Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 63

Ánh mắt của Hoàng Đế quét qua đám người một lần, sau đó dừng lại trên người Tạ Lan Tư.

Hắn khẽ mỉm cười, ân cần nói: “Lại gần đây, để trẫm nhìn ngươi kỹ một chút.”

Tạ Lan Tư kính cẩn tiến đến.

“Gần hơn chút nữa, đến trước mặt trẫm.”

Tạ Lan Tư do dự một lúc, sau đó đi đến trước mặt Hoàng Đế.

Hoàng Đế dựa vào sạp ngẩng đầu, nhìn thiếu niên ở trước mặt thật sâu.

“Giống…quá giống.”

Mọi người đều biết hoàng đế đang nói đến phế Thái Tử, nên đều khôn ngoan giữ im lặng.

“Ngươi cùng phụ thân ngươi thập phần giống nhau.” Hoàng Đế cười nói, “Nhưng phong cách hành sự  lại không giống. Lão đại chính trực, nhưng không biết tùy cơ ứng biến. Nếu để cho hắn đối phó trận chiến này… Mà thôi? Bây giờ nói chuyện này để làm gì? Người đã già… già rồi.”

“ Ngươi là một hài tử tốt, nhờ ngươi lanh lợi ứng biến mới cứu được dân chúng Minh Nguyệt Tháp thoát khỏi nỗi khổ của chiến tranh, ngươi đã làm rất tốt!” Hoàng Đế mỉm cười và vỗ vai Tạ Lan Tư.

“Các ngươi đều rất tốt” Hoàng Đế nhìn mọi người, “Lần này, trẫm sẽ trọng thưởng các ngươi.”

Vẻ mặt Hoàng Đế chuyển thành nghiêm túc, chuẩn bị tuyên bố khẩu dụ.

“Lang Gia Quận Vương Tạ Lan Tư, liệu địch như thần, bình định có công. Ban thưởng một trăm đỉnh vàng, bốn trăm đỉnh bạc, mười hộc kim châu, một tòa Quận Vương phủ, hai xe kim ngân khí, một trăm thất lụa. Hai ngày nữa sẽ tiến hành lễ Sách Mệnh ở Luân Đình Các.”

Ngay khi mọi người nghĩ rằng ban thưởng của Hoàng Đế dành cho Tạ Lan Tư đã kết thúc, Hoàng Đế lại mỉm cười và nói:

“Lại thêm, nhận chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh, hợp tác với Đại Lý Tự Khanh, toàn lực điều tra phá nghi án Kinh Đô.”

Tạ Kính Đàn và Tạ Phượng Thiều nghe vậy cả kinh, Tạ Kính Đàn có phản ứng mạnh nhất.

” Phụ hoàng…”

Hắn còn chưa nói xong, Hoàng Đế đã cắt lời nói tiếp.

“Huynh đệ Mặc Kỳ, đại nghĩa diệt thân, dũng mãnh thiện chiến, đặc biệt gia nhập Thiên Ngưu Vệ, thủ hộ kinh thành. Nữ nhi Mặc Kỳ, thưởng mười đỉnh vàng, một trăm đỉnh bạc, một hộc kim châu, một gian trạch viện, một trăm thất lụa.”

“Hậu nhân tội thần, hai huynh muội Lệ Thị, trừ bạo giúp kẻ yếu, không sợ cường quyền. Phong huynh trưởng làm trung úy Long Hổ Quân. Muội muội thưởng mười đỉnh vàng và một trăm đỉnh bạc.”

” Tội thần chi nữ, Lệ Tri….”

Ánh mắt của Hoàng Đế rơi lên người Lệ Tri đang cúi đầu.

“Gặp chuyện không sợ, hành sự không loạn. Quên cả sống chết, tiến sâu vào địch doanh, vì Lang Gia Quận Vương mà lập nhiều công lao hiển hách. Ban thưởng mười đỉnh vàng, một trăm đỉnh bạc, mười hộc kim châu, một gian trạch viện…. Đặc biệt phong làm nữ quan ti chính, ngày sau tiền nhiệm.”

