Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 25

Cuối cùng Lệ Tri cũng phải để chiếc vòng ở lại chỗ Tạ Lan Tư.

Đây là thứ mà nàng có thể thề sống chết bảo vệ, Lệ Tri tin rằng Tạ Lan Tư đã nhìn thấy điều này nên mới sai người lặng lẽ mua về.

Giữ chiếc vòng tay này giống như giữ con tin với nàng.

Nàng không ngại cho hắn một điểm yên tâm.

Bởi vì nàng đã sớm quyết định buộc chặt vận mệnh của mình với Tạ Lan Tư.

Vài ngày sau, Lệ Tượng Thăng đã qua cơn nguy kịch, có thể xuống giường và tự mình đi lại.

Gia Tuệ đã cố ý đặt một con cá từ phòng bếp nhỏ ở Phù Phong viện, sau khi Lệ Tri hoàn thành công việc ở Trúc viên về, nàng ấy mang ra một nồi cá hầm cách thủy màu trắng sữa.

Ba tỷ đệ Lệ Gia và Gia Tuệ tổng cộng bốn người ngồi quanh chiếc bàn vuông nhỏ trong nhĩ phòng của Lệ Tri.

“Tượng Thăng bệnh nặng vừa mới khỏi, bong bóng cá này đưa cho đệ.” Lệ Tri cười, gắp một đũa bong bóng cá, bỏ vào trong bát của Lệ Tượng Thăng.

“... Đa tạ.” Lệ Tượng Thăng lời ít mà ý nhiều, cũng trở tay gắp một đũa bong bóng cá bỏ vào trong bát Lệ Tri, “Tỷ tỷ cũng ăn.”

Lệ Từ Ân cười híp mắt nhìn hai người, trêu ghẹo nói: “Không ai gắp cho muội, muội phải tự gắp đúng không?”

“Không sao, Từ Ân còn có ta.” Gia Tuệ cười, gắp bong bóng cá bỏ vào bát Lệ Từ Ân.

Gắp vài đũa xuống, bong bóng cá chỉ còn trơ xương.

“Ta nghe nói Phù Phong viện đang chuẩn bị săn bắn sau mùa xuân, thiếu gia mỗi lần đều mang theo rất nhiều nha hoàn và nô tài xuất hành, ta nghĩ, bong bóng cá này nên cho những người cần xuất nhiều khí lực mới đúng.”

Lệ Tri đưa cho Gia Tuệ miếng bóng cá trong bát, và đưa đũa về phía mắt cá.

“Đưa mắt cá cho ta!” Nàng dùng ngữ khí khoa trương nói.

“Ta làm sao có thể ăn bong bóng cá, để cho tiểu thư … Bàn Bàn ăn mắt cá chứ?” Gia Tuệ hoảng sợ muốn trả lại.

“Quá tam ba bận, miếng bong bóng cá này đã bị gắp hai lần rồi.” Lệ Tri giả bộ tức giận, “Không được gắp lần thứ ba.”

Đôi đũa của Gia Tuệ dừng lại giữa không trung, thu cũng không phải, không thu cũng không phải.

“Có rất nhiều cá trong hồ… Ta sẽ bắt chúng khi thân thể ta khỏe hơn.” Lệ Tượng Thăng nói.

“Đúng vậy, chỉ là một miếng cá mà thôi.” Lệ Tri cười nói: “Chỉ cần tâm chúng ta ở bên nhau, ngày tốt lành vẫn còn ở phía sau.”

Lúc này Gia Tuệ mới để đôi đũa đang lơ lửng trên không xuống.

Cá hầm cuối cùng cũng được ăn sạch sẽ, mọi người được cho một bát canh cá nhỏ, ăn xong canh cá nóng hổi thì cả người cũng trở nên ấm áp.

Mặc dù ngoài cửa hàn phong tháng hai đang thổi, nhưng Lệ Tri lại cảm thấy ấm áp hơn cả lúc được ở trong một gian phòng có chậu than.

Sau khi ăn uống xong, bốn người trò chuyện quanh bàn.

“Ta nghe những nha hoàn khác trong viện nói, năm xưa thiếu gia đi săn, đều đem con mồi phân phát cho hạ nhân trong viện.” Trong mắt Gia Tuệ lộ ra vẻ vui mừng, “Nếu có thể kiếm được con hoẵng hoặc thịt nai, vậy chúng ta sẽ dùng khoai lang và cải trắng nấu lên một nồi to, lúc đó ngay cả rau cũng có vị thịt.”

Lệ Từ Ân nằm trên bàn vuông, say mê lắng nghe mô tả của Gia Tuệ, vô thức nuốt nước miếng.

“... Chỉ cần không phải côn trùng là tốt rồi.” Lệ Tượng Thăng nói.

Thiếu niên mười hai tuổi, khuôn mặt non nớt vẫn còn vẻ yếu ớt khi vừa mới khỏi bệnh.

“Đi săn, sao có thể là côn trùng?” Lệ Từ Ân khiếp sợ.

“Đừng tưởng là không thể.” Lệ Tượng Thăng nói, “Muội đã quên những con bọ chiên mà chúng ta thấy ở chợ rồi sao?”

Lệ Từ Ân cau mày, lộ ra vẻ mặt buồn nôn.

“Trong chợ có bọ chiên sao?” Lệ Tri cũng là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, kinh ngạc không thôi.

“Chỉ có ở phiên chợ buổi sáng.” Lệ Tượng Thăng nói, “Đệ đã nhìn thấy nó khi đệ đi bán củi, người ở đây đi chợ bán vào buổi sáng, người mua sẽ mua nó về rồi bỏ vô chảo chiên lên ăn.”

“Minh Nguyệt Tháp vốn là Hồ Hán giao hòa, đó là lý do có những phong tục mà chúng ta chưa từng thấy trước đây.” Lệ Tri nói, “Ta đã đọc những ghi chép tương tự trong một cuốn sách du ký, người dân địa phương nói rằng ăn côn trùng tốt hơn là ăn cá, đó là một thứ đại bổ.”

“Muội tình nguyện ăn cá.” Lệ Từ Ân nhăn khuôn mặt nhỏ lại.

“Ta cũng tình nguyện ăn cá.” Gia Tuệ nói.

“Vậy nếu chỉ còn lại côn trùng thì sao?” Lệ Tượng Thăng hỏi.

Lệ Tri không khỏi nhớ đến những con côn trùng không đầu mà nàng ăn để sống sót trên con đường lưu vong.

Bốn người tán gẫu một hồi về chủ đề ăn cá hay ăn côn trùng, mắt thấy trời đã tối, lúc này mới vui vẻ rời đi.

Chưa bao lâu mà Minh Nguyệt Tháp, nơi giống như địa ngục trần gian trong lòng mọi người, đã cởi bỏ chiếc mặt nạ đáng sợ trong trái tim của Lệ Tri.

Minh Nguyệt Tháp có nguồn nước sung túc, đất đai rộng lớn, người Hán nắm quyền, quân dân hòa thuận. Từ góc độ của người lưu vong thì nơi này thực sự không phải là nơi tồi tệ nhất.

Ban ngày, nàng hầu hạ ở Huyên Chỉ Viện, lúc thì dọn dẹp nhà cửa, lúc thì thỉnh thoảng đọc sách với Lỗ Huyên, ban đêm thì chạy đến Trúc viên để giết thời gian với người giả vờ ốm Tạ Lan Tư.

Đợi đến khi bầu trời đầy sao, mới giẫm lên bóng đèn lồng mà trở về phòng nghỉ ngơi.

Cây táo cổ vẹo đứng lẻ loi một mình ở viện của Lệ Tri, không biết từ lúc nào, sương đọng trên cành cây trơ trụi tan đi, chồi lá non xanh mơn mởn ló ra.

Bất tri bất giác Lệ Tri đã quen với kiểu sống này.

Sau đầu xuân một ngày, lúc nàng tan trực ở Huyên Chỉ Viện, chuẩn bị chạy đến Trúc viên, thì thiếp thân nha hoàn Bội Nhi của Lỗ Huyên gọi nàng lại.

“Tiểu thư kêu ta mang trả lại cuốn sách này cho thiếu gia, trong tay ta còn có việc phải làm, ngươi thay ta đi một chuyến đi.”

Lệ Tri đành phải đáp ứng.

Nàng cầm cuốn sách bước nhanh đến Phù Phong viện, muốn nhanh chóng làm cho xong. Nhưng không biết làm sao mà gã sai vặt thủ cửa lại làm việc cẩn thận như vậy, cầm lấy cuốn sách mà Lệ Tri trả lại, lật từng tờ từng tờ kiểm tra.

Lệ Tri không dám đảm bảo liệu Lỗ Huyên có làm hỏng các trang sách hay không, vì vậy nàng chỉ có thể kiên nhẫn chờ hắn kiểm tra.

Gã sai vặt này không chỉ động tác chậm chạp mà còn nói liên miên với Lệ Tri:

“Không phải ta cố ý làm khó dễ, mà là quyển sách này thật sự trân quý, trên đời này sợ chỉ còn lại một quyển này thôi, thiếu gia chúng ta đã nhiều lần giảng giải... “

Lệ Tri có thể nói gì?

Nàng chỉ có thể cười nói: “Nên là như vậy.”

Gã sai vặt vừa kiểm tra đến trang cuối cùng của cuốn sách thì có tiếng bước chân ngoài cửa.

Lệ Tri quay đầu lại, liền đối mắt với Lỗ Tòng Nguyễn vừa bước qua ngưỡng cửa, phía sau hắn là hai gã sai vặt trẻ tuổi.

Lỗ Tòng Nguyễn đột nhiên nhìn vào mắt nàng, hình như sửng sốt, suýt chút nữa thì ngã nhào trên ngưỡng cửa.

“Thiếu gia đã trở lại!” Gã sai vặt kinh hỉ nói.

Lệ Tri cúi đầu quy cũ thi lễ với Lỗ Tòng Nguyễn.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lỗ Tòng Nguyễn, ngoại trừ làn da ngâm đen hơn một chút thì trông hắn không khác gì những con dòng cháu giống ở Kinh Đô.

“Đây là?” Lỗ Tòng Nguyễn hỏi.

“Nô tỳ trong viện của Đại cô nương, đến trả sách cho thiếu gia.” Gã sai vặt nói.

“À, là…. Quyển sách này đúng là ta cho muội muội mượn. Ngươi cất kỹ đi.”

“Dạ vâng.” Gã sai vặt cầm lấy sách xoay người đi vào nội viện.

Thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình, Lệ Tri đang muốn nhân lúc không ai để ý mà rời đi.

“Ngươi là nha hoàn của muội muội ta? Tại sao ta chưa từng thấy người?” Lỗ Tòng Nguyễn hỏi.

Lệ Tri chưa từng tiếp xúc với Lỗ Tòng Nguyễn, vì vậy để tránh tai hoạ, nàng đã trả lời một cách cung kính hơn bình thường:

“Hồi thiếu gia, nô tỳ mới được phân công đến Huyên Chỉ Viện hai tháng trước, ngày thường chỉ phụ trách quét nhà, thiếu gia không có nhìn thấy nô tỳ là đúng rồi.”

Lệ Tri đợi một lúc, thấy Lỗ Tòng Nguyễn không nói nữa, liền cúi đầu thi lễ một cái, rồi đi ra cửa.

Khi nàng bước qua ngưỡng cửa, thì giọng nói của Lỗ Tòng Nguyễn vang lên từ phía sau.

“Ngươi tên gì?”

Lệ Tri dừng lại, sau đó tiếp tục rời đi.

“Lệ Tri.”

Lệ Tri không để trong lòng chuyện nhỏ này, nàng đến Trúc viên, Tạ Lan Tư đang chơi cờ một mình.

Khi nàng bước vào phòng chào hỏi, Tạ Lan Tư đang đặt một cờ đen xuống phe đối diện.

“Hôm nay lại vì sao mà đến trễ?” Tạ Lan Tư vẻ mặt lười biếng, tựa hồ như tùy ý hỏi.

“Đại nha hoàn của Huyên Chỉ Viện phái ta đến Phù Phong Viện trả sách, cho nên chậm trễ một chút.” Biết Tạ Lan Tư không vui khi đợi người khác, Lệ Tri vừa vào cửa liền cười nói: “Ta đã chuẩn bị một món quà cho Điện Hạ.”

Tạ Lan Tư giương mắt lên, không mặn không nhạt nhìn nàng một cái.

Ý kia rất rõ ràng, “Lễ vật đâu?”

“Điện Hạ đưa tay ra trước.”

Tạ Lan Tư nhìn nàng, bán tín bán nghi đưa tay ra.

Lệ Tri rút tay phải giấu sau lưng ra, đặt một con dế rơm được đan bằng dây mây hoa cúc dại màu trắng vào lòng bàn tay của Tạ Lan Tư.

Tạ Lan Tư nhìn con dế rơm, trầm mặc.

“Điện hạ không thích sao?” Lệ Tri cố ý ấn vào mông con dế, khiến nó chui ra khỏi lòng bàn tay Tạ Lan Tư, rơi xuống quần áo của hắn.

Tạ Lan Tư nhặt con dế rơi trên người lên và nhìn nó với vẻ mặt phức tạp.

“Chỉ là….hiếm thấy.”

“Trước kia Điện Hạ hẳn là nhận được đều là kỳ trân dị bảo, nhưng đây nhất định là lần đầu tiên nhận được dế rơm.” Lệ Tri nói: “Nếu Điện Hạ thích, sau này ta có thể đan những cái khác cho Điện Hạ.”

“Ngươi còn có thể đan những thứ khác?”

“Cái giỏ, tú cầu, chiếc nhẫn, túi thơm …”

“Lệ cô nương thật đúng là đa tài đa nghệ.” Tạ Lan Tư khẽ cười.

Sau khi dỗ Tạ Lan Tư xong, Lệ Tri cười hỏi: “Tối nay Điện Hạ muốn làm gì? Đọc sách hay chơi cờ?”

“Chọn một cuốn sách đọc đi.” Tạ Lan Tư thả lỏng cơ thể, tìm một vị trí thoải mái trên sạp.

Trong lòng Lệ Tri vui mừng khôn xiết, không kịp chờ đợi mà lấy từ trên giá sách xuống một quyển du ký thú vị.

Tạ Lan Tư dựa vào sạp, vừa nghe Lệ Tri đọc sách, vừa đưa mắt nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ.

Hắn đếm từng đường vân trên lá trúc, trong tai là thiên hạ núi sông rộng lớn, ầm ầm sóng dậy.

Gió đêm rền vang, bầu trời đầy sao.

Những chiếc lá trúc mỏng manh đung đưa bên khung cửa sổ, thiếu niên dần dần nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy một sự yên tĩnh chưa từng có.
Bình Luận (0)
Comment