Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 15

“Là ai đã hại nhi tử số khổ của ta!”

Voong Thị ôm thân thể Lệ Huệ Trực, dùng tay phải đập liên tục xuống đất, đau khổ tột cùng mà kêu khóc hết tiếng này đến tiếng khác.

Mọi người vây quanh hai mặt nhìn nhau.

Đêm qua không phải chỉ có một mình Lệ Huệ Trực ăn súp nấm, tại sao chỉ có hắn là người duy nhất gặp nạn?

Lệ Tri đẩy những người xung quanh ra, vừa mới bước đến trước mặt Vương Thị, đã bị người mẫu thân cực kỳ bi thương này ôm lấy bắp chân.

“Van cầu ngươi, van cầu ngươi……” Vương Thị òa khóc, nhìn Lệ Tri cầu xin, “Ngươi hãy xin Điện Hạ cứu con của ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho Điện Hạ!”

Lệ Tri kiểm tra hơi thở của Lệ Huệ Trực trước, sau đó thăm dò cổ hắn.

Nỗi bi thương dâng lên trái tim của nàng.

“… Huệ Trực đã đi rồi.”

Chẳng biết Chu Thị đã đứng xung quanh từ lúc nào, khi nghe thấy những lời đó bà đã nắm chặt tay hai hài tử, nước mắt bi thương trào ra.

Có lẽ Trịnh Thị cũng nghĩ đến nữ nhi vừa qua đời không lâu vì bệnh của mình, hốc mắt của bà đỏ lên.

“Không! Không! Ngươi nói dối, hắn còn có thể cứu! Ngươi cứu hắn!” Vương Thị hoảng sợ lắc đầu.

Lệ Tri chịu đựng bi thương, hảo tâm khuyên nhủ:

“Đệ đệ đã đi rồi, mẫu thân hãy cho đệ ấy nhập thổ vi an.”

“Ngươi thật to gan! Một thứ nữ mà dám nguyền rủa đệ đệ đích xuất?!” Vương Thị hét lên, “Đây là huyết mạch duy nhất của Lệ Thị! Hắn không thể chết được!”

“Lời nói của mẫu thân thật có ý tứ.”

Lệ Tấn Chi vẫn im lặng từ nãy giờ, cười lạnh nói:

“Không ngờ trong mắt mẫu thân, ta cũng không phải là nhi tử của phụ thân?”

Dính đến nhi tử của mình, Trịnh Thị ngay lập tức vứt bỏ bi thương và tham gia chiến trường như một con gà chọi.

“Lời nói của phu nhân không khỏi làm tổn thương đến tình cảm. Tối qua mọi người đều ăn súp nấm, vì sao chỉ có mình Huệ Trực gặp nạn? Chẳng lẽ phu nhân không nên tự hỏi lại bản thân mình sao?”

“Ngươi có ý gì?!” Vương Thị trừng mắt giận dữ.

“ Thiếp thân là nói….” Trịnh Thị liếc mắt khinh khỉnh, “Nhờ có phu nhân trông coi nồi sắt, nên người khác chỉ có thể ăn bã nấm và nước súp, nếu không thì hôm nay không phải chỉ một người ngã xuống đâu.”

Đám người xì xào bàn tán với nhau, đều nhớ đến việc Vương Thị chiếm nồi sắt ngày hôm qua.

“Đúng vậy, tối qua ta đã năn nỉ bà ấy cho ta hai bát, nhưng bà ấy nói trong bát ta đã có quá nhiều rồi!”

“Thật không may cho hài tử khi có một mẫu thân như vậy…”

“Nói không chừng là do bà ta ngày thường làm việc bá đạo, tổn hại âm đức, cho nên lúc này mới báo ứng lên người hài tử…”

Những âm thanh lớn nhỏ vừa vặn truyền vào trong tai Vương Thị, Vương Thị giống như một người gỗ, ngơ ngác rơi lệ.

Lệ Huệ Trực thiên tư thông minh, sáu tuổi đã có thể ngâm thơ tác phú(*), là một thần đồng nổi tiếng ở Kinh Đô. Lệ Kiều Niên luôn coi hắn là người kế vị của mình. Lệ Huệ Trực không chỉ có tài năng văn chương xuất chúng, mà còn có một trái tim trong sáng. Mặc dù sinh mẫu của hắn là Vương Thị luôn tự cao với xuất thân cao quý của mình, hay dùng quyền lực để ức hiếp người khác, nhưng Lệ Huệ Trực lại là người bình dị gần gũi, được tất cả hạ nhân trong phủ yêu mến.

(*)Phú, một phong cách quan trọng của văn học cổ điển Trung Quốc, mặc dù đối với người hiện đại, nó ít phổ biến hơn nhiều so với thơ, văn xuôi và tiểu thuyết.

Hắn chết trẻ là nỗi đau buồn cho tất cả mọi người, ngoại trừ Trịnh Thị và Lệ Tấn Chi.

Lệ Tri quỳ xuống và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tím tái của ấu đệ.

Nàng vẫn nhớ như in cảnh tượng hắn kêu “tỷ tỷ” và vui vẻ đuổi theo sau lưng muốn chơi đùa với nàng. Chỉ chớp mắt, hắn đã nằm bất động ở đây.

Lệ Hương cứng miệng mềm lòng cũng đã rời đi.

Nàng còn có thể mất đi cái gì nữa?

“Đều vây quanh ở đây làm gì? Mau thu dọn đồ đạc lên đường đi!” Nha dịch la lên.

Có vài tiếng kinh hô từ đám đông, và theo ánh mắt kinh ngạc của họ, Lệ Tri quay sang nhìn Vương Thị.

Bà ấy giơ cao một cái kim trâm không biết lấy ra từ đâu, không chút do dự mà đâm vào cổ họng của mình.

Máu tươi đỏ thẫm phun ra từ cây trâm.

Nàng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ cảnh này.

Vương Thị nắm kim trâm cắm thật sâu vào yết hầu ngã xuống đất, hai mắt mở to, cổ họng phát ra tiếng ộc ộc. Tay còn lại cố tìm lấy tay Lệ Tri, gắt gao cầm chặt. Sau đó, mãnh liệt rút kim trâm ra, máu tươi phun ra tung toé.

“Giúp ta… mai táng…” Bà thều thào nói.

Vương Thị nhét kim trâm vào tay Lệ Tri, máu trên đó giống như một ngọn lửa, đốt cháy lòng bàn tay của Lệ Tri.

Một lúc sau, Lệ Tri khép hai mắt ảm đạm của Vương Thị lại.

Ba nghìn dặm lưu đày chỉ là vài lời ngắn ngủi trong thánh chỉ, chỉ có những người đã từng đi trên con đường này mới biết, trên mỗi đoạn đường từ Kinh Đô đến Minh Nguyệt Tháp đều có vô số vong hồn.

Họ là những thiếu nữ chưa cập kê, là những tiểu đồng tóc để chỏm, là những phụ nhân khốn khổ. Bọn họ căn bản không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, chỉ vì một người trong tam tộc làm sai, mà họ phải bất lực bước lên con đường đày ải đáng sợ này.

Khi Lệ Tri đang đào hố, Lệ Tấn Chi và Trịnh Thị đến giúp đỡ một cách bất thường, sau khi cả ba người cùng nhau chôn cất Vương Thị và Lệ Huệ Trực xong, Lệ Tấn Chi đã lấy chiếc kim trâm của Vương Thị như một lẽ đương nhiên.

Dưới sự thúc giục và la hét của những nha dịch, Lệ Tri trở lại xe ngựa.

Tạ Lan Tư dựa vào cửa sổ, không biết đã nhìn bao lâu. Sau khi Lệ Tri lên xe, hắn lặng lẽ nhìn nàng không nói gì.

Nha dịch lên xe, vung roi thúc ngựa tiến lên. Tiếng chuông gió vang lên trong rừng cây, chim chóc vô tư hót theo, không hề bị ảnh hưởng bởi thăng trầm của thế gian.

“Điện Hạ……”

“Hả?”

“Có phải ta đã làm sai không?” Lệ Tri hỏi, “Lúc ta phát hiện rừng nấm, ta nên phá hủy nó phải không?”

“Vậy bọn họ sẽ hận ngươi, sẽ không cảm kích ngươi.” Tạ Lan Tư nói.

Không phải Lệ Tri không hiểu đạo lý này, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà ôm trách nhiệm về mình.

Một sinh mệnh trẻ trung và chính trực đã ra đi trước mặt nàng.

Nàng không cách nào thờ ơ.

“Nếu người quan trọng nhất của Điện Hạ rời khỏi nhân thế này, Điện Hạ sẽ đi cùng người đó, hay là vẫn ở lại tiếp tục sống tạm bợ?”

Tạ Lan Tư nhìn vào mắt của nàng, Lệ Tri không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì vào lúc này.

“Người có khiến ta đi theo, thế gian này không tồn tại.” Hắn nhếch môi cười.

Từ ngày muội muội qua đời, tất cả những điều này giống như một giấc mộng buồn đối với Lệ Tri.

Niềm vui tình cờ có được giống như vỏ sò dạt vào bờ bởi nỗi buồn, quý giá và mong manh, dễ dàng bị sóng biển đánh tan.

Nàng không có ý định tán gẫu, chỉ nằm bất động bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Tiếng vó ngựa không ngừng gõ lên đất, dòng người như rắn kéo dài, uốn lượn giữa núi rừng.

Sau khi rẽ qua một ngọn núi, khung cảnh xung quanh xe ngựa thay đổi từ một sơn cốc rừng rậm thành vách đá cao và dốc.

Nhìn lên là núi trọc thẳng tắp, nhìn xuống là sườn dốc đất đá lổn nhổn. Đường đi hẹp chỉ vừa đủ một chiếc xe ngựa đi qua.

Đây là con đường nguy hiểm nhất của cuộc hành trình ba nghìn dặm.

Nhà dột còn gặp mưa dầm, bỗng nhiên bầu trời xuất hiện mưa phùn bay bay, mặt đất trơn trượt, ai nấy đều đi như lâm đại địch, kể cả tên đánh xe có kinh nghiệm nhất cũng rịn mồ hôi đầy đầu.

Lệ Tri ngồi trong xe, không hiểu sao tâm nàng không thể tĩnh được.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, mưa bào mòn dốc núi, cuốn đi vô số đất đá, kết tụ thành dòng nước màu vàng đất đổ xuống. Thỉnh thoảng sỏi đá từ đỉnh núi rơi xuống, có người bị nện trúng đầu chảy máu, nhưng không ai dám dừng lại, chỉ có thể kiên trì lội nước đi lên phía trước.

Đột nhiên, có người hét lên kinh hãi.

Lệ Tri mặc kệ mưa bay và đá rơi, nhoài người ra khỏi màn gấm nhìn ra bên ngoài.

Một lượng lớn đất đá lăn xuống sườn núi phía trước, gây ra vô số khói bụi. Phía sau xe ngựa, có một dòng nước lũ không biết từ đâu phun ra, cuốn về phía mọi người.

“Là đất đá trôi!”

Không biết ai gào lên một tiếng, đội ngũ ngay ngắn trật tự ban đầu lập tức rơi vào hỗn loạn, mọi người bỏ chạy như ruồi không đầu, có người mạo hiểm xông qua cự thạch đang rơi phía trước, có người thừa lúc nước lũ chưa tới mắt cá chân, chạy ngược lại phương hướng ban đầu.

Dòng nước bị nhuộm vàng bởi bùn, chảy dữ dội, chỉ chốc lát, đã có vài người giẫm phải bùn trơn trượt ngã xuống dòng nước lớn, chưa kịp đứng dậy thì nước đã xộc thẳng vào miệng và mũi.

Những người không có cơ hội đứng lên, giống như một hòn đá trong dòng chảy, lao thẳng ra bên ngoài vách đá.

Chân Điều lấy tay che đá rơi xuống, lớn tiếng kêu gọi mọi người chạy trốn.

Xe ngựa Lệ Tri ngồi đang lắc lư, những con ngựa sợ hãi không chịu tiến lên, chúng hắt hơi và giậm chân liên tục.

Đúng lúc này, một tảng đá lớn từ trên cao rơi xuống, vừa vặn nện vào dây cương giữa ngựa và xe.

Lệ Tri còn chưa kịp phản ứng, cỗ xe đã mất thăng bằng và lăn xuống dốc núi cùng với tảng đá.

Nàng và Tạ Lan Tư  rơi xuống, vô số đồ dùng đập vào người bọn họ rồi rơi ra khỏi cửa sổ bằng gỗ đang mở, lăn xuống sườn núi không đáy.

Tiếng kinh hô của đám đông cách họ càng lúc càng xa, Lệ Tri mấy lần suýt nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng đều mạo hiểm tránh được.

Cỗ xe va đập rồi vỡ vụn giữa đường. Lệ Tri rơi xuống chỗ tấm ván gãy nát, Tạ Lan Tư ở ngay tay nàng, cùng nhau lăn xuống đáy cốc. Nàng nhìn thấy một hòn đá sắc nhọn sắp đâm vào sau ót của hắn, Lệ Tri không có thời gian để suy nghĩ, nàng lăn qua trước hắn.

Bả vai truyền đến một cơn đau kịch liệt, ngay cả cơ hội kêu lên Lệ Tri cũng không có, nàng cảm thấy mình còn đang không ngừng lăn xuống.

Đột nhiên, dưới thân nàng  trống không.

Một tay Tạ Lan Tư nắm chặt gốc cây cổ thụ mọc trên vách đá, tay còn lại nắm lấy cổ tay của nàng. Cả khuôn mặt vì dùng lực quá độ mà vặn vẹo.

Còn nàng, treo ở vách núi nhô ra, phía dưới chính là đáy vực sâu vạn trượng.

Cỗ xe hư hỏng và bốn con ngựa lăn xuống bên cạnh nàng, sau đó biến mất vào khu rừng rậm rạp dưới đáy cốc mà không hề gây ra một tiếng động nào.

Chỉ cần Tạ Lan Tư buông tay nàng một chút, kết cục của nàng sẽ thịt nát xương tan giống như chiếc xe ngựa bị hỏng kia.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Lan Tư.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, ống tay áo rộng tung bay trong gió. Hắn cũng đang nhìn nàng.

Lệ Tri nhìn thấy một chút suy nghĩ trong mắt hắn.

“Điện Hạ …” Nàng nói, “ Điện Hạ đi đứng không tiện, buông ta ra … ngài mới có thể dùng hai tay trèo lên.”

Nàng chỉ có thể đánh cuộc một lần.

“Vậy ngươi làm thế nào?” Tạ Lan Tư hỏi.

Dưới chân không có điểm tựa, tử vong gần trong gang tấc, Lệ Tri lại mỉm cười trấn an thiếu niên.

“Điện Hạ yên tâm, trời không tuyệt đường người, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

“Ngươi không hối hận?”

“Không hối hận.” Lệ Tri cười nói.

Không ngừng có đá rơi từ đỉnh đầu xuống, nếu tiếp tục giằng co nữa, Tạ Lan Tư không chỉ hao tổn sức lực mà tình huống có khả năng sẽ sinh biến.

Lệ Tri nín thở chờ Tạ Lan Tư đưa ra quyết định cuối cùng.

Một lúc sau, Tạ Lan Tư siết chặt cổ tay nàng hơn.

Trong tiếng gầm kìm nén, Tạ Lan Tư mạnh mẽ phát lượng, từ từ kéo nàng lên. Lệ Tri trừng to hai mắt, sau khi nhận ra ý định của Tạ Lan Tư, nàng liền vươn cánh tay còn lại của mình ra và cố gắng nắm lấy bức tường đá đang càng lúc càng gần, hai chân nàng tiếp đất một cách khó khăn trên một tảng đá.

“Có thể đứng không?” Tạ Lan Tư hỏi.

Lệ Tri không dám làm ra bất kỳ một động tác thừa thãi nào, chỉ có thể gật đầu thật khẽ.

Tạ Lan Tư buông Lệ Tri ra, và dưới ánh mắt không thể tin được của nàng, hắn xoay người lại, nhanh nhẹn trèo lên cây cổ thụ cong queo, bước thêm một bước nữa và quay trở lại bục vách đá nhô ra.

Hắn quỳ xuống đất và đưa tay về phía Lệ Tri.

Lệ Tri ngơ ngác đưa tay cho hắn.

Tạ Lan Tư nắm lấy tay của Lệ Tri, và nâng tay còn lại lên, phát lực thêm lần nữa, Lệ Tri cảm thấy cơ thể mình từ từ nâng lên. Khi gần đến, Lệ Tri dùng cả tay và chân, cuối cùng cũng leo lên bên cạnh Tạ Lan Tư.

**********

Lời của Editor: Chương này và chương về chú chó Thần Đan đã làm mình cảm động suýt khóc. Thương cho tấm lòng làm mẹ cái gì cũng muốn dành cho con mình, đáng thương hơn đáng trách. Thương cho một cậu bé trong sáng như ánh mặt trời. Hic..không biết con đường ba nghìn dặm này khi nào mới hết….
Bình Luận (0)
Comment