Một hòn đá khuấy lên hàng ngàn làn sóng, phần thưởng của Tạ Thận Tòng dành cho Lệ Tri khiến mọi người chấn động.

Vì công thụ phong nữ quân, chuyện này trong vòng trăm năm nay chưa từng có.

“ Hoàng Thượng… Lệ Gia còn có một lão phu nhân bị liệt.” Ngự tiền đại thái giám bên người Hoàng Đế thấp giọng nhắc nhở.

Vị đại thái giám này nếu không nói lời nào, hắn chỉ giống như một pho tượng đá trắng bệch.

Từ lúc bước vào cửa cung, Lệ Tri không khỏi nhìn hắn nhiều hơn.

Vóc dáng Đại thái giám cực cao, nhưng lại gầy trơ xương, khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng không cho người lạ đến gần, trông ông ta giống như một chiếc quan tài mỏng được đóng vội vàng.

Lệ Tượng Thăng vào Long Hổ quân, Lệ Từ Ân chưa đầy mười tuổi, nếu Lệ Tri vào cung, sẽ không có ai quản sự Lệ Gia.

Hoàng Đế cũng không làm khó dễ, cười nói:

“Trẫm suýt chút nữa đã quên, Lệ Gia lão phu nhân đã được đưa tới tòa trạch viện trẫm ban thưởng cho ngươi. Trẫm vẫn phong ngươi làm ti chính như cũ, nhưng trẫm thông cảm ngươi phải chăm sóc cô lão, chuẩn cho ngươi được phép đi lại trong cung vào ban ngày, ban đêm thì nghỉ đêm ngoài cung, chỉ cần đến cung đúng giờ để điểm danh là được.”

Hoàng Đế vừa dứt lời, trong điện lặng ngắt như tờ.

Dưới những ánh mắt khác nhau, Lệ Tri bình tĩnh hành lễ tạ ơn. Cùng là nữ tử có công trong trận chiến này, Mặc Kỳ Đan Liễu và Lệ Từ Ân chỉ nhận được vàng bạc và lụa là, chỉ có Lệ Tri là giống như những nam tử khác, đã lấy được chức quan.

Dụng ý của Hoàng Đế, không thể không khiến người ta phỏng đoán.

Chỉ có Lệ Tri biết nguyên nhân trong đó, nhưng nàng vẫn im lặng, dưới khuôn mặt bình tĩnh là những ngón tay đã sớm bấu chặt vào nhau.

Sau khi luận công ban thưởng xong, Hoàng Đế lại hỏi thêm vài câu về phong thổ của Minh Nguyệt Tháp, rồi để bọn họ cáo lui.

Lúc đám người Lệ Tri ra khỏi cung, Tạ Lan Tư bị Kính Vương Tạ Kính Đàn chặn lại, nhìn tình hình giống như muốn mời đi đâu đó.

Một gã tùy tùng bên người Hoàng Đế bước đến trước mặt Lệ Tri, cung kính nói:

“Nhà của cô nương ở trong phố nhỏ Hồ Lô thành Đông. Tất cả ban thưởng của bệ hạ đều đã tới, lão phu nhân đã sớm chờ cô nương trong phủ rồi.”

“Đa tạ công công.”

“Đó là người sẽ hộ tống cô nương đến phố Hồ Lô.” Người tùy tùng liếc nhìn hai gã tùy tùng cấp thấp đang tiến đến, sau đó nói với Lệ Tri, “Hẹn gặp lại vào ngày mai, nô tài sẽ gọi cô nương là ti chính. Sau này cùng phục vụ trong cung, mong cô nương lượng thứ nhiều hơn.”

“Không dám, có nhiều việc tiểu nữ cũng mong được công công chỉ điểm thêm.” Lệ Tri nói.

