Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 103

Thỉnh cầu của Lệ Từ Ân, Lệ Tri không thể tự mình đưa ra quyết định.

Nàng đưa Lệ Từ Ân đến gặp Tạ Lan Tư đang nghiên cứu sách dạy đánh cờ.

“Ngươi cũng muốn đi theo xuất chinh?” Ánh mắt Tạ Lan Tư  lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trước mặt hắn bày ra một bàn cờ lộn xộn, đại khái là đang dựa vào chỉ dẫn trong sách để thực chiến.

“Trở lại kinh đô một năm nay, ta đã đến thăm các Dị tộc khác nhau và học ngôn ngữ của họ. Bây giờ ta có thể nói tiếng Quan thoại, Dực Quốc, La Sát và cả ngôn ngữ của bộ lạc Hắc Hỏa. Chỉ cần cho ta thời gian, tất cả ngôn ngữ của các bộ lạc ở thảo nguyên ta đều có thể học được.” Lệ Từ Ân cố gắng khẩn cầu, “Ta chắc chắn sẽ có ích, xin Điện Hạ  hãy đưa ta đi!”

“Nàng nguyện ý để muội ấy mạo hiểm trên chiến trường sao?” Tạ Lan Tư nhìn Lệ Tri.

Dĩ nhiên là không.

Khi Lệ Từ Ân tìm nàng, ngay từ đầu nàng đã kịch liệt phản đối.

“Từ Ân thuyết phục ta.” Lệ Tri nói, “Ta có thể hiểu muội ấy không muốn làm người bình thường, không muốn vì sinh ra thân phận nữ tử mà phải chịu ở hậu phương chờ gả. Muội ấy nói đúng, chúng ta đi tác chiến ở Bạch Sa, Cần một người hiểu ngôn ngữ của bộ lạc Nha Hưu Vương.”

Bản thân Tạ Lan Tư vẫn còn băn khoăn.

Hắn nói một cách đầy ẩn ý: “Đưa ngươi đến Bạch Sa cũng không sao. Nhưng nếu ngươi lại hợp tác với tỷ tỷ ngươi…”

“Tuyệt đối sẽ không!” Lệ Từ Ân lập tức vỗ ngực cam đoan: “Từ nay về sau, Điện Hạ là tỷ phu của ta, ta làm sao có thể chống lại tỷ phu!”

Xưng hô mới khiến Tạ Lan Tư vô cùng hài lòng, khóe miệng nhếch lên.

“Đã như vậy,” Hắn nói, “Tỷ tỷ ngươi đồng ý, ta cũng không phản đối.”

“Tỷ phu thật tốt! Tỷ phu thiên thiên tuế!” Lệ Từ Ân hoan hô.

Tiểu Lý đã đứng dưới chân nàng từ lâu, dùng hai chân trước chồm lên, như thể nó cũng cảm nhận được niềm vui của Lệ Từ Ân.

Tạ Lan Tư được tâng bốc rất khoái trí, sách dạy đánh cờ trong tay bất tri bất giác cầm ngược mà cũng không biết, khóe miệng tự đắc vểnh lên khiến Lệ Tri không thể nhịn được cười.

Sau khi Lệ Từ Ân rời đi, Tạ Lan Tư đưa tay về phía nàng.

Nàng nắm tay hắn, Tạ Lan Tư kéo nhẹ, nàng liền ngồi lên người hắn.

Khi tựa vào ngực hắn, nàng ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng thơm ngào ngạt.

Sau khi xua đi đợt nắng nóng cuối cùng, cây hoa quế trong sân đã nở ra một trận mưa hoa lớn nhất trong gió thu mát mẻ.

Gia Tuệ đã quét tới quét lui nhiều lần, nhưng những bông hoa vàng vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trên bàn và sàn nhà trong phòng.

Hương thơm bay mười dặm, tràn ngập Lệ Trạch.

Mùi hương của cây quế dường như đã chữa khỏi chứng mất ngủ của Lệ Tri, mỗi khi nửa đêm bừng tỉnh, nàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ bầu trời đêm, gối đầu lên tay Tạ Lan Tư, nàng liền có thể thiếp đi.

Tạ Lan Tư vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu và thì thầm:

“Ta có thể ngồi cả ngày như thế này, không cần làm gì cả.”

Tiểu Lý nhảy nhót dưới chân Lệ Tri, vẫy đuôi để thu hút sự chú ý của chủ nhân.

Chó con mỗi tháng mỗi khác, khi nó mới đến đây, nó có thể duỗi thẳng người trên hai chân của Lệ Tri và làm nũng, bây giờ ôm nó để lên chân đã không được nữa rồi.

Lệ Tri vỗ vỗ đầu nó, đột nhiên có chút buồn vô cớ.

Ngày mai, họ sẽ rời kinh đô, xuất phát đến Bạch Sa lạ lẫm, con đường phía trước sẽ như thế nào, không ai có thể nói rõ được.

Nàng bế Tiểu Lý lên và nằm lên người Tạ Lan Tư, Tạ Lan Tư ôm nàng, nàng ôm Tiểu Lý.

Như cảm nhận được sự bất an trong lòng nàng, Tạ Lan Tư vỗ nhẹ vào cánh tay nàng.

Tiểu Lý cuộn tròn cơ thể ngày càng lớn của mình lại, yên lặng nằm trong vòng tay của Lệ Tri.

Tạ Lan Tư lại cầm sách dạy đánh cờ lên nghiên cứu, Lệ Tri vô tình ngủ thiếp đi.

Trái tim nàng bình yên hơn bao giờ hết.



Đại Yến phái hai mươi vạn đại quân bắc chinh Bạch Sa. Ngày xuất kinh, đội quân trùng trùng điệp điệp như dòng sông che mất cả quan đạo.

Tuy rằng hai mươi vạn quân không phải là số lượng nhỏ, nhưng khu vực xung quanh Bạch Sa hoang vắng, dân cư thưa thớt, nếu kiên trì đánh nhau sẽ rất khó khuất phục được bộ lạc Nha Hưu Vương, huống chi trên thảo nguyên còn có mười mấy bộ lạc lớn nhỏ khác. Nếu Nha Hưu Vương liên minh với các bộ lạc khác, cuộc chiến này sẽ trở thành một vũng lầy kéo Đại Yến xuống.

Mặc dù Tạ Lan Tư cảm thấy Đại Yến không có liên quan gì đến mình, nhưng nếu hắn thua trận, với tư cách là làm chủ tướng, hắn nhất định sẽ bị trừng phạt.

Lệ Tri là nữ quyến của chủ tướng, không cần cưỡi ngựa hay đi bộ như những tướng sĩ khác.

Nàng và Lệ Từ Ân ngồi trong xe ngựa, Gia Tuệ và Gia Hòa một mực đưa các nàng đến Lang Phản Đình mới dừng lại, xe ngựa đã đi xa, Lệ Tri vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của hai nàng trong Lang Phản Đình.

Ngoài hai người bọn họ ở lại kinh đô trông nhà, lần này theo quân xuất chinh còn có Lệ Tượng Thăng, Hắc Hỏa và tam huynh đệ Mặc Kỳ gia. Nhất là tam huynh đệ Mặc Kỳ gia đều đã nóng lòng từ lâu, rất muốn nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.

Ban ngày, họ đi gấp qua gió mưa.

Ban đêm, họ tổ chức quân nghị.

Nửa tháng sau, đại quân cách Bạch Sa thất thủ càng ngày càng gần, binh lính phát hiện số lượng do thám cũng nhiều hơn.

Mặc dù tam huynh đệ Mặc Kỳ đã cố gắng bắt sống một tên do thám, nhưng tất cả những gì họ nhận được chỉ là thi thể vì bọn chúng đã uống thuốc độc tự sát.

Tam huynh đệ Mặc Kỳ đều từ bỏ kế hoạch bắt sống, nhưng khi Tạ Lan Tư nghe tin đã hỏi:

“Đã từng bắt thỏ bao giờ chưa?”

Tất nhiên tam huynh đệ Mặc Kỳ lớn lên ở Minh Nguyệt Tháp đã từng bắt thỏ rồi.

Bọn hắn cho rằng muốn bắt được thỏ thì phải giương cung bắn tên thì mới bắt được.

Nhưng theo Tạ Lan Tư nói thì phải đào một cái hố làm bẫy, để con thỏ tự nhảy vào.

Tạ Lan Tư đích thân làm mẫu, dưới con mắt sửng sốt của tam huynh đệ, hắn đã bắt sống được một tên do thám đột nhập vào đại doanh.

Trước khi tên đó tự sát, Tạ Lan Tư đã tháo khớp hàm của hắn, sau đó bẻ gãy chân tay của hắn, trong suốt quá trình, tên do thám không thể kêu lên một tiếng nào, nhưng đôi mắt thì đỏ ngầu.

Tam huynh đệ Mặc Kỳ đứng bên cạnh nhìn thấy đều câm như hến.

“Ta sẽ ở lại với tên này, thử xem có thể nói lý lẽ với hắn không.” Tạ Lan Tư ném tên do thám xuống, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau tay, cười nói: “Nếu như tên này không được, thì thử bắt tên khác xem”.

… Đêm đó, Lệ Tri không biết Tạ Lan Tư đã nói gì với tên do thám đó, nàng cũng không muốn tìm hiểu.

Tất cả những gì nàng biết là mọi người trong doanh trại đều đồng loạt tránh xa cái lều đó.

Ngày hôm sau, trước khi nhổ trại, Tạ Lan Tư còn chưa ra khỏi lều, đám người Lệ Tri, Lệ Từ Ân đều đứng ngoài lều chờ đợi, không biết có nên vào thúc giục hay không.

Không ai muốn vào cái lều đó.

Trong vòng một đêm mà trên lều đã xuất hiện rất nhiều vết bẩn khiến người ta phải tưởng tượng lan man. Cuối cùng, Mặc Kỳ Xa bị mọi người đẩy đến cửa lều, thì Tạ Lan Tư cũng bước ra.

Hắn một thân sạch sẽ, không có chút bộ dáng máu tanh nào.

Nhìn thấy mọi người đợi ngoài cửa, Tạ Lan Tư không ngạc nhiên.

“Hắn ta không biết nhiều lắm, nhưng đã nói tất cả rồi.” Tạ Lan Tư mỉm cười, “Tên này coi như là hiểu chuyện, không để cho ta thất vọng.”

Tạ Lan Tư nhìn thấy Lệ Từ Ân đứng phía sau Lệ Tri, đột nhiên mỉm cười nói:

“Muội muội.”

Lệ Từ Ân nhìn xung quanh, không thể tin được chỉ vào mình: “Ta?”

“Ngươi gọi ta là tỷ phu, vậy đương nhiên ngươi là muội muội của ta.” Tạ Lan Tư cười nói: “Ngươi xem, vì để cho hắn có thể nói chuyện, ta đã cố ý không rút lưỡi của hắn.”

Tạ Lan Tư vén lều lên, lộ ra tên do thám đang nằm trên mặt đất. Nếu như không phải lồng ngực hắn vẫn còn phập phồng, thật sự khó có thể tưởng tượng hắn vẫn còn là người sống.

Tạ Lan Tư cười nói: “Muội muội, ngươi có thích lễ vật của tỷ phu không? Nếu ngươi không thích tên này, ta sẽ bắt tên khác cho ngươi.”

Lệ Từ Ân có thể nói gì? Dám nói?

“Không, không cần, ta rất thích…” Lệ Từ Ân lắp bắp nói.

Tạ Lan Tư hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Kết quả là người Nha Hưu vốn có danh tiếng là uy mãnh, bây giờ lại giống như một con cá đẫm máu bị cắt hết vảy, mất hết nhuệ khí, được khiêng lên cáng đưa đến cho Lệ Từ Ân.

Sự thiên vị của Tạ Lan Tư mặc dù là dành cho Lệ Từ Ân, nhưng ngọn nguồn là đến từ Lệ Tri.

Khi Mặc Kỳ Xa đi ngang qua Lệ Tri, hắn thì thầm với nàng: “Các nữ tử Trung Nguyên các ngươi đều có gu thẩm mỹ đặc biệt như vậy sao?”

… Không phải vậy đâu.

Chỉ là nàng có một sở thích kỳ lạ mà thôi.

