Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng

Chương 20

Thái tử phi ho khan dữ dội: "Tiểu Ngộ! Tiểu Phong Nhi từ nhỏ đã nhìn ngươi lớn lên! Nàng đối xử với ngươi thế nào, ngươi không cần ta nói thêm, ngươi tự rõ ràng! Ta không nói không có nghĩa là không biết, chính nàng đã dạy ngươi cưỡi ngựa bắn cung! Lúc ngươi mười ba tuổi săn gấu được Tiên đế khen ngợi, cũng là Tiểu Phong âm thầm giúp đỡ ngươi! Từ nhỏ đến lớn, lần nào ngươi gây chuyện bị phạt mà không phải Tiểu Phong thay ngươi cầu xin tha thứ, giúp ngươi xử lý hậu quả?"

"Tiểu Phong đối xử với ngươi còn không kém gì người làm mẫu thân như ta! Nay ngươi đã làm Hoàng đế, sao còn muốn học theo Tiên đế mà giam giữ nàng trong cung, dùng nàng như công cụ để kiềm chế Tạ thị?"

"Mẫu hậu! Như người đã nói, Tiểu Phong đối với con vừa là người thầy, là bạn, cũng là tri kỷ. Chúng ta từ bé đã quen biết, không hề có bất cứ mâu thuẫn nào. Làm sao ta có thể coi nàng như công cụ để kiềm chế Tạ gia? Con không thả Tiểu Phong ra cung là vì nàng đối với con quá mức quan trọng. Tiểu Phong, nàng là nửa sinh mạng của con! Không có nàng, con thật sự không biết phải làm thế nào để làm một vị quân vương tốt trong cung điện tĩnh mịch này!" Lời của Tiểu Ngộ chứa đầy sự cô đơn và bi thương, khiến lòng ta không khỏi đau xót.

Ta bưng thuốc, đứng ngoài cung điện lâu mà vẫn không có dũng khí bước vào. Mãi lâu sau, Tiểu Ngộ mới từ trong cung bước ra. Hắn không nhìn ta, chỉ đi lướt qua ta, ánh mắt lạnh lùng khiến ta cảm thấy người vừa rồi nói rằng Tiểu Phong là nửa sinh mạng của hắn, không phải là hắn.

Tháng ba năm sau, Tấn đế không chịu nổi sự can gián của các triều thần, theo di mệnh của Thái hoàng Thái hậu lập nữ nhi của Vương gia làm Hậu, đón vào cai quản trung cung.

Lễ phong Hậu long trọng kéo dài đến tận đêm khuya mới kết thúc. Ta đang chuẩn bị bảo người khóa cửa Thừa Khánh cung để nghỉ ngơi thì Tiểu Ngộ say mèm, gõ cửa bước vào.

Tấn đế say đến chật vật, ôm ta không chịu buông tay. Ta ngượng ngùng bảo cung nữ nấu thuốc giải rượu, khuyên Tiểu Ngộ quay về Thái Cực điện nghỉ ngơi.

Tiểu Ngộ ôm ta, đầu nghiêng qua nghiêng lại như đứa trẻ, "Ta không muốn về! Ta chỉ muốn... chỉ muốn ở đây!"

Ta đẩy Tiểu Ngộ ra, cố gắng nhìn vào mắt hắn để tìm dấu hiệu tỉnh táo, nhưng hắn đã say quá mức, khóe mắt đỏ ngầu, ánh mắt mơ màng như có cả rặng sương mù.

"Tiểu Ngộ, ngươi say rồi! Hôm nay là đại hôn của ngươi, ngươi nên ở bên Hoàng hậu." Ta nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Ta không muốn!" Tiểu Ngộ lẩm bẩm tựa như một đứa trẻ, "Ta là... Hoàng đế! Ta... muốn ở đâu thì ở đó!" Hắn vung tay áo, thân hình chao đảo gần như ngã.

Ta vội vàng đỡ hắn, nhận lấy chén canh giải rượu mà cung nhân đưa tới đút cho hắn uống, sau đó để hắn nằm trên giường. Ta ngồi bên cạnh, chờ hắn tỉnh rượu rồi sẽ lập tức khuyên hắn quay về bên cạnh Hoàng hậu.

Tiểu Ngộ ngủ một lúc, khoảng một canh giờ sau thì tỉnh lại, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, tai đỏ bừng tai, một lúc lâu mới bật ra câu: "Trẫm say rượu vô lễ, thất thố rồi. Xin Thái phi tha lỗi."

Ta mỉm cười nhìn hắn như nhìn thấy hắn phạm lỗi khi còn nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Hoàng đế tỉnh rồi thì về Thái Cực điện đi."

Tiểu Ngộ vội vã chạy ra ngoài như một cơn gió , nhìn hắn lúng túng như vậy, ta không nhịn được mà cười khẽ.

Nhưng hôm sau, vẫn nghe nói Hoàng đế không về Thái Cực điện mà lại ở trong thư phòng làm việc suốt đêm. Hơn ba vị quan viên Nhất phẩm hơn sáu mươi tuổi bị Tiểu Ngộ gọi dậy giữa đêm khuya, phải thức trắng đêm để bàn bạc về công việc sau khi thu phục Mạc Bắc, đến khi trời sáng mới cho bọn họ trở về. Thật tội nghiệp cho những ông lão xương cốt mềm yếu vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa phải lo nghĩ làm sao để không bị coi là thất lễ trước mặt Hoàng đế.

Câu chuyện này sau đó được sử quan ghi lại trong sử sách, nói là để ngợi khen Tiểu Ngộ là một vị hoàng đế cần mẫn, chăm lo cho dân.

14.

Ta đã từng gặp qua Vương tiểu Hoàng hậu, khi nàng đến thỉnh an nương nương. Tiểu Hoàng hậu mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ nhắn như cọng hành, khí chất dịu dàng, cử chỉ đoan trang, khi cười lại mang nét e thẹn, đôi má lúm đồng tiền khiến người ta yêu thích.

Tiểu cô nương nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng như một làn gió xuân tươi mới, tràn đầy sức sống, ai nhìn cũng mê đắm, ngoại trừ Tiểu Ngộ. Nương nương rất hài lòng đối với người con dâu này, ta cũng vậy.

Thế nhưng Tiểu Ngộ lại chưa từng qua đêm trong cung của Hoàng hậu, những lời đồn về việc Hoàng đế và Hoàng hậu không hòa thuận bắt đầu lan rộng. Thái hoàng thái hậu muốn Tiểu Ngộ tham gia tuyển tú nhưng hắn cũng từ chối. Các quan lại khuyên can Hoàng đế nên tuyển phi, nhưng hắn cũng không hề bận tâm.

Mọi người lo lắng thay cho việc nhà Đế vương, còn Tiểu Ngộ thì chỉ chăm chú vào chính sự, hắn luôn bận rộn với công việc triều chính.

Ngày qua ngày, thời gian thoáng chốc trôi qua,  cho đến khi nương nương sức cùng lực kiệt. Trong những ngày cuối đời của nương nương, chúng ta đều cố gắng ở bên cạnh người, vì sợ mỗi lần gặp nhau đều có thể là lần gặp mặt cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment