Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 9

Hai ngày sau khi Thần Đan chết, Lệ Tri ngã bệnh.

Cơn sốt làm thần trí nàng mơ hồ, khiến nàng không cảm nhận được sự tồn tại của tứ chi. Tiếng hét của Trịnh Cung như xuyên qua tường truyền đến, nàng cố gắng đứng dậy, nhưng ngay cả mở mắt cũng khó khăn. Trịnh Cung dùng roi đánh nàng… nên đánh nàng. Nàng chỉ có thể phán đoán dựa vào tiếng xé gió và sự lay động của không khí.

Nàng còn nghe thấy gì nữa?

Nàng nghe thấy âm thanh của bội đao được rút ra khỏi vỏ.

Xung quanh đang có người nói chuyện, nhưng nàng nghe không rõ họ đang nói gì.

Có lẽ nàng phải chết ở đây rồi. Mang theo nuối tiếc và bi thống, biến thành một bộ xương khô vô giá trị trong vùng hoang mạc này.

Nàng nghe thấy tiếng khóc, lúc đầu nàng tưởng là tiếng khóc của người Lệ Gia nàng quen biết, nhưng sau đó, nàng nhận ra tiếng khóc là của muội muội nàng.

Muội ấy đã chết rồi, tiếng khóc của nửa linh hồn khác đã sớm bị mai một trên cõi đời này.

“Tại sao muội không nhảy Liên Thượng Vũ một lần nữa?”

“… bởi vì muội đã mất đi đôi cánh của mình.”

Trên Vương Liên Trì của Lệ Phủ, đã không còn bóng dáng uyển chuyển như cánh bướm kia nữa.

“Tám vỏ sò trên dây đỏ đều do muội nhặt được và xâu lại với nhau. Mỗi một vỏ sò, muội đều thắp hương và cầu nguyện chín vạn lần”.

Trong ý thức hỗn loạn, Lệ Tri nhận ra rằng bội đao đã không rơi xuống.

Nàng cố gắng hết sức để mở mắt, từ tầm nhìn quay cuồng của mình nàng nhìn thấy một vệt xanh trong vắt.

Không lâu sau, nàng đã được vài đôi tay nhấc bổng lên và đặt ở một nơi khác.

Nàng nhìn thấy bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhìn thấy chiếc chuông bạc dưới góc mái hiên. Tiếng chuông lắc lư theo tiếng vó ngựa. Dường như tiếng chuông từ xa truyền đến đã nâng linh hồn Lệ Tri lên cao, vứt bỏ hết mệt mỏi, vượt qua thời gian và địa điểm, đưa nàng về với kí ức vô tận của biển.

Nàng sinh ra ở Lệ Phủ, nơi quan chức cao cấp nhất, thân mẫu của nàng là Tần Thị đến từ hải ngoại, một quốc gia được gọi là “Đại Sóc”. Nơi đó nữ tử cũng có thể đọc sách làm quan, và người ta nói Nữ Hoàng Đế cũng không phải là hiếm gặp.

Ngoài muội muội có tính cách phóng khoáng của nàng ra, thì không ai tin vào một thế giới kinh thế hãi tục mà Tần Thị miêu tả.

Nghe hạ nhân trong phủ nói, Tần Thị vô tình được một chiếc thuyền đánh cá trên biển cứu sống, đầu óc không được bình thường, ngay cả nói chuyện cũng là học được sau này. Vì dung mạo xinh đẹp, và có một đôi mắt màu tím dưới ánh mặt trời rất đặc biệt, nên bà bị người ta cố ý mua làm quà cho Lệ Kiều Niên.

Tần Thị tuy rằng xinh đẹp nhưng tính tình lạnh lùng, khi đối mặt với Lệ Kiều Niên cũng không tươi cười nên không được sủng ái. Sau này thoát khỏi nô tịch trở thành thị thiếp, nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, bà ấy có thai.

Cặp song sinh khiến cho tất cả hoa quỳnh trong Kinh Đô đều nở hoa trong một đêm không mang lại hạnh phúc cho Tần Thị, chẳng bao lâu sau, bà qua đời vì buồn đau.

Nhiều năm sau, hai tỷ muội đã lớn thành thiếu nữ.

Tỷ muội song sinh có đôi mắt lá liễu và lông mày như dãy núi nhỏ giống nhau như đúc, