Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 43

“Rầm..ào ào…”

Lệ Tượng Thăng thu lưới, lưới đánh cá được kéo ra khỏi dòng nước, trong đó có bảy tám con cá nhỏ đang vẫy đuôi.

“Các ngươi đã học được chưa?” Lệ Tượng Thăng để trần bắp chân bước trong dòng suối chảy xiết, nheo mắt dưới ánh nắng nhìn Gia Tuệ và Lệ Từ Ân trên bờ.

“Học được rồi! Để muội thử xem!” Lệ Từ Ân vỗ tay, sốt ruột cởi giày vải ra.

Cuộc sống dân phong cởi mở ở Minh Nguyệt Tháp khiến Lệ Từ Ân vốn đã không giống tiểu thư khuê các, bây giờ lại càng không giống hơn.

Gia Tuệ lớn tuổi hơn Lệ Từ Ân, nên quan điểm đã định hình của nàng ít có khả năng bị ảnh hưởng bởi ngoại giới. Lúc này, nàng vẫn đứng yên, muốn đợi cho đến khi Lệ Tượng Thăng đi xa rồi mới cởi giày vải ra.

Lệ Tượng Thăng đưa lưới đánh cá cho Lệ Từ Ân đang hào hứng lội nước, tự mình lên bờ, nhặt cung tên và đi chân trần đến chỗ sâu trong đồng cỏ.

“Ca ca, ca ca đi đâu vậy?” Lệ Từ Ân lấy hết sức hét lên.

“Ta sẽ đi xem thử coi có thể tìm được một con thỏ hay một con hươu nào không.”

“Nhớ về sớm đấy!”

Lệ Tượng Thăng đáp lại lời dặn dò của muội muội, rồi dần biến mất trong đồng cỏ rộng lớn.

Lệ Tượng Thăng đi rồi, lúc này Gia Tuệ mới cởi giày vải và xăn váy đi xuống suối.

Dòng nước lạnh khiến nàng ai nha một tiếng, cảm giác tự do vì bỏ hết quy củ khiến nàng và Lệ Từ Ân nhìn nhau, lộ ra nụ cười khoái hoạt.

Cả hai trò chuyện rôm rả với nhau trong khi chờ những chú cá nhỏ theo dòng suối chui vào chiếc lưới.

“Hôm nay là ngày gì mà đồ ăn lại phong phú như thế?” Gia Tuệ tò mò hỏi.

Lệ Từ Ân nhón chân về phía nàng, nghiêng người và thì thầm điều gì đó, Gia Tuệ rất ngạc nhiên.

” Là hôm nay sao?”

Lệ Từ Ân gật đầu cười.

“ Bàn Bàn thật sự quan tâm đến Điện Hạ.” Gia Tuệ thở dài, “Hy vọng Điện Hạ sẽ ghi nhớ lòng tốt của nàng…”

Nụ cười trên mặt Lệ Từ Ân nhạt đi, ánh mắt rơi vào ngọn núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn phía xa.

Núi thiêng khó lường, thánh khiết thanh tao, sẽ luôn ở đó, rực rỡ không gì cản nổi.

“Nhớ được hay không cũng không quan trọng… Ta chỉ hy vọng tỷ tỷ sau khi đạt được mục đích, sẽ trở lại hình dáng ban đầu.”

Gia Tuệ kinh ngạc nhìn Lệ Từ Ân, trong cảm nhận của nàng, Lệ Từ Ân chỉ là một tiểu muội muội thiên chân vô tà, muội ấy không nên nói những lời mơ hồ như vậy.

Lệ Từ Ân cụp mắt xuống, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt của Gia Tuệ, nàng ngay lập tức biến thành tiểu cô nương vui vẻ ngây thơ.

“Lệ Tri tỷ tỷ đã rất lâu rồi không cười thật lòng, ta hi vọng tỷ ấy sẽ thật sự vui vẻ, Gia Tuệ tỷ tỷ …. ta nói sai cái gì sao?”

Gia Tuệ lắc đầu mỉm cười, sự kỳ lạ vừa rồi đã bị nàng quên mất.

Cùng ngày, khi ngọn núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn được bao phủ bởi ánh mặt trời đỏ rực, một đoàn người vô cùng náo nhiệt đang trở về nhà.

Tính từ lúc tan trực bắt đầu thì cả ba đã thu hoạch được khá nhiều.

Lệ Tượng Thăng bắn được ba con thỏ rừng, Lệ Từ Ân và Gia Tuệ bắt được một thùng cá nhỏ, khi về đến nhà, họ thấy Lệ Tri đã rửa sạch một rổ quả mọng đỏ và đặt chúng lên bàn, việc chuẩn bị bữa tiệc lớn đã bắt đầu.

Ba người chỉ kịp uống một hớp nước, liền ngựa không dừng vó mà cầm thỏ rừng và cá đi đến phòng bếp nhỏ chỗ Lệ Tri.

Vì đang ở trên đồng cỏ, nên chỉ một tia lửa thôi cũng có thể đốt cháy tất cả, nên căn bếp nhỏ được dựng độc lập bên ngoài mã tràng, tạo thành một thế kiềng ba chân với hai sân của bọn hạ nhân.

Lệ Tri đã hoàn thành việc chuẩn bị hầu hết các món ăn, khi Gia Tuệ đến, nàng có thêm một phụ tá đắc lực, mọi thứ diễn ra có trật tự hơn.

Chạng vạng tối, Tạ Lan Tư trở lại tiểu viện trên xe bò, đối với việc Lệ Tri làm bữa tối hắn không hy vọng lắm, nơi đây chỉ là một đồng cỏ hoang vắng, không có tửu lâu hay phiên chợ, đạo lý không bột đố gột nên hồ chính là như vậy.

Nhưng, sau khi hắn được mời vào phòng của Lệ Tượng Thăng, hắn đã bị một bàn thịnh yến tràn đầy làm thay đổi nhận thức.

Trên bàn có thịt cá, rau và canh, chiếc bàn gỗ dài rộng bốn thước khó có thể chứa hết toàn bộ đồ ăn, hành tỏi, rau xanh và nấm xào xếp chồng lên nhau.

Dù không có những món ăn quý giá nhưng đây quả thực là một bữa tiệc thịnh soạn.

Tạ Lan Tư rất ngạc nhiên, Dưa Hấu và Quả Đào phía sau hắn còn ngạc nhiên hơn thế. Hai vị tỳ nữ đều không ngờ rằng Lệ Tri có thể làm một bàn mỹ vị trên đồng cỏ Khê Bồng cách xa thị trấn như vậy.

“Mời ngồi, Điện Hạ đường xa mà đến, chỉ có cơm rau dưa mời ngài, xin đừng trách.” Lệ Tri cười mời mọi người ngồi xuống.

“Tất cả những thứ này đều do ngươi làm?” Tạ Lan Tư nghi ngờ nhìn mỹ vị trên bàn.

“Gia Tuệ, Từ Ân và Tượng Thăng đã giúp ta rất nhiều. Nếu nói đều do ta làm thì Lệ Tri xấu hổ không dám nhận.” Nàng mỉm cười và giới thiệu những món ngon trên bàn, “Người nấu chính là ta, nhưng công việc giết thỏ lột da là Tượng Thăng làm, Giai Tuệ và Từ Ân cũng giúp ta không ít, nếu không có sự giúp đỡ của bọn họ, thì lúc này ta vẫn còn tất bật trong bếp đấy.”

Trong phòng chỉ có một chiếc bàn vuông, nên mọi người không quan tâm đến điều tối kỵ giữa nam và nữ nữa, họ chen chúc nhau trên băng ghế, Dưa Hấu và Quả Đào dường như khá sợ hãi khi ăn tối cùng bàn với Tạ Lan Tư, nhưng dưới sự yêu cầu Tạ Lan Tư, các nàng cũng chịu ngồi xuống.

Có điều, nhìn bộ dáng cẩn thận của các nàng giống như tùy thời đều có thể đứng lên.

Thân phận Tạ Lan Tư đặc biệt, nên mọi người đều tự giác để cho hắn một băng ghế riêng.

Khi Lệ Tri chuẩn bị chen lấn ngồi chung với Gia Tuệ, Tạ Lan Tư mỉm cười ôn hòa:

“Ngươi nấu vất vả như vậy, không ngại ngồi bên cạnh ta, nói cho ta biết về cách làm của từng món?”.

Lệ Tri cũng không ngại ngùng nữa, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Tạ Lan Tư.

Nếu là ở kinh đô, bình thường chiêu đãi Hoàng Tôn, nhất định phải nói mấy lời sáo rỗng, sau đó mời Hoàng Tôn dùng đũa bắt đầu khai tiệc.

Nhưng nơi này là Minh Nguyệt Tháp, đây là thảo nguyên Khê Bồng, một nơi còn hoang vu hơn cả Minh Nguyệt trấn.

Lệ Tri trực tiếp bỏ qua phần trước và yêu cầu Tạ Lan Tư ăn thử.