Nửa tháng sau, đại quân đóng ba mươi dặm ngoại thành Bạch Sa, gần biên giới Minh Nguyệt Tháp.

Đội quân tiền tiêu hồi báo, tin tức Yến quân tiến đến đã sớm lan đến trong thành, trên tường thành đã bày sẵn áo giáp và cung tiễn. Còn treo cả đầu lâu của Thứ Sử Bạch Sa.

Đêm hôm đó, binh lính Nha Hưu ở nội thành Bạch Sa đã tổ chức quân nghị khẩn cấp.

“Dẫn quân là tên Tạ Lan Tư đã chặt đầu Mặc Kỳ Truyền Mẫn?” Ngồi ở đầu bàn quân nghị là Tướng quân Thuật Nhĩ, hắn cười lạnh nói, “Ta không phải là tên ngốc tin vào thân duyên kia. Tạ Lan Tư đã đến Bạch Sa, ta sẽ khiến hắn có đến mà không có về!”

“ Theo do thám hồi báo, Đại Yến lần này phái ra khoảng hai mươi lăm vạn binh, trừ binh sĩ quân nhu, nhiều nhất cũng không vượt quá hai mươi vạn người.” Một tên có chòm râu dài nói.

Thuật Nhĩ lơ đễnh nói: “Chư vị không cần lo lắng, tuy rằng đối phương nhiều người hơn chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta tử thủ Bạch Sa thành, bọn hắn sẽ không có cách nào với chúng ta.”

Mặc dù vậy, khuôn mặt của các quý tộc trên bàn quân nghị vẫn rất ngưng trọng.

Bọn hắn không phải là những binh lính ngu dốt, đây là thời gian cuối cùng của vụ thu hoạch mùa thu, lương thực trong thành thiếu hụt, một khi Yến Quân vây thành, lương thực dự trữ hiện có sẽ không đủ để cung cấp cho binh lính… Mặc dù  bọn hắn đã cướp bóc các kho lúa ở những thôn trấn xung quanh trước khi Yến Quân đến, nhưng muốn thỏa mãn binh lính tử thủ trong thành thì còn lâu mới đủ.

Những con dê hai chân trong thành kia, làm sao hiểu được Nha Hưu Vương của bọn hắn là Thiên Đạo chính thống? Đến lúc cơm không đủ ăn, trong ngoài náo loạn, bọn hắn sẽ có bao nhiêu phần thắng?

“ Vương Bộ có chỉ thị gì không?” Có người vẻ mặt lo lắng.

“Tử thủ thành Bạch Sa.” Thuật Nhĩ nói, “Giữ thành Bạch Sa, chúng ta sẽ có một trạm kiểm soát dẫn đến Trung Nguyên. Nếu chúng ta có thể lấy được đầu của Tạ Lan Tư thì càng tốt.”

Vương Hậu của Nha Hưu Vương là hoàng thất Dực Quốc, là muội muội của Mặc Kỳ Truyền Mẫn.

Ý tưởng thừa dịp Hoàng Đế Đại Yến lâm bệnh công chiếm thành Bạch Sa cũng là chủ ý của nàng.

Nếu có thể giết Tạ Lan Tư, tất nhiên sẽ được Vương Bộ trọng thưởng.

“Nếu may mắn, Yến quân sẽ không bao giờ có cơ hội khai chiến với chúng ta. Bởi vì thích khách của Vương Bộ đã thành công lẻn vào quân doanh của Tạ Lan Tư rồi.” Thuật Nhĩ tự tin, “Qua đêm nay, các dũng sĩ của chúng ta chắc chắn sẽ có thể lấy đầu của Tạ Lan Tư về!”

Khi các quý tộc lần đầu tiên nghe tin này, mọi người đều rất phấn khích và vui mừng.

Đêm càng tối.

Ngọn lửa trên thành Bạch Sa rực sáng, các binh sĩ Nha Hưu thần sắc khẩn trương, hết sức chăm chú.

Cùng lúc đó, một bóng người mặc áo giáp tiêu chuẩn của quân Đại Yến, mang theo sự chờ mong của tướng quân Thuật Nhĩ lẻn vào lều chính của Yến Quân…
Bình Luận (0)
Comment