Lệ Tri không kịp cáo biệt những người khác, đã bị tùy tùng đẩy lên xe ngựa rời cung. Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng ngồi ở một bên, ghế còn lại là một tiểu tùy tùng tuổi không lớn lắm ngồi.

Trên đường, Lệ Tượng Thăng mấy lần muốn nói lại thôi.

Bọn họ đều hiểu nơi này đầy tai mắt, không phải là nơi tốt nhất để trò chuyện.

Sau khi xe ngựa dừng lại ở phố Hồ Lô, đám người Lệ Tri lần lượt xuống xe.

“Đây là Yêu Bài của cô nương, từ ngày mai trở đi, dùng tấm bài này để ra vào cung.”

Người tùy tùng giao cho Lệ Tri một vật, rồi đánh xe trở về nội cung.

Lệ Tri nhìn Yêu Bài lưu kim dưới ánh mặt trời, bốn chữ Ti Chính Lệ Tri tỏa sáng kim quang.

Nữ quan hầu hạ hoàng hậu, nhưng hiện nay trong cung không có hoàng hậu, chế độ nữ quan có thể nói là trực tiếp phục tùng Hoàng Đế.

Ý chỉ của Tạ Thận Tòng, khó tránh khỏi sẽ khiến nàng rơi vào nơi đầu sóng ngọn gió trong một thời gian ngắn. Người có tâm sẽ không ngừng nghiền ngẫm từng lời nói của Hoàng Đế, đi sâu vào từng khoảnh khắc tâm trạng của hắn, nếu nàng là nam nhân, họ sẽ suy đoán nhiều hơn.

Nhưng nàng chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân trẻ tuổi mỹ mạo.

Suy đoán của mọi người thường chỉ đi theo một hướng.

Nàng biết mình muốn cái gì, cho nên dù có bị loại vu khống phỉ báng nào, nàng cũng không bị tổn thương.

Thần ma cũng không thể ngăn cản.



Sau khi ánh chiều tà bao phủ kinh đô chìm xuống, trạch môn của những ngôi nhà ở thành Đông lần lượt thắp sáng đèn lồng.

Trong những ngọn đèn dài nối đuôi nhau, những tiểu thương bày quầy bán hàng, những người bán hàng rong lần lượt trở về nhà.

Tuy rằng Thành Tây chìm trong bóng đêm, thỉnh thoảng có những ngọn đèn lập loè, nhưng ở đầu bên kia gần sông đào bảo vệ thành, Hồi Tuyết Lâu vẫn sừng sững đứng vững, đèn đuốc sáng trưng.

Hồi Tuyết Lâu chiếm diện tích rộng lớn, đình đài lầu các, non bộ lưu thủy, nghe nói đầu bếp phụ trách là một người trong nội cung ra, kỹ nghệ thành thạo, làm cho người ta khó quên. Mặc dù có treo chiêu bài, nhưng không thấy mở cửa. Tương truyền, chỉ có một số rất ít nhân tài trong Kinh mới có tư cách nhìn thấy chân dung.

Hôm nay, Hồi Tuyết Lâu có khách quý giá lâm.

“… Mạng Tạ Lan Tư này thực lớn.”

Tạ Kính Đàn cười lạnh một tiếng, đặt chén rượu trống không xuống. Một gã phụ tá thân tín nhanh chóng rót rượu vào.

Chỗ ngồi trong sương phòng làm bằng ngà voi, dụng cụ pha rượu chạm vàng khảm ngọc, bàn ăn khảm xà cừ, ánh nến tỏa sáng khắp nơi.

Trong phòng toàn là thân tín tâm phúc, là nanh vuốt của Tạ Kính Đàn. Lúc này ai nấy đều mắt xem mũi mũi nhìn tâm không dám nói lời nào.

“Ngay cả kim cương thạch cũng không giết được hắn. Chẳng lẽ người này trường sinh bất tử?”

Không dám nói không có nghĩa là thoát được một kiếp.

“Phạm đại nhân, ta nhớ ngươi nói, lúc Tạ Lan Tư bị thổ phỉ bắt cóc, ngươi có thể lấy danh nghĩa cứu viện dễ dàng diệt trừ hắn. Lời này, ta nhớ không lầm chứ?”

Bị điểm đến tên, Phạm đại nhân đổ mồ hôi lạnh, cúi người xuống:

“Hồi Kính Vương, ty chức có nói như vậy...”

Chén rượu đã cạn lại được đặt mạnh xuống bàn.

“Vậy tại sao Tạ Lan Tư vẫn còn sống vui vẻ trước mặt bản vương?!”

“Kính Vương thứ tội…”

“Nhiệm vụ giao cho ngươi không thành! Tạ Lan Tư không chỉ còn sống, mà ngươi còn không điều tra được thế lực phía sau đã mua chuộc bọn sơn tặc. Bản vương dùng ngươi có ích lợi gì?!”

Nhìn thấy Tạ Kính Đàn tức giận, tất cả mọi người đều sợ hãi co rúm lại, vị quan họ Phạm thậm chí còn quỳ trên mặt đất run rẩy.

“Việc đã đến nước này, Điện Hạ nên suy nghĩ về sau nên làm như thế nào.” Tất cả mọi người sợ hãi im lặng, chỉ có một người dám lên tiếng. Hắn vừa mở miệng, lửa giận trên mặt Tạ Kính Đàn rõ ràng đã tiêu tán bớt, như là đã tìm được người tâm phúc.

“Theo ý của Tiền đại nhân, thì sau này bổn vương nên làm thế nào cho phải?”

“Tạ Lan Tư dựa vào trận chiến ở Minh Nguyệt Tháp, khí thế đã thành. Muốn diệt trừ hắn không phải là việc dễ dàng. May mắn thay, nhãn tuyến của chúng ta đã thuận lợi đến bên người Tạ Lan Tư, lúc nào cũng có thể truyền thông tin cho nhau. Theo ty chức, trước tiên Điện Hạ hãy cứ thuận theo tự nhiên.”

” Thuận theo tự nhiên?”

“Đúng, thuận theo tự nhiên.” Nhị Phẩm Tả Đốc Ngự Sử Tiền Nghi Vọng nói, “Hôm nay ván đã đóng thuyền, Tạ Lan Tư trở lại kinh đô, đã thu hút sự chú ý của vô số người. Nếu lúc này động thủ, khả năng bại lộ quá lớn. Hiện tại hắn chỉ là một Quận Vương nho nhỏ, kiêm Đại Lý Tự tiểu quan, còn lâu mới có thể uy hiếp được thực lực của Điện Hạ, nếu cưỡng ép ra tay, cũng chỉ có tổn thất mà thôi. “

“Vậy phải làm sao?” Tạ Kính Đàn cau mày.

“ Thái tử chi tranh, đối thủ của Điện Hạ chỉ có Phượng Vương.” Tiền Nghi Vọng chậm rãi nói, “ Điện Hạ có thể lôi kéo Tạ Lan Tư về phe chúng ta trước Phượng Vương.”

“Nhưng Tạ Lan Tư …” Tâm Tạ Kính Đàn dao động nói, “Nhi tử của một Thái Tử bị phế, thân phận nhạy cảm, không ai chào đón. Hắn có thể giúp ta cái gì?”

“Điện Hạ đừng quên, Tạ Lan Tư có sự áy náy của bệ hạ.”

Tạ Kính Đàn lộ ra thần sắc sáng tỏ thông suốt.

“Ngươi nhắc nhở ta, trước khi Cửu đệ ra tay với hắn, bản vương phải lôi kéo hắn về trận doanh của mình.”



Trong Tử Vi Cung, ngự thư phòng.

Trong những năm gần đây, Hoàng Đế đã thêm một sở thích mới, đó là nghề mộc và hội họa.