Tạ Lan Tư không từ chối, sau khi quét qua một bàn đầy mỹ thực, hắn gắp một đũa thỏ om lên trước.

“Thế nào?” Lệ Tri hỏi.

Mọi ánh mắt đều dán chặt vào khuôn mặt của Tạ Lan Tư.

Hắn chậm rãi nhai, trên mặt không có biểu tình gì, một lúc sau mới nhìn Lệ Tri, gật đầu nói: “Không tệ.”

Lời khẳng định của Tạ Lan Tư chính thức khai tiệc, hết người này đến người khác giơ đũa về phía những món ăn ngon trên bàn.

Thấy ngay cả Quả Đào cũng động đũa, Dưa Hấu cẩn thận vươn đũa về phía đĩa nấm xào, sau khi ăn hết những lát nấm mỏng, khuôn mặt tròn bầu bĩnh của nàng lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc.

“Ta còn một kinh hỉ nữa….” Gia Tuệ nói xong, lấy ra một bầu rượu từ phía sau.

“Đây là cái gì?” Lệ Từ Ân hỏi.

“Đay là rượu dâu tằm ngon nhất do ta lấy da thỏ đổi với Trương thúc ở viện bên cạnh!” Gia Tuệ cười, lấy những chiếc cốc gốm, rót cho mỗi người một cốc.

Rượu dâu tằm thanh mát đi cùng với thức ăn, vừa sảng khoái lại giảm ngấy, khiến mọi người ăn càng thêm ngon.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Lệ Từ Ân đẩy Lệ Tri đang muốn giúp dọn dẹp đống hỗn độn ra, nháy mắt với Tạ Lan Tư rồi kéo Gia Tuệ đi rửa bát.

Lệ Tri quay đầu lại. thấy Tạ Lan Tư đang đứng trong sân một mình nhìn nàng.

Ánh trăng trải dài trên đất, trong viện chỉ có thân ảnh của Tạ Lan Tư, Lệ Tri bước ra khỏi phòng đứng trước mặt hắn.

“Ta ăn no rồi, Điện Hạ thì sao? Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Lệ Tri cười hỏi.

Dường như Tạ Lan Tư đã chờ rất lâu, nhẹ nhàng đáp.

Hai người đi về hướng phía ngoài sân nhỏ.

“Tại sao nữ nhi của Nhị phẩm Trung Thư Lệnh lại nấu ăn?”

“ Điện Hạ đã quên rồi sao, ta chỉ là một thứ nữ không được sủng ái mà thôi. Một hài tử do nô tỳ sinh ra, vừa ra đời đã có dị tượng.” Lệ Tri cười nói: “Mặc dù chủ mẫu không công khai làm khó dễ, nhưng cũng không muốn chúng ta sống tốt giống trưởng tử trong phủ.”

Bất tri bất giác hai người đã ra khỏi cửa viện, đi trên thảo nguyên mênh mông dưới màn đêm.

Gió đêm trên đồng cỏ giống như tấm lụa đắt giá nhất Kinh Đô, như nước lướt qua giữa họ, nối kết hai người trong vô hình.

“Mỗi khi đến ngày đặc biệt, ta sẽ cùng song sinh tỷ muội của ta sử dụng căn bếp nhỏ để nấu một bữa ăn thịnh soạn.”

“Ngày đặc biệt?” Tạ Lan Tư cao giọng.

“Ngày đặc biệt.” Lệ Tri nói.

Trên một sườn núi nhỏ có thể nhìn bao quát đồng cỏ Khê Bồng, hai người ngồi cạnh nhau, đối mặt với cơn gió đêm thổi qua.

Hai người ngồi gần như thế, dù không thực sự chạm vào nhau, nhưng gió vẫn cuốn những sợi tóc đen của họ lại một chỗ.

“Điện Hạ, hôm nay là sinh thần của ngài.” Lệ Tri nói, “Ngay cả ngài cũng quên.”

Trên mặt Tạ Lan Tư lộ ra biểu cảm sáng tỏ thông suốt, nhưng chỉ chốc lát, sự nghi ngờ đã tràn ngập trên khuôn mặt hắn.

“Làm sao ngươi biết?”

“ Điện Hạ có thể không biết, giáo dưỡng ma ma của ta ở Lệ phủ, gọi là Xuân Lan cô cô, từng là quản sự ma ma của Thái Tử Phi trước khi xuất cung.”

Nghe thấy cái tên này, trong đầu Tạ Lan Tư hiện lên trí nhớ về người đó.

“Hóa ra sau khi ta và mẫu thân chuyển đến Hồ Tâm Lâu, cô cô liền xuất cung đến Lệ Phủ.” Tạ Lan Tư nói.

“Xuân Lan cô cô với ta rất thân thiết, cô cô thường kể cho ta nghe về cuộc sống ở Đông Cung.” Lệ Tri nói.

“Bà ấy nói cái gì?” Tạ Lan Tư vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra manh mối gì.

“Bà ấy nói rằng Thái Tử Phi là người đa tài, nhã nhặn trầm tĩnh không màng danh lợi, không bao giờ ỷ vào thân phận cao quý của mình mà đánh đập hạ nhân. Thái Tử Phi làm bánh ngọt hoa quế khiến cả đầu bếp trong cung cũng cam bái hạ phong. ” Lệ Tri cười nói: “Về phần Điện Hạ, Xuân Lan cô cô nói rằng khi ngài còn nhỏ, vì ngài là trưởng tử duy nhất nên Thái tử rất coi trọng. Cô cô chỉ nhìn thấy ngài từ xa vài lần, luôn khen Điện Hạ từ nhỏ đã chi lan ngọc thụ, không giống thường nhân.”

“Kinh đô có một tiểu thần đồng, mọi người ca ngợi hắn như được tạc ra từ ngọc, giống như một tiểu đồng dưới tòa Bồ Tát. Tôi liền hỏi Xuân Lan cô cô, tiểu thần đồng này so với Điện Hạ thì ai tốt hơn?”

“Xuân Lan cô cô nói, nếu Điện Hạ là mây trên trời, thì tiểu thần đồng là bùn dưới đất, căn bản không thể so sánh.”

Lệ Tri cười nói: “Từ đó, ta liền nổi lên lòng hiếu kỳ với Điện Hạ.”

“Thì ra từ đó trở đi ngươi đã ngưỡng mộ ta.” Tạ Lan Tư dùng giọng điệu trần thuật nói.

Lệ Tri tiếp tục nói:

“Thái Tử Phi chết bệnh, đối với ta mà nói thì chính là một việc đáng tiếc.”

“Tại sao?”

“Xuân Lan cô cô nói bánh hoa quế do tự tay Thái Tử Phi làm rất ngon, ta vẫn luôn mơ ước có ngày được ăn một miếng bánh mà ngay cả ngự bếp trong cung cũng phải cam bái hạ phong ấy.” Lệ Tri thở dài, “Thật đáng tiếc, Thái Tử Phi đã sớm đi về cõi tiên rồi.”

Trong tầm nhìn của nàng, vẻ mặt Tạ Lan Tư khó nắm bắt như màn đêm xa xăm.

“Ngay cả khi bà còn sống, e rằng bà cũng không thể làm được những chiếc bánh hoa quế thơm phức nữa”, hắn nói.

Lần này đến lượt Lệ Tri hỏi tại sao.

“Bà điên rồi.” Tạ Lan Tư nói, “Bà điên rất nhiều năm, chẳng qua là những người không liên quan thì rất khó biết mà thôi.”

Lệ Tri kiềm nén sự bối rối ngoài ý muốn này, tiếp tục nhìn Tạ Lan Tư, chờ hắn nói tiếp.

Tạ Lan Tư cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào một chỗ không nhúc nhích.

Lệ Tri nhìn theo ánh mắt của hắn và thấy đó là một con dế đang đậu trên ngọn cỏ.

“Có một lần, một con thạch sùng bò vào phòng mẫu thân. Con thạch sùng đó chỉ nhỏ bằng ngón tay út.” Tạ Lan Tư chậm rãi nói, “Mẫu thân ra lệnh cho ta đánh chết nó.”

“Ngài không nỡ giết nó?” Lệ Tri hỏi.

“Không nỡ?” bờ môi mỏng của Tạ Lan Tư lạnh lùng phun ra một chữ mà hắn có vẻ xa lạ, “Ta đã từng làm nhiều chuyện tàn nhẫn hơn thế, ta chỉ cảm thấy không có lý do gì phải giết con thạch sùng đó.”

“Ta dùng khăn tay gói lại, mang ra ngoài thả.” Tạ Lan Tư nói, “Mẫu thân đã biết chuyện này…”

Giọng nói của Tạ Lan Tư dần dần yếu đi, hắn nhìn con dế trên ngọn cỏ, như thể đang chìm đắm trong một loại suy nghĩ nào đó.

Lệ Tri nhìn hắn, chờ hắn rút khỏi ký ức.

Mà hắn lại đặt mình trong Hồ Tâm Lâu một lần nữa, trước mắt là Thôi Quốc công chúa đang nổi giận.

Bà đè hắn xuống đất, nhét một con thạch sùng còn sống vào miệng hắn, sau đó bịt chặt miệng hắn lại để hắn không thể phun ra.

“Ngay cả ngươi, một nô bộc nho nhỏ cũng muốn ngỗ nghịch ta. Trở về nói với chủ tử của ngươi ….ta sinh ra là Thôi Quốc công chúa, chết cũng là Thôi Quốc công chúa, tuyệt đối không khuất phục trước nghịch đảng cướp đoạt chính quyền các ngươi!”

So với lực đạo bạo ngược của bà, điều khiến hắn không thể cưỡng lại được chính là vết tích trên ngón trỏ trái của bà đang véo vào vai hắn.

Tiếng mẫu thân gào thét vang vọng bên tai, vẻ mặt tức giận của bà dần dần được thay thế bằng vẻ mặt lo lắng của Lệ Tri.

Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn, sự xúc động này sinh ra vì người trước mặt, theo ánh mắt quan tâm lo lắng của nàng, nó lên xuống như thủy triều lúc mặt trời lặn trong ngực hắn.

“Khi mẫu thân biết được, bà ấy tức giận và bắt ta ăn con thạch sùng đó.” Tạ Lan Tư nói, “Những việc nhỏ như vậy xảy ra vô số lần.”

Sau khi nói dứt, có một sự im lặng kéo dài.

Tạ Lan Tư mở miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng thiếu nữ trước mặt hắn dường như đoán được những gì hắn nói chỉ là những lời nói nhẹ đi, nàng vươn tay ra và chủ động ôm lấy hắn.

Ánh trăng trong sáng không tì vết, đồng cỏ xanh biếc như biển cả bao la, và lá cỏ nhấp nhô trong gió đêm chính là sóng biển.

Tạ Lan Tư ngồi bất động, để cánh tay của Lệ Tri ôm lấy hắn.

Ánh trăng tròn trong veo dịu dàng lung linh dưới dòng suối.

Sương đêm như tấm lụa mỏng rủ xuống đồng cỏ, phủ kín dòng suối trong veo, đàn cá vẫy đuôi xung quanh ánh trăng trong nước, ưng thuận thề non hẹn biển.

“…. Không việc gì đâu.”

Lệ Tri vỗ nhẹ vào lưng hắn, giống như lúc này đây, hắn là đệ muội mà nàng yêu thương nhất.

Giống như hắn không phải Tạ Lan Tư, không phải Hoàng Tôn điện hạ không biết đau đớn, mà là một sự tồn tại yếu hơn nàng rất nhiều, cần phải núp dưới đôi cánh của nàng để tồn tại.

“Mọi chuyện đã qua.” Lệ Tri ôn nhu an ủi: “Từ giờ trở đi, ta sẽ ở bên cạnh Điện Hạ.”

Tạ Lan Tư dường như đã quên giãy giụa.

Hắn ngắm nhìn vào màn đêm vô biên và yên tĩnh, im lặng mà thuận theo.

Hai người ngồi một lúc, trước khi gió đêm trở nên lạnh hơn, họ cùng nhau trở về  tiểu viện.

Sau khi họ phân ra, Lệ Tri trở về phòng.

Nàng đóng cửa lại, đồng thời đóng luôn biểu cảm ôn nhu ngưỡng mộ trên mặt.

Tiếng khóc và tiếng kêu gào của Xuân Lan cô cô trước khi chết lại hiện lên trong tâm trí nàng.

Trịnh Cung không phải là người đầu tiên nàng giết, mà là Xuân Lan cô cô.

Bầu trời đêm đỏ rực vì ngọn lửa, kèm theo những lời cuối cùng của Xuân Lan cô cô trước khi chết, vang vọng bên tai Lệ Tri.

“Tất cả kho báu của Thôi Triều đều được giấu trong một trang bản đồ…đó là sự thật, đây là những gì ta tình cờ nghe được khi Thái Tử Phi tế điện vong linh!”

Sau những lời này, âm thanh của Xuân Lan cô cô im bặt.

Không phải bà ta không muốn nói, mà là bà ta không có cơ hội nói nữa.

Từ lúc bà ta nối giáo cho giặc, bà ta nên nghĩ đến ngày này.

Điều duy nhất Lệ Tri không nói dối Tạ Lan Tư chính là, nàng nguyện ý trả giá tất cả vì hắn.

Bởi vì, hắn là người duy nhất có thể chỉ dẫn nàng tìm được bảo tàng của Thôi Triều.

Đối với nàng, hắn là niềm hy vọng.

Cũng là bảo tàng.
Bình Luận (0)
Comment