Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 4

Phương Đông trắng xóa, đại hỏa đã tàn.

Phảng phất như trời cao nghe được lời khẩn cầu của Lệ Tri, tiếng chuông báo động của tháp canh từ xa vang lên, tiếng chuông xuyên qua toàn bộ sơn trại.

Trọng Thành binh được trang bị vũ khí tiêu chuẩn của Đại Yến phút chốc đánh vào sơn trại, đám người đang hùng hổ tìm Lệ Tri và Tạ Lan Tư biến thành chó nhà có tang, chỉ có thể vùi đầu chạy thục mạng.

Lệ Tri đang muốn cầu mấy tên Trọng Thành binh cứu giúp, tay chỉ vừa giơ lên khỏi mặt nước đã bị Tạ Lan Tư kéo ngược vào trong ao.

Đám Trọng Thành binh nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại, vẻ mặt đề phòng xem xét xung quanh.

Thân thể Tạ Lan Tư vùi thật thấp, chỉ có một đôi mắt không gợn sóng lộ lên mặt nước, Lệ Tri bị thái độ dị thường của hắn ảnh hưởng, cũng giấu thật kỹ thân thể của mình vào nước.

Giờ khắc chuyển giao ngày và đêm, bầu trời tối tăm, sương lạnh bồng bênh trên mặt nước khiến ao sen càng thêm mờ ảo. Trọng Thành binh không phát hiện hai người trốn dưới nước, đúng lúc Lệ Tri đang định thả lỏng một chút, thì một tên lính đột nhiên hét vào viện nhỏ trước mặt:

“Ai?!”

Hai tên lính khác liền xông lên, đuổi gia quyến của Đại đương gia ra khỏi viện.

Mấy nữ nhân và tiểu hài tử run rẩy ngồi xuống cùng nhau, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn binh khí trong tay đám binh lính.

“Ta, ta biết các ngươi đang tìm ai……” Nữ nhân trẻ đã từng cãi nhau với Lệ Tri nói.

Nàng ta còn chưa dứt lời thì một nhát đao đã giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.

Đi cùng với những tiếng thét chói tai là hình ảnh nữ nhân trẻ kia té xuống, chết không nhắm mắt. Lệ Tri trong ao nước không thể tin mà nhìn một màn này.

Trọng Thành binh xách cổ một gã thiếu niên đang mặc cẩm y lên, nói với một tên lính khác:

“Giống không?”

Người sau cũng khó mà đưa ra quyết định, phất tay nói: “Giết rồi hãy nói.”

Một đao đi xuống, thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đã rơi đầu. Trọng Thành binh nhặt đầu của cậu bé lên buộc bên hông như một chiến lợi phẩm.

Lệ Tri bỗng nhiên hiểu ra tại sao vừa rồi Tạ Lan Tư lại ngăn nàng lại…..những người này, đến đây là để mượn đao giết người.

Sau đó, có một số tên Trọng Thành binh đi qua hồ sen, không cần Tạ Lan Tư nhắc nhở, Lệ Tri đã nín thở và lặng xuống.

Nếu muốn thoát khỏi sơn trại, chỉ có thể dựa vào chính mình rồi.

Lệ Tri đang nghĩ cách để thoát khỏi đây, thì thấy Đại đương gia toàn thân đẫm máu xuất hiện ở cuối con đường, khi hắn nhìn thấy thi thể gia đình mình nằm ngổn ngang trong sân, đôi mắt hắn như muốn nhỏ máu.

Đại đương gia lảo đảo đi về phía trước, ôm lấy thi thể của nhi tử, hét lên một tiếng thống khổ.

Những tên Trọng Thành binh đang kiểm tra rải rác xung quanh ao sen bị tiếng hét này thu hút, bọn chúng bao vây Đại đương gia thành ba tầng trong, ba tầng ngoài.

“Nói! Là ai kêu các ngươi bắt Hoàng Tôn đi?” Một tên dẫn đầu Trọng Thành binh quát.

Đôi mắt của Đại đương gia sung huyết, bình tĩnh nhìn cái đầu của thiếu niên đang treo bên hông một tên Trọng Thành binh. Có thể đoán được, kế tiếp là một trận huyết chiến đẫm máu với một cái kết đã được định trước.

Biết rằng Đại đương gia không phải người tốt lành gì, nhưng khi chứng kiến kết cục hôm nay của hắn, Lệ Tri vẫn không nhịn được mà thổn thức.

Lúc này, nàng phát hiện Tạ Lan Tư đã không còn bên cạnh nữa.

Thời điểm Trọng Thành binh bị Đại đương gia thu hút sự chú ý, hắn đã lặng lẽ bơi sang bờ bên kia của ao sen. Lệ Tri vội vàng đi theo.

Kỹ năng bơi của nàng không tốt, cũng may hồ sen nước cạn, hai chân nàng có thể giẫm lên đất để đi. Lệ Tri nửa bơi nửa đi, cuối cùng cũng lên được bờ.

Tạ Lan Tư dường như đã quên mất sự tồn tại của nàng, một mình đi về phía trước. Hắn dùng tay áo đã ướt sũng của mình che mũi và miệng, kiềm nén tiếng ho.

“Điện Hạ, để ta dìu ngài đi.” Lệ Tri chủ động nói.

Tạ Lan Tư vẫn còn ho, cũng không ngẩng đầu lên mà khoát tay với nàng.

Lệ Tri không buồn, nàng biết, chỉ là một lần cứu mạng, còn chưa đủ để đả động đến Tạ Lan Tư, một người sau khi lâm vào cảnh khó khăn thì lại như sắp lọt vào nơi thâm cốc.

Hỉ phục do sơn tặc chuẩn bị đã thấm nước trong ao, nặng trĩu trên người Lệ Tri, không cần nói có thoải mái hay không, y phục này đi đến đâu cũng sẽ bị người ta chú ý. Trên đường Lệ Tri tùy tiện tìm một thi thể nữ xem như sạch sẽ, sau khi xin lỗi xong, thì nàng cởi áo vải của thi thể đó ra rồi thay cho hỉ phục trên người nàng.

Thay xong y phục, nàng nhanh chóng đuổi theo Tạ Lan Tư đã sắp khuất dạng. Hắn đã ngừng ho nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

“Ngài muốn chạy trốn à?” Nàng hỏi.

Tạ Lan Tư không quay đầu lại.

“Ta có thể giúp ngài.” Lệ Tri giương giọng.

Cuối cùng, Tạ Lan Tư quay đầu lại, cho nàng ánh mắt đầu tiên khi trời sáng.

“Không phải chúng ta đã trốn rồi sao?”

Trên khuôn mặt suy yếu của thiếu niên lộ ra một nụ cười, dường như hắn cảm thấy nghi hoặc với đề nghị của nàng.

“Ý của ta là……không đi Minh Nguyệt Tháp. Ngài muốn đi nơi nào, ta sẽ giúp ngài.”

“Ta muốn hồi Kinh, ngươi có thể giúp ta sao?”

“Có thể.” Lệ Tri trả lời không chút do dự.

Tạ Lan Tư nghe vậy nở nụ cười, những giọt nước long lanh đọng trên hàng mi dài của hắn. Mặc dù xiêm y đã ướt, trên búi tóc còn vương một mảnh lá sen khô nát, nhưng khí chất trên người thiếu niên vẫn không chê vào đâu được.

“Lệ cô nương, ta nói đùa.” Hắn ôn nhu nói.

……

Ngọn lửa lại bắt đầu, ngọn lửa màu cam thay mặt trời nhuộm đỏ cả bầu trời.

Sơn trại cao ngất hóa thành liệt hỏa hừng hực sau lưng hai người.

Là Trọng Thành binh hay là người trong sơn trại đốt lửa? Chuyện này không còn quan trọng nữa. Giờ đây Lệ Tri đã hiểu, địch nhân mà Tạ Lan Tư phải đối mặt không phải chỉ có mỗi tội danh bị lưu đày.

Thân thể Tạ Lan Tư yếu ớt, lại ngâm mình trong ao sen cả đêm nên hắn ho suốt một quãng đường. Lệ Tri lo lắng chỉ trong chớp mắt hắn sẽ bỗng nhiên ngã xuống trước mặt nàng.

Con đường xuống núi đóng băng vừa dốc vừa trơn trượt, vì Lệ Tri lo lắng cho Tạ Lan Tư, nên ánh mắt nàng luôn dán trên người hắn. Lúc hắn lảo đảo một cái, nàng đã nhanh chóng đỡ hắn từ phía sau.

“Để ta dìu Điện Hạ đi, như vậy sẽ nhanh hơn.” Lệ Tri nói: “Ta biết đường để về đội ngũ.”

Nửa câu sau của Lệ Tri đã khiến cánh tay đang giãy giụa cố thoát khỏi tay nàng an tĩnh lại.

Tạ Lan Tư nhìn nàng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Đường trở về rất thuận lợi, Lệ Tri thuận tay nắm một chút bùn đất bôi lên mặt. Lúc mặt trời lên cao hai người cuối cùng cũng nhìn thấy cờ xí của đội ngũ lưu đày.

Khi Chân Điều nhìn thấy Tạ Lan Tư lông tóc an toàn, hắn vừa cảm thấy khó tin, vừa cảm thấy có chút may mắn. Hoàng Tôn tìm được đường sống trong chỗ chết rất nhanh được mời vào xe ngựa. Còn Lệ Tri…… Bởi vì tự tiện rời khỏi đội ngũ nên bị phạt ba mươi roi.

Thời điểm quyết định đi theo Tạ Lan Tư trở lại đội ngũ, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý bị phạt.

Ba mươi roi mà thôi, nàng sẽ không bởi vậy mà gục ngã.

“Ba…!”

Trịnh Cung giơ roi ngựa lên, nặng nề đánh lên lưng Lệ Tri đang nằm sấp dưới đất.

Lệ Tri cắn chặt hàm răng, không rên một tiếng.

Người Lệ Gia vì ngại mất mặt nên đã lẫn đi thật xa, sợ người ta biết người đang bị phạt chính là nữ nhi của Lệ Gia. Nhưng thứ muội Lệ Hương của Lệ Tri lại lách vào trong đám người vây xem, khuôn mặt nhăn như tờ giấy bị phơi khô sau khi thấm nước.

Mỗi lần roi giáng xuống, là sau lưng truyền đến cơn đau kịch liệt như da tróc thịt bong. Đau đến mức tận cùng, sự khuất nhục khi bị đánh trước công chúng chẳng là gì.

“Xem ra xương cốt ngươi rất cứng nha, nếu ngươi có thể nhịn đến cuối cùng không rên tiếng nào thì lát nữa ta sẽ cho ngươi thêm một cái màn thầu.” Trịnh Cung cười nói.

So với nỗi đau và sự tuyệt vọng mà muội muội song sinh của nàng phải trải qua trước khi chết, thì quất roi và những lời đàm tiếu này….căn bản chẳng là gì.

Lệ Tri cố gắng nắm chặt chiếc vòng bằng vỏ sò trên cổ tay, giống như nàng sẽ có sức mạnh vô hạng khi làm như vậy. Mồ hôi lạnh rơi xuống từ trán và chóp mũi, khiến đất vàng trước mặt nàng cũng trở nên thâm nhòe.

Ngọn roi mang theo huyết nhục và cái giá lạnh của mùa đông, giống như có hàng ngàn ngân châm lạnh giá đâm vào cơ thể nàng.

Đau không? Sợ không?

Nàng thậm chí còn không nhìn thấy máu của mình, vậy thì nàng có tư cách gì để sợ hãi?

Một roi cuối cùng cũng đã giáng xuống người nàng, tiếng xé gió bay đi rất xa. Tay cầm roi ngựa của Trịnh Cung cũng đã đổ đầy mồ hôi, hắn giữ lời cầm đến một cái màn thầu, ném tới trước mặt Lệ Tri như cho chó ăn.

Không có ai đến đỡ nàng. Nàng cũng không cần.

Lệ Tri run rẫy chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhặt cái màn thầu cứng ngắc bám đầy bụi trên mặt đất, dùng miếng vải bố coi như sạch sẽ run run lau sạch vết bẩn trên đó.

Y phục trên lưng dính đầy máu và vết thương, gió lạnh thổi qua, vết thương bỏng đau như bị lửa thiêu.

Lệ Tri không quan tâm.

Điều nàng quan tâm nhất đã vĩnh viễn rời xa nàng rồi.

Cô độc trôi nổi trong cuộc sống này, đó mới thực sự là địa ngục vô tận.

Cầm chiếc màn thầu bốc mùi, nàng khẽ cười.

…….

Ba nghìn dặm lưu đày, sẽ không vì người nào đó bị quất roi mà dừng lại.

Lệ Tri đổ mồ hôi lạnh, nặng nề lê bước theo sát đội ngũ lưu vong lên đường. Trịnh Cung ở sau lưng không lưu tình mà thúc giục, roi ngựa vung lên kêu răng rắc. Lệ Tri xem như không thấy hắn, duy trì tốc độ sao cho không bị tụt lại cuối cùng.

Tiếng chuông ở bốn góc xe ngựa hòa quyện với tiếng vó ngựa giẫm lẹp xẹp ngân vang trong gió, và bức màn gấm thêu mai trúc tùng chưa bao giờ mở ra.

Lúc chạng vạng tối, đội ngũ lưu vong dừng lại đóng quân nghỉ ngơi.

Lệ Tri cầm lấy cái màn thầu mà ban ngày mình có được đi về hướng xe ngựa.

Nàng gõ vách xe như thường ngày, một lát sau, bức màng gấm được vén lên. Tạ Lan Tư nhìn nàng dâng màn thầu lên mà ánh mắt phức tạp.

“….Tại sao còn đưa tới nữa?”

Lệ Tri hiểu hắn đang nhắc đến chuyện ngày ấy nàng vô tình nhìn thấy, nàng cẩn thận tiết kiệm khẩu phần lương thực đưa tới lại bị hắn lấy ra cho chó ăn. Nếu là người khác, mặc dù không đến mức kết thù, nhưng cũng sẽ không tiếp tục làm chuyện hảo tâm để rồi bị người khác không coi ra gì.

Nhưng Lệ Tri không thèm để ý.

“Nếu đã cho rồi, thì xử trí như thế nào đều là chuyện của Điện Hạ.” Lệ Tri cười rồi nói tiếp: “Chỉ cần Điện Hạ không bị đói, ngài đem màn thầu cho ai ăn cũng không sao cả.”

Gió từ trên sơn cốc thổi tới, rải đầy mặt đất, hạ xuống miệng vết thương. Trong rừng, lá cây rơi xào xạc, tiếng gió rít gào từ xa tới gần, màn đêm buông xuống càng thêm cô tịch.

Tạ Lan Tư nhìn những vết máu lan rộng từ lưng đến vai nàng, những điểm đỏ tươi đó khiến hắn nhớ tới những bông hoa mai càng chịu khổ, càng tràn đầy sức sống.

Một người có bị nhục hay không là tùy thuộc vào việc trong lòng người đó có bị giày vò hay không.

Thời điểm nàng bị phạt, hắn ở trong xe nghe thấy vô số âm thanh, nhưng lại không nghe thấy tiếng của nàng.

Hiếm khi hắn cảm thấy nghi hoặc.

Nghi hoặc vì tại sao một danh môn chi nữ mấy tháng trước vẫn còn được sống an nhàn sung sướng, phút chốc bị cuốn vào vận mệnh khó khăn và bị đày đọa, nhưng lại không hề bị trầm luân tiều tụy, mà còn bộc phát ra sự cứng cỏi, bất khuất khiến cho người ta sợ hãi thán phục.

“….Vì sao?” Hắn hỏi.

Trong ánh sáng lưu động đầy âm u buồn bã của ánh trăng.

Ánh trăng mờ ảo len lỏi vào rừng cây xanh đen, thiếu nữ đứng ngoài xe ngựa ngửa đầu nhìn hắn, trên gương mặt cố tình được che phủ bằng đất bùn, có hai vệt màu sáng kéo dài từ đôi mắt mịt mờ ánh nước đến chiếc cằm thon gầy.

Hắn không khỏi ngơ ngác.

Thiếu nữ dưới ánh trăng hơi nở nụ cười, đôi mắt long lanh như mặt hồ rực rỡ sau khi được mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu sáng.

“Ta nói ta ngưỡng mộ Điện Hạ.” Nàng nói: “Điện Hạ có tin không?”
Bình Luận (0)
Comment