Tiểu Ngộ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, lo lắng liếc nhìn ta một cái. Ta khẽ gật đầu với hắn, lúc này hắn mới thúc ngựa theo đoàn người mà đi.
Đám nữ quyến đều ngồi tụ lại, theo Hoàng đế ngồi trên cao để quan sát lễ hội. Ta tĩnh lặng ngồi bên cạnh Thái tử phi, cố nén lại niềm vui trong lòng, gắng kiềm chế trong một khắc. Sau đó, ta lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay của nàng, khẽ nói: "Nương nương, ta muốn quay lại lều."
Thái tử phi mỉm cười ôn hòa, vỗ nhẹ lên tay ta, dặn dò: "Cẩn thận đấy."
Ta vui vẻ gật đầu, vội vàng quay về lều của mình thay y phục cưỡi ngựa, nhân lúc lính canh không để ý, lén lút ra ngoài, dẫn ngựa đã chuẩn bị sẵn, lao vào sân săn như tên bắn.
Ta đã hứa với Tiểu Ngộ sẽ giúp hắn săn được con mồi lớn nhất để dâng tặng Thái tử và Thái tử phi
Tiểu Ngộ đứng chờ ta cách đó không xa, mặc dù hắn đã săn được mấy con thỏ, nhưng đương nhiên thỏ không phải là con mồi lớn nhất rồi.
Khi thấy ta cưỡi ngựa đến, ánh mắt Tiểu Ngộ sáng lên.
"Ngươi đến rồi!"
"Đi!" Ta không dừng lại, thúc ngựa tiếp tục, giọng nói vang lên, "Đi! Chúng ta đi săn hươu!"
Ta nói là làm, chẳng bao lâu sau, ta và Tiểu ộ dễ dàng vây bắt được một con hươu đỏ. Sau khi săn được con hươu, ta và Tiểu Ngộ tách ra, hắn tiếp tục săn bắn, còn ta trở về lều.
Ngày thứ ba của cuộc săn, họ phát hiện dấu vết của gấu đen trong rừng. Mọi người đều hưng phấn, nhanh chóng bố trí bẫy quanh khu vực rừng.
Săn gấu đen chỉ dùng cung tên thì không đủ, vì vậy khi Tiểu Ngộ dẫn người đi bố trí bẫy, ta cũng chuẩn bị cung nỏ và thương dài. Dĩ nhiên, để đảm bảo sự an toàn khi săn gấu, ta và Tiểu Ngộ cũng đã lừa gạt. Chúng ta truyền đi tin giả nói rằng gấu đen xuất hiện ở phía Bắc, khi tất cả mọi người đều hùng hổ kéo về phía Bắc, ta và Lý Ngộ dẫn theo vài người lặng lẽ đi về phía Tây.
"Tiểu Phong!" Tiểu Ngộ ngồi trên lưng ngựa gọi ta, "Trước đây lúc ngươi săn gấu, đã từng gặp nguy hiểm chưa?" Vì ở trên lưng ngựa, mọi người phải la lên mới có thể nghe thấy.
"Chưa!" Ta hô to trong tiếng gió rít gào, đảm bảo giọng nói không bị gió hay tiếng vó ngựa át mất.
"Trước kia ta chưa từng săn gấu!" Ta thành thật trả lời. Đương nhiên là chưa, ở Ngọc Môn Quan đâu có gấu. Nghĩ đến đây, ta bỗng cảm thấy có chút hứng thú.
Nhưng khi ta trả lời xong và quay lại nhìn Tiểu Ngộ, đã thấy mặt mày hắn tái mét, nhìn ta bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Ta bị ánh mắt ấy làm cho không hiểu. Sau một chút suy nghĩ, ta mới ngỡ ngàng nhận ra, hắn nhìn ta tự tin như vậy, tưởng rằng ta là người giàu kinh nghiệm. Nhưng không ngờ, ta chỉ là kẻ tài cao gan lớn, nghé con mới sinh lại không sợ hổ.
"Tiểu Ngộ, ngươi đừng lo." Nhìn vẻ hoảng sợ của hắn, ta cảm thấy có chút bối rối, đành phải an ủi hắn, "Ta sẽ bảo vệ ngươi!" Ta cố gắng tạo dựng niềm tin cho hắn, nhưng cho dù có được lời hứa hẹn của ta cũng không khiến cho Tiểu Ngộ cảm thấy an tâm. Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ngoài việc tin tưởng ta ra, hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Ý cười của ta càng thêm sâu, thỏa sức tận hưởng niềm vui khi cưỡi ngựa.
7.
Chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi trong suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng phát hiện một con gấu đen ở rìa rừng. Tiểu Ngộ và những người theo sau vội vã lên cung, ta còn chưa kịp thốt lên chữ "đừng," thì đã nghe "vù vù" vài mũi tên bay đi, đã b.ắn ra mà không trúng đích.
Cung của Tiểu Ngộ và những người theo sau không đủ mạnh, những mũi tên này chỉ có thể xuyên qua lớp lông của con gấu mà không thể gây tổn thương đến điểm yếu. Con gấu bị chọc giận, gầm rú lao về phía chúng ta. Mọi người cưỡi ngựa vội vàng tản ra, con gấu gầm lên một tiếng, vài con ngựa chưa từng ra trận hoảng sợ hí lên, những kẻ cưỡi ngựa không vững vàng thì đã ngã xuống trước.
"Vù vù vù!" Ta kéo cung, ba mũi tên đồng loạt bay về phía cổ gấu, nhưng con gấu nhanh nhẹn né tránh, vọt lên không trung, gầm lên lao về phía ta. Ta lập tức quay đầu ngựa, né tránh trong gang tấc.
"Đưa nó vào bẫy rập!" Ta hét lên, đồng thời thúc ngựa chạy về phía gần bẫy. Những người khác vây quanh con gấu, ép nó phải lao theo một hướng duy nhất. Con gấu giận dữ vung móng vuốt xuống đất, đất cỏ bay tứ tung, chim muông bay tán loạn. Ta quay lại và trông thấy con gấu há miệng rộng, móng vuốt sắc nhọn vươn về phía ta. Không kịp kéo cung, ta chỉ kịp dùng nỏ bắn vào mắt nó.
Con gấu bị mũi tên bắn vào mắt, càng lúc càng trở nên hung dữ, gầm rú vung tay lao về phía ta. Ta chỉ kịp giơ tay lên, đỡ cú vỗ của nó vào phía sau đầu, nhưng cú vỗ ấy mạnh mẽ đến nỗi gần như đập nát vai ta, ta không thể chịu nổi mà rơi khỏi lưng ngựa, trong lúc rơi xuống ta kịp rút cây thương từ lưng ngựa.
Tay phải ta cầm thương, tay trái nắm nỏ, con gấu gầm gừ tiến lại gần, mồm đầy răng nanh sắc nhọn, móng vuốt vươn ra, nó từ từ tiến đến. Bẫy nằm ngay phía sau ta không xa.
"Vù vù vù!" Tiểu Ngộ dùng hết sức kéo cung, ba mũi tên đồng loạt bắn trúng lưng con gấu, nó lập tức quay đầu, nhắm vào Tiểu Ngộ mà lao tới. Tiểu Ngộ vội vã cưỡi ngựa, dẫn dụ con gấu về phía bẫy. Con gấu tức giận, tốc độ lao đi không kém ngựa bao nhiêu, ngựa của Tiểu Ngộ bị vỗ ngã, hắn bị văng ra xa cách đó mấy thước, cây cung rơi ra không xa. Tiểu Ngộ đau đớn r.ên rỉ, từ từ đứng dậy.
Nhìn thấy con gấu sắp đứng thẳng lên, bẫy ở ngay phía sau! Đây chính là cơ hội!
"Tiểu Ngộ! Nhắm vào!" Ta ném cây thương cho Tiểu Ngộ, chỉ khi con gấu đứng thẳng, nó mới lộ ra điểm yếu ngay bụng!
Tiểu Ngộ bắt được cây thương, không hề do dự, hắn nắm chắc cây thương, nhảy lên, dùng hết sức "a——" hét lớn, nhắm vào vị trí trái tim con gấu mà đâm tới! Cây thương xuyên vào cơ thể con gấu, nó gào lên ngã về phía sau, rơi xuống bẫy.