bố.

"Chị có điềm báo à?"

Cô gầm gừ. "Không, giác quan thứ sáu thôi."

"Phải, em cũng đã lường trước điều đó." Tara xoa lưng. Việc liên tục bị ngã xuống sàn, dù có người đỡ đi nữa chỉ tăng thêm sự khó chịu cho cô.

"Chúng ta làm gì bây giờ?"

"Các tổ tiên nói chúng ta được chọn để tham dự trận chiến chống lại ác quỷ."

"Cô ấy đã nói trận chiến mới chỉ bắt đầu", Simon nhắc nhở họ.

"Chị không thích điều đó chút nào." Lizzy ngồi xuống cạnh con trai. "Mụ Grainna thật sự quyền năng đến thế sao? Ý chị là, chúng ta có tận, sao nhỉ… bảy người, và mụ ta chỉ có một mình. Tỷ lệ thắng của chúng ta cao hơn."

"Hai chứ, mụ ta có tên đàn ông đó."

"Nhưng con số của chúng ta vẫn lớn hơn."

"Nhưng Todd không phải Druid", Myra tranh luận. "Anh ấy không có quyền năng để sử dụng."

"Todd là một cảnh sát và theo chị thấy thì cũng là một cảnh sát giỏi." Lizzy nở nụ cười trấn an cô.

"Mụ Grainna đã tìm lại quyền năng của mình. Quyền năng của tất cả những Druid mà mụ ta giết trong chừng ấy năm cuộc đời. Chúng ta mới là người kém về mặt số lượng." Ánh mắt trống rỗng của bà Lora quăng chút hy vọng mà họ có ra ngoài cửa sổ.

"Chúng ta nên gọi cánh đàn ông quay lại."

"Chị đồng ý."

"Nay!" Ánh mắt đờ đẫn của bà Lora biến mất, đòi hỏi sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng. "Ngày mai trận chiến của chúng ta sẽ bắt đầu. Chạy trốn không phải là câu trả lời."

"Mẹ Lora nói đúng." Tara đứng dậu, bắt đầu đi đi lại lại. Cái bụng bầu của cô đi trước. "Chúng ta không muốn mụ ta ở đây. Chị nghĩ mình nên đi ngủ sớm để sáng mai có thể tỉnh táo và tập trung. Mẹ Lora à? Mẹ hãy liên lạc với nhóm đàn ông. Cho họ biết chuyện gì đã xảy ra."

Bà Lora dừng lại, nheo mắt và nói, "Con ổn chứ?".

Tara xoa bụng. "Con thấy mệt. Đứa bé không cho con nghỉ ngơi mấy tuần vừa qua."

"Vậy thì hãy thu dọn chỗ này và đưa em về giường nào." Lizzy rời khỏi con trai.

Bà Lora nắm lấy tay Tara, vài phút sau, Tara đã được dẫn về phòng mình.

"Tối nay hãy ở cùng Tara", Myra nghe thấy bà Lora bảo với Amber. "Con bé sắp lâm bồn rồi."

Amber gật đầu mỉm cười với mẹ mình, rồi rời khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment