Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng

Chương 16

Ta không có dũng khí và sự kiên cường như nương nương, cả đời này có lẽ cũng không thể ra trận giết địch. Dù giỏi bắn cung nhưng chưa từng có ai bỏ mạng dưới mũi tên của ta. Nếu Chu Nhiên thực sự từng nhặt chim nhạn rơi vì ta, hắn sẽ biết rằng mũi tên ta bắn vào bầu trời ấy chưa từng có đầu nhọn.

Ta thích cưỡi ngựa bắn cung bởi vì ngoài việc đó ra, ta chẳng làm được gì khác. Dù mọi người đều gọi ta là "Thần xạ thủ", nhưng mỗi lần săn bắn, ta vẫn luôn trở về tay không. Tay cầm vũ khí sắc bén, nhưng lòng lại mềm yếu. Nhìn thấy sinh mệnh, nhưng lại không nỡ nhìn thấy cái chết.

Ta sinh ra trong thời thái bình, lớn lên giữa phồn hoa, là con gái út trong nhà, được cha mẹ yêu chiều, được các ca ca sủng ái. Chưa từng ra trận, chưa từng chứng kiến chiến tranh. Ta chỉ có thể bắn trúng hồng tâm trên trường tập, hoặc kẹo mứt trên chân chim bồ câu.

Quá yếu đuối, cũng quá vô dụng.

Cho nên ta chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nương nương dần khuất xa trên lưng ngựa, không thể làm được gì.

"Tiểu Phong, bảo vệ Đông Cung thật tốt, đợi chúng ta trở về." Thái tử nhìn ta, dặn dò.

Ta lau khô nước mắt, gật đầu. Tiểu Ngộ đứng bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy tay ta.

Nhìn bóng lưng họ rời xa, ta bỗng nhớ lại ngày ta mới gả vào Đông Cung, cũng từng đứng như thế, nhìn theo bóng dáng họ cùng nhau rời đi.

Hôm đó, ta khoác giá y, cầm hỉ phiến, ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa, được Ngũ ca đưa đi xuất giá. Ta mang theo nỗi bất an, ngại ngùng ngồi trong tân phòng, chờ đợi phu quân tương lai vén khăn voan của ta, cùng ta uống chén rượu giao bôi.

Ta căng thẳng, cũng đầy lo lắng.

Phu quân của ta là Thái tử, là người tôn quý nhất thiên hạ, mà hắn đã có Thái tử phi, hai người còn tình sâu nghĩa nặng. Hắn có thích ta không? Hay chỉ thích ta trong một khoảng thời gian ngắn? Nếu hắn không thích ta nữa, hoặc vốn chưa từng thích ta, thì ta phải sống thế nào nơi cung cấm đây? Có phải ta sẽ giống như trong thơ văn vẫn nói, ngồi tựa hương lô mà đợi đến sáng, rồi lại như đóa hoa xuân lặng lẽ héo tàn, trở thành một vật trang trí trong cung điện sâu thẳm?

Nghĩ lại nỗi lo lắng của bản thân khi ấy, ta chợt bật cười.

Cũng may, cũng may...

May mắn là điện hạ và nương nương thật sự tình thâm ý trọng.

May mắn là nương nương thật sự là một người hiền hòa.

May mắn là bọn họ thật sự xem ta như người nhà.

Hiện tại như vậy cũng tốt. Ít nhất thì cũng tốt hơn nhiều so với những gì ta từng tưởng tượng.

Bởi vì... ta đã gặp được vị Thái tử và nương nương tốt nhất trên thế gian này.

Tiểu Ngộ thấy ta cười, tò mò hỏi ta cười gì vậy.

Ta đáp rằng ta nhớ đến ngày ta mới gả vào Đông Cung, cũng từng nhìn theo họ cùng nhau rời đi như thế. Khi đó, bên cạnh ta cũng là hắn.

"Tiểu Phong, đừng lo. Ta sẽ luôn ở bên ngươi." Tiểu Ngộ nhìn ta, mỉm cười nói một cách thản nhiên.

