Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 82

Ngày thứ ba sau cung yến Thất Tịch, Kính Vương bị tước phong hào, giáng xuống làm thứ dân và bị giam trong Tông Nhân Phủ không được ra ngoài, thánh chỉ được dán trên hoàng bảng.

Đồng thời, một khẩu dụ thăng Lộc Tiệp Dư thành nhị phẩm Chiêu Nghi cũng được ban ra, nàng được chuyển đến Trường Thu Điện bên cạnh Tử Vi Cung.

Chỉ trong một năm, tình hình ở kinh đô đã thay đổi.

Kính Vương không cảnh giác bị rơi đài, trong kinh có người vui mừng có người lo lắng.

Phe Phượng Vương đương nhiên là vô cùng vui mừng, thời điểm phe Kính Vương gặp gió thảm mưa sầu, thì bọn hắn sênh ca hàng đêm.

Đêm khuya trăng sáng, một chiếc xe ngựa trang trí đơn giản lặng lẽ dừng ở cửa Lệ Trạch.

Tạ Lan Tư nồng nặc mùi rượu được Lệ Tượng Thăng nâng xuống,  loạng choạng bước vào Lệ Trạch.

Khi Lệ Tri nhận được tin, nàng đã lên giường ngủ. Nghe hạ nhân bẩm báo, nàng vội vàng đứng dậy, mặc áo khoác và chạy ra sân đón hai người đã say khướt vào phòng.

Sắc mặt Tạ Lan Tư đỏ bừng, hai mắt mơ hồ, bước chân lảo đảo, trái lại, Lệ Tượng Thăng tuy rằng cũng có mùi rượu, nhưng ánh mắt lại thanh minh.

Nàng nhanh chóng bước tới đỡ lấy Tạ Lan Tư, kinh ngạc nhìn Lệ Tượng Thăng.

“Tại sao lại uống nhiều như vậy?”

“Phe của Phượng Vương đang ăn mừng ở Hồi Tuyết Lâu. Điện hạ uống nhiều quá nên nảy sinh xung đột với Phượng Vương…  tình hình cụ thể, tốt hơn là đợi Điện hạ ngày mai tỉnh lại rồi hãy hỏi.” Lệ Tượng Thăng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Vốn là ta định đưa Điện Hạ trở về Vương phủ, nhưng điện hạ nhất định phải tới tìm tỷ.”

“Ta biết rồi, đa tạ ngươi.” Lệ Tri nói, “ Ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi, Điện Hạ giao cho ta.”

Sau khi Lệ Tượng Thăng giao Tạ Lan Tư cho Lệ Tri, hắn quay người đi về nam khóa viện.

Lệ Tri đỡ Tạ Lan Tư say khướt vào phòng, đặt hắn lên giường, sau đó đi đóng cửa lại.

Đóng cửa xong, nàng xoay người, Tạ Lan Tư đã xuất hiện trước bàn gỗ, thần sắc thanh minh, hành vi ung dung như chính nhà mình, ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng ra, làm gì có chút say rượu nào?

Lệ Tri bị hành động diễn xuất tuyệt vời của hắn làm cho kinh sợ, đứng ngốc một chút mới đi về phía hắn.

“Ngài không say?”

Tạ Lan Tư chậm rãi nhấc bình trà lên rót cho mình một tách trà thảo mộc, chậm rãi nói:

“Nàng nói xem?”

“Vậy ngài giả say làm cái gì?”

“Nếu như không giả say, làm sao ta có thể nói ra lời thật với phe Phượng Vương rồi nhanh chóng bỏ đi?”

Lệ Tri trầm mặc một lát, nói: “Phượng Vương sẽ là người kế tiếp sao?”

“Thì sao?” Tạ Lan Tư thản nhiên nói, “Công kích hoàng tử được Hoàng Đế sủng ái nhất sao, nàng sợ sao?”

“…Có ngài ở đây, ta sẽ không sợ.”

Tạ Lan Tư yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, một lúc sau mới nắm lấy tay Lệ Tri, nhẹ giọng nói:

“Không định giữ ta lại sao?”

“…”

Đêm đó, Tạ Lan Tư ngủ lại Lệ Trạch.

