Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng

Chương 5

Thái tử Phi cười gật đầu. Ta vui mừng đến mức suýt nữa bật thành tiếng. Ta đã là đứa bé nhỏ nhất trong gia đình, không có cơ hội được chứng kiến các đệ đệ muội muội sinh ra và lớn lên. Là em út, ta luôn bị các huynh trưởng trêu chọc về những chuyện ngớ ngẩn thuở bé. Nhưng giờ đây, cuối cùng thì ta cũng có cơ hội chứng kiến một sinh linh mới lớn lên từng ngày. Khi đứa bé lớn lên, ta sẽ kể cho nó rằng ta là người đầu tiên ôm nó, và nó đã lớn lên trong vòng tay ta. Ta nhìn đứa bé như đang nhìn chính bản thân mình.

Nhưng cuối cùng, ta lại không thể đợi được đến khi nó lớn lên. Đứa bé chỉ sống được ba ngày rồi rời đi. Khi Lý Ngộ ồn ào đòi ôm đứa bé, mới phát hiện cả người muội ấy đã lạnh ngắt.

Lý Ngộ đứng bên giường, sắc mặt tái nhợt, giọng điệu run rẩy: "Muội muội... muội muội... không khóc nữa."

Thái tử vội vàng chạy tới đẩy Tiểu Ngộ ra, Tiểu Ngộ ngơ ngác ngã xuống đất, đầu đập vào chiếc lư hương phía sau. Thái tử ôm đứa bé lên nhưng hơi thở của nàng đã rất mỏng manh, không thể khóc thành tiếng được nữa. Ta một tay ôm Tiểu Ngộ vào lòng, một tay che lại đầu hắn, Tiểu Ngộ chảy máu rồi.

Ta nhìn Thái tử điên cuồng, nam nhân cao quý ấy gần như phát điên, gào thét gọi đại phu. Thái tử Phi khóc la muốn lao xuống giường để nhìn nữ nhi mà nàng đã vất vả mang nặng mười tháng sinh ra, nhưng lại bị cô cô Hợp Tĩnh giữ chặt không cho nàng di chuyển. Mọi người đều luống cuống, các đại phu liên tục chẩn đoán chữa trị, nhưng vẫn không thể cứu vãn được sinh mệnh bé nhỏ ấy.

Nàng yên lặng nằm trong vòng tay của Thái tử, không còn hơi thở. Thái tử Phi đã ngất đi vì nỗi đau mất con. Đây là nàng đã mất đi đứa con thứ ba…

Ta ngồi khuỵu xuống đất, ôm Tiểu Ngộ vào lòng, lặng lẽ khóc. Cả người ta đã lạnh ngắt, máu trên tay cũng đã đông lại, giống như không khí bao trùm trong Đông Cung vậy. Toàn bộ Đông Cung bị một nỗi buồn sâu thẳm bao trùm, kéo dài, kéo dài thật lâu cũng chưa hề tan biến.

4.

Mùa đông chóng qua, xuân lại thoắt đến.

Thế nhưng, dường như Đông Cung vẫn mãi đọng lại trong cái rét buốt của mùa đông năm ấy. Thái tử phi bệnh tật triền miên trên giường, nụ cười cũng dần trở thành thứ xa xỉ, Thái tử ngày càng bận rộn, tính tình cũng trở nên nóng nảy, mà Tiểu Ngộ lại càng bị phạt nhiều hơn, mỗi lần trừng phạt đều nặng hơn lần trước. Hắn dần trở nên trầm mặc, chẳng còn hoạt bát như xưa, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng theo từng ngày mà vụt tắt.

Ta vẫn luôn cảm thấy mùa đông năm ấy lưu lại trên người Tiểu Ngộ dài nhất, cũng lạnh lẽo nhất.

Khi ta vội vã chạy đến, Tiểu Ngộ đã quỳ trên nền đất băng giá, còn Thái tử thì đang vung roi, từng đợt lại từng đợt quất xuống tấm lưng gầy yếu của hắn. Máu thấm qua lớp y phục, loang lổ những vết đỏ ghê người. Hắn ương ngạnh mà thẳng lưng, cắn chặt môi không hề kêu đau, thế nhưng nước mắt lại không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.

Lòng ta quặn thắt, chẳng màng đến lễ nghi, vội vã vén váy chạy đến quỳ xuống, ôm chặt lấy hắn, nước mắt từng giọt lã chã rơi.

"Tiểu Phong! Tránh ra! Hôm nay bổn cung phải đánh chết nghịch tử này!" Thái tử đã bị cơn giận che mờ lý trí, chẳng khác nào một con sư tử điên cuồng. Ta sợ hắn thực sự sẽ đánh chết Tiểu Ngộ nên chỉ biết siết chặt lấy hắn, không chịu buông tay.

"Xin Điện hạ đừng đánh nữa! Người sẽ lấy mạng hắn mất!"

"Giết chết nó thì có sao! Một kẻ ham chơi biếng học, không biết tôn sư trọng đạo thì có ích gì?!" Cơn giận của Thái tử vẫn chưa nguôi, roi trong tay giơ cao, nhưng không tìm được chỗ hạ xuống, tức giận đến mức xoay vòng tại chỗ.

"Thái phó dạy dỗ hắn hết lòng, hắn lại bỏ bê không học, còn dám chạy đến Thái y viện để học y! Thái phó là ân sư của ta, bị hắn làm cho tức đến hộc máu! Nếu hôm nay ta không đánh hắn, hắn sẽ chẳng biết đến lễ nghi quân thần phụ tử! Chẳng biết thế nào là tôn kính sư trưởng!"

"Con chỉ muốn học y, vậy cũng là sai ư?" Tiểu Ngộ ngẩng cao cổ, quật cường không chịu nhận lỗi.

Thái tử giận đến cực điểm, giơ roi lên cao: "Học y thì làm được gì?! Thái y viện có biết bao nhiêu đại phu, ai ai cũng là gia truyền thế học, từ nhỏ đã đắm mình trong y đạo! Bọn họ có cái nào mà không hơn ngươi?! 'Khổng’ ‘Mạnh’ ‘QuảnTrọng ' ngươi không học, 'Hàn Tử, Tuân Tử, Lão Tử, Trang Tử' ngươi không học! Ngươi xem những du y lãng đàm kia có chỗ nào hơn được cổ thánh tiên hiền?!"

"Nếu một ngày kia thiên hạ này truyền vào tay ngươi, chẳng lẽ ngươi định dùng y thuật nửa vời ấy mà trị quốc hay sao? Nếu hôm nay ta không đánh cho ngươi tỉnh, ngày sau nếu ngươi trở thành quân chủ, e rằng sẽ trở thành tai hoạ của lê dân bá tánh! Chính là ta dạy dỗ không nghiêm, không xứng làm cha của một bậc minh quân!"

Nói đoạn, hắn mạnh tay kéo Tiểu Ngộ ra khỏi lòng ta, vung roi giáng xuống hai cái thật mạnh. Ta lập tức nhào đến ôm chặt lấy Tiểu Ngộ, khóc lạc cả giọng: "Xin Điện hạ đừng đánh nữa! Tiểu Ngộ biết sai rồi, xin người đừng đánh nữa!"

"Hắn biết sai? Ta thấy hắn vẫn chưa tâm phục khẩu phục đâu!" Thái tử giận đến mức lại giơ roi lên. Ta vội lao đến giữ chặt cánh tay hắn, vừa khóc vừa nói: "Nếu Điện hạ muốn đánh, vậy hãy đánh ta đi! Nếu Tiểu Ngộ bị người đánh chết, vậy thì ta và Thái tử phi cũng chẳng còn thiết sống nữa! Dù sao thì Đông Cung này cũng đã chìm trong tang tóc quá lâu rồi!"

Bình Luận (0)
Comment