Đêm nay hắn vừa làm một mô hình guồng nước sống động, đặt nó trong bể nước, nó liền hoạt động như một guồng nước thực thụ. Tạ Thận Tòng rất đắc ý và thích thú.

Lúc hắn đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình thì người ở kính sự phòng mang một chiếc khay nhỏ đến.

Sau nửa ngày Tạ Thận Tòng cũng không động đến.

“Hoàng thượng?” Cao Thiện cúi đầu hỏi.

“Cao Thiện,” Tạ Thận Tòng chậm rãi nói, “Hai năm này nàng sẽ hận trẫm không quan tâm tới nàng sao?”

Cao Thiện vùi đầu thật thấp, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.

“Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, hoa cỏ đều là tiếp nhận thiên ân mưa móc, chỉ được tạ ơn, sao có thể hy vọng xa vời mặt khác?”

“Trong lòng trẫm rất mâu thuẫn.” Tạ Thận Tòng nói, “Khi nhìn thấy nàng, trẫm liền nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước … Ngày đó đã thay đổi cuộc sống của tỷ muội các nàng, còn có cuộc sống của trẫm.”

Hoàng Đế chìm vào chuyện cũ phiền muộn, Cao Thiện trầm mặc, giống như người gỗ, tai trái đi vào, tai phải đi ra.

“Trẫm cho rằng trẫm đã quên, nhưng khi nhìn thấy nàng, trẫm lại nhớ đến ngày hôm đó… Nhớ tới nàng múa trên Liên Thượng Vũ. Nguyên lai trẫm vẫn chưa hề quên.”

Đủ loại chuyện cũ tràn vào trong đầu, Tạ Thận Tòng đột nhiên đứng lên, tùy hứng nói: “Cao Thiện, ngươi nói….trẫm xuất cung đi gặp nàng được không?”

“Cửa cung đã đóng, hiện tại nếu như xuất cung, khó tránh khỏi kinh động đến quý phi nương nương.” Cao Thiện nói, “Nếu hoàng thượng muốn đền bù cho Lệ cô nương, không bằng chọn những thứ hiếm hoi để gửi cho Lệ cô nương vào ngày sinh thần thứ mười tám của nàng.”

“Mười tám?” Tạ Thận Tòng sửng sốt.

“Hồi hoàng thượng, qua năm mới, Lệ cô nương liền mười tám tuổi.”

Tạ Thận Tòng chợt nhớ tới bộ dáng của Lệ Tri hôm nay, sinh đẹp thanh tao, dĩ nhiên là một đại cô nương.

Cơn sóng trào dâng trong lòng hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại.

“… Cứ làm theo lời ngươi. Nhất định phải làm cho tốt chuyện này, để sinh thần của nàng thật nở mày nở mặt.”

“Hoàng thượng yên tâm, nô tài nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.” Cao Thiện hành lễ, “Hoàng Thượng, đêm nay ngài muốn đi tới vị nương nương nào?”

Người tùy tùng đã bưng khay hồi lâu, tay khẽ run, nghe vậy liền dùng hết sức nâng khay lên.

Tạ Thận Tòng liếc nhìn sáu cái ngân bài khắc hoa điểu và hình thú trên khay.

Trên mỗi ngân bài có khắc tên của một phi tần, mỗi ngày chỉ có sáu cái. Có những cái tên cả đời cũng không được đặt trên khay này, nhưng lại có tên của một số người lúc nào cũng bá chiếm một vị trí trên khay.

Di quý phi chính là cái tên quanh năm có trên khay.

Ương ngạnh như thế chỉ vì sự dung túng và thiên vị của hắn mà thôi.

Tạ Thận Tòng nhịn không được cười lên, cuối cùng vẫn cầm ngân bài tiểu hổ của Di quý phi.

“Di giá đến cung Di quý phi.” Cao Thiện nói.

Đêm tối ở Kinh Đô vẫn còn rất dài.
Bình Luận (0)
Comment