Ta lúc này mới thật sự nhìn hắn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Tiểu Ngộ đã lặng lẽ cao hơn ta cả một cái đầu rồi. Hắn vóc dáng thanh tú, cao gầy, ngũ quan đứng đắn, hành vi cử chỉ bất phàm, giữa chân mày lại ẩn chứa sự ôn nhu giống hệt mẫu thân hắn. Nghĩ đến lần đầu gặp hắn, hắn vẫn còn là một đưa bé chưa lớn, nay lại như đã cách cả mấy đời.

Lúc này ta mới nhận ra, ta vào Đông Cung đã hơn năm năm, Tiểu Ngộ cũng đã trưởng thành. Ta bế Vọng Nhi từ tay nhũ mẫu, mỉm cười nhìn Tiểu Ngộ, cảm giác như mẫu thân nhìn con mình khôn lớn: "Tiểu Ngộ trưởng thành rồi, có thể cưới thê tử rồi đấy." Nói xong, ta xoay người bước vào Đông Cung.

Tiểu Ngộ đuổi theo, vẫn giống như lúc nhỏ mà quấn quýt lấy ta: "Ta không muốn cưới thê tử."

"Khi đó ta bằng tuổi ngươi mà đã gả vào Đông Cung rồi đấy."

"Vậy ta cũng không cưới. Quốc sự chưa yên, sao có thể lo chuyện gia thất?"

Chúng ta cùng đi trên con đường dẫn về Đông Cung, bóng đổ trên nên đất bị ánh mặt trời kéo dài thật xa.

"Hơn nữa, ta có Tiểu Phong là đủ rồi..."

Gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cuốn đi lời thì thầm của hắn.

Ta như nghe rõ, lại như chưa từng nghe thấy.

Là hoàng trưởng tôn, khi thái tử không có mặt trong triều, hiện tại Tiểu Ngộ đã có thể vào triều nghe chính sự. Ta theo dõi sát sao tình hình chiến sự ở Tây Bắc, mỗi ngày đều mong chờ thư của Thái tử phi. Ngoài việc cầu nguyện, phần lớn thời gian ta chẳng thể làm gì khác.

Bỗng một ngày, Tiểu Ngộ trở về muộn hơn hẳn mọi khi. Ta đã dỗ Vọng Nhi ngủ nhưng hắn vẫn chưa về. Vì vậy, ta ra cổng cung đợi hắn, đợi rất lâu mới thấy Tiểu Ngộ từ xa đi tới.

Hắn ủ rũ cúi đầu, ta bước lên trước đón, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hắn như khi còn bé, lao vào trong lòng ta, giọng buồn bực: "Hoàng gia gia có ý muốn ban hôn cho ta."

"Chuyện này sao được!" Ta giật mình thốt lên.

Mắt Tiểu Ngộ sáng lên: "Ngươi cũng cảm thấy không được phải không?"

"Đương nhiên là không được." Ta khẳng định nói, "Hôn sự của ngươi là đại sự của Đông Cung, Thái tử và nương nương đều không có mặt ở kinh thành, bệ hạ sao có thể tự mình quyết định mà không hỏi ý kiến của Thái tử và nương nương chứ?"

Ánh sáng trong mắt Tiểu Ngộ lập tức vụt tắt, hắn thở dài một hơi, lướt qua ta rồi trở về phòng mình. Nhìn bóng lưng hắn, ta bỗng có chút phiền muộn không nói nên lời. Tiểu Ngộ của ta sao lại đột nhiên trưởng thành rồi? Nếu mọi chuyện vẫn như trước kia thì tốt biết bao.

Đêm ấy, trong viện của Tiểu Ngộ lại vang lên tiếng tên bắn "vút vút" suốt đêm không ngừng. Lúc ấy ta mới nhận ra hắn thật sự đã trưởng thành, bây giờ đã có thể kéo được cây cung mà ta đến cầm lên cũng cầm không nổi.

Còn ta, ta chỉ đứng trong viện của mình, tựa cửa nhìn đôi tay bản thân, nhớ đến câu nói của Thái tử phi lúc trước  "Ngâm mình trong cảnh ca múa thái bình lâu ngày, xương cốt cũng mềm đi mất rồi."

Bình Luận (0)
Comment