Hai người nằm trên cùng một chiếc giường, tay của Tạ Lan Tư đặt dưới đầu nàng. Bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, không khí yên tĩnh và ấm áp tràn ngập đêm hè.

Nhìn gương mặt kề sát trong tay, ngửi thấy khí tức quen thuộc, một cảm giác an tâm đã mất từ ​​lâu, bất chấp lý trí, dâng lên trong lòng nàng.

“ Không ngủ sao?” Tạ Lan Tư nhìn nàng mở to hai mắt, nhẹ giọng hỏi.

“Ngủ không được.” Lệ Tri nói.

“Muốn ta hát không?”

“Ngài biết hát?”

“Không biết.”

Lệ Tri cực kỳ không nói nên lời, buột miệng: “… Vậy thì ngài đang nói nhảm cái gì vậy?”

Tạ Lan Tư bị mắng, vậy mà nở nụ cười.

Đó không phải là nụ cười như tiên lộ minh châu thường ngày, mà là nụ cười thực sự của một thiếu niên mười tám tuổi đã thành công trêu chọc người khác.

Lệ Tri hậu tri hậu giác ôn nhu nói thêm:

“A Lý, kể chuyện xưa cho ta nghe đi.”

“Kể chuyện gì?”

“Kể về chuyện khi bé của ngài ấy.”

“Khi còn bé?” Tạ Lan Tư hỏi, “Tại sao lại muốn nghe?”

Tấm chăn mùa hè nhẹ nhàng có thêu cá chép sống động tung tăng giữa những đóa sen hồng đắp trên thân hai người.

Lệ Tri vòng tay ôm eo hắn.

“…Ta muốn biết mọi thứ về A Lý, ta không chỉ muốn tham gia vào hiện tại và tương lai của A Lý, mà còn muốn biết  A Ly trước khi chúng ta gặp nhau là như thế nào. Ta muốn biết mọi thứ liên quan đến ngài.”

Lệ Tri hơi nghiêng đầu, ra vẻ khó hiểu nói:

“A Lý không muốn như vậy sao?”

Tạ Lan Tư dao động dưới cái nhìn của nàng.

Hắn như là nhớ tới cái gì đó, sự ôn nhu như nước trong mắt hắn từ từ biến mất. Hắn không còn nhìn Lệ Tri nữa mà xoay người đối mặt với xà giường, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào không trung.

“Chuyện còn bé của ta…không có gì vui,” Hắn hỏi, “Nàng còn muốn nghe không?”

“Chỉ cần chuyện có liên quan đến A Lý, ta đều muốn nghe.”

Sau một lúc lâu, Tạ Lan Tư lên tiếng.

“Bọn họ phát hiện ra ta không biết đau khi ta hơn một tuổi.” Hắn nói, “Nhũ mẫu chăm sóc ta chỉ ra ngoài một lúc, khi quay lại, ta suýt cắn mất lưỡi của mình, trên giường đều là máu của ta…. nhưng ta vẫn cười.”

Tạ Lan Tư nói với giọng điệu tỉnh táo và hờ hững, như thể nó không liên quan gì đến hắn:

“Khi ta lớn hơn, ta biết chạy nhảy nên thường xuyên bị gãy xương mà không biết. Mẫu thân đã mời một y sư từ dân gian tới, mỗi ngày sẽ kiểm tra thân thể và nắn lại xương cho ta”.

“Sau khi ta sinh ra, Đại Yến năm này qua năm khác chịu thiên tai, phía đông hạn hán, phía tây lũ lụt. Phụ thân nghe lời thầy cúng, cho rằng ta bị quỷ ám, là nguồn gốc của tai họa. Ở Đông cung liền xây một tòa Hồ Tâm Lâu để giam lỏng ta. Mẫu thân lo lắng cho ta nên đã thỉnh cầu phụ thân được chuyển đến Hồ Tâm Lâu sống với ta.”

“Kể từ đó, công khóa của ta không phải là Tứ Thư Ngũ Kinh, mà là nghi thức trừ yêu vô tận. Các pháp sư của các môn phái được phụ thân bí mật mời đến Hồ Tâm Lâu để trục xuất “tai hoạ”  trong cơ thể ta. Hình xăm trên cơ thể ta, đã được xăm vào thời điểm đó.”

“A Lý...”

“Mặc dù ta không cảm thấy đau, nhưng ta nhớ…” Tạ Lan Tư dường như không nghe thấy tiếng nàng gọi, tiếp tục bình tĩnh nói, “Ta nhớ cảm giác hít thở không thông khi bị nhấn vào trong nước, nhớ rõ mùi máu chó bị rót vào miệng, nhớ rõ cảm giác lúc ta đang hấp hối, gào khóc, thầy cúng khua chiêng gõ trống xung quanh ta.”

Lệ Tri đến gần hắn, nắm lấy bàn tay đang thả lỏng bên hông của hắn và đan ngón tay của nàng vào.

“A Lý, may mắn những chuyện đó đều đã qua đi, sẽ không có ai tổn thương ngài nữa.”

“Ừ…” Tạ Lan Tư nhỏ giọng nói, “Vĩnh viễn không còn nữa.”

“Cũng may lúc đó còn có Thái Tử Phi ở cùng A Lý.” Trong lòng Lệ Tri khẽ động, thuận thế hỏi: “ Lại nói tiếp, ta cũng không biết năm đó Thái Tử Phi qua đời vì cái gì, ta chỉ là nghe nói bà ấy chết vì bệnh.”

“Nói chết bệnh cũng không sai.” Tạ Lan Tư nói: “Mẫu thân chết vì tuyệt vọng thành bệnh. Giống như phụ thân, bà ấy đã dùng phương thức của mình, cố gắng nhiều năm để biến ta thành một người bình thường. Nhưng cuối cùng bà ấy thất bại, vì vậy bà đã chọn cái chết.”

“Thái Tử Phi tự sát?”

Tạ Lan Tư gật đầu.

“Trước khi đi, bà đã triền miên trên giường bệnh thật lâu, chọn tự sát là vì không muốn liên lụy đến ta.”

“ Thái Tử Phi nhất định đã hạ quyết tâm từ lâu.” Lệ Tri nói.

“Nếu là nàng,” Tạ Lan Tư quay đầu, ánh mắt rơi trên mặt Lệ Tri, “Nàng sẽ lựa chọn như thế nào?”

“… Ta không biết.”

Lệ Tri không phải Ngụy Uyển Nghi, vĩnh viễn cũng không biết Ngụy Uyển Nghi nghĩ gì về Tạ Tùng Chiếu, và cũng không biết liệu bà có tự nguyện sinh ra Tạ Lan Tư hay không.

Người đã ra đi, nàng chỉ quan tâm đến di sản mà người ấy để lại.

Bảo tàng khổng lồ chắc chắn sẽ không giấu ở Đông cung, nhưng Lệ Tri tin rằng Đông cung nhất định có manh mối về nó. Rất có thể nó được cất giấu ở Hồ Tâm Lâu nơi bà đã sống trước khi chết.

“Sau khi A Lý hồi kinh, có nghĩ tới việc tế bái Thái Tử Phi không?”

Lệ Tri quanh co lòng vòng chỉ muốn nghe ngóng Ngụy Uyển Nghi được chôn cất ở đâu.

“Ta chôn bà dưới gốc cây liễu bên ngoài Hồ Tâm Lâu.” Tạ Lan Tư nói, “Nếu muốn tế bái, cũng chỉ có thể chờ Đông Cung mở cửa trở lại.”

“Nếu A Lý nguyện ý,” Lệ Tri ôm chặt lấy hắn, “Ngày đó, ta nguyện cùng A Lý đi tế bái Thái Tử Phi.”

Tạ Lan Tư không phản bác.

“ Sau khi sinh ra … muốn gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình tính toán mới có được.” Hắn lặng lẽ vòng tay ôm lấy Lệ Tri, không hề có chút ý tứ tán tỉnh, “Chỉ có nàng… Chủ động tới trước mặt ta, tự nguyện thuộc về ta.”

“ Bàn Bàn … nàng đã cứu vớt ta.” Tạ Lan Tư nhẹ nhàng nói xong, nhắm mắt lại, tựa hồ đã nói hết những gì muốn nói, yên bình chìm vào giấc ngủ.

Để lại Lệ Tri, trằn trọc.

Niềm vui khi càng ngày càng đến gần bảo tàng đã biến mất không còn một mống, thay vào đó là sự trống rỗng và bối rối vô tận.



Sáng sớm hôm sau, khi Lệ Tri mở mắt ra, Tạ Lan Tư đã mặc quần áo và rửa mặt sạch sẽ, đang ngồi trong thư phòng để kiểm tra công văn.

Nhìn thấy mặt trời đã mọc cao ngoài cửa sổ, tim Lệ Tri đập mạnh một cái, vội vàng đứng dậy đi giày vào, Tạ Lan Tư ngồi trước bàn sách không ngẩng đầu lên nói:

“Hôm nay là hưu mộc.”

Lúc này Lệ Tri mới sực tỉnh, phát hiện đêm qua mình suy nghĩ lung tung, sáng sớm đã quên mất ngày hưu mộc.

Không phải muộn là tốt rồi, Lệ Tri không khỏi thở phào một hơi.

Nàng đi đến bên cạnh Tạ Lan Tư, nhìn đống tài liệu có nét chữ rõ ràng không đồng nhất trên bàn, khó hiểu nói:

“A Lý, ngài đang làm gì vậy?”

“Thẩm tra đối chiếu bút tích.” Tạ Lan Tư nhặt một tờ giấy viết thư trên bàn, trên đó viết tám chữ lớn: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn. “Nàng nhớ cái này không?”

“Nhớ.” Lệ Tri sững sờ.

“Ta luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy nét chữ này ở đâu đó rồi.” Tạ Lan Tư nói.

Lệ Tri ngay lập tức hiểu ý nghĩa của việc so sánh công văn này.

“A Lý cho rằng người này ở trên triều sao?” Lệ Tri hỏi.

Tạ Lan Tư đặt công văn trong tay xuống: “Ta cùng nàng dùng cơm trước, đợi sau khi ăn xong ta và nàng cùng nhau so chữ viết.”

Lệ Tri đồng ý.

Sau khi nàng rửa mặt xong, hai người ăn sáng đơn giản, sau đó dưới ánh nắng buổi sáng dịu dàng, hai người ngồi trên sạp so sánh nét chữ trên các loại văn kiện.

Tạ Lan Tư đã chuẩn bị cho việc này từ lâu, các tài liệu mà hắn thu thập được hầu như bao gồm tất cả các đại thần trong triều, cho nên có rất nhiều công văn cần được so sánh, buổi chiều, Lệ Tri gọi Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng đến giúp.

Bốn người phân chia nhiệm vụ, một mảnh thư từ được truyền đi truyền lại, nhưng cho đến tận khi mặt trời lặn, bốn người đều không tìm được manh mối gì.

“Chẳng lẽ người báo tin không phải là quan lớn trong triều sao?” Lệ Từ Ân nghi hoặc, “Có lẽ Điện Hạ nhìn thấy trong hồ sơ vụ án của Đại Lý tự.”

Tạ Lan Tư nghe vậy lâm vào trầm mặc.

Nếu đúng như lời Lệ Từ Ân nói thì phạm vi nghi ngờ còn rộng hơn, tài liệu ghi chép trong Đại Lý Tự nhỏ thì chỉ trong phạm vi kinh đô, lớn thì bằng cả nước, không thể nghi ngờ là một việc mò kim đáy biển.

Lệ Tri chăm chú nhìn tám chữ trên giấy viết thư, có lẽ là do nhìn lâu, nàng cũng dần dần sinh ra cảm giác quen thuộc.

“Hình như ta đã thấy chữ này ở đâu rồi…”

Lệ Tri vừa dứt lời, Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng vội vàng vây quanh nàng, ba người lại nhìn vào tờ giấy viết thư một lần nữa.

“Kỳ thực… Lúc đầu ta cũng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng là sợ là do ảo giác, cho nên không nói gì.” Lệ Tượng Thăng nói.

“Sao ca không nói sớm!” Lệ Từ Ân tức giận đánh vào cánh tay ca ca mình.

“Bởi vì ta cũng không nghĩ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu.” Lệ Tượng Thăng xoa đầu.

Lệ Tri nhíu mày, không chớp mắt nhìn chằm chằm tám chữ trên thư.

Nàng xác thực đã nhìn thấy chữ này.

Đến tột cùng thì thấy ở đâu đây?
Bình Luận (0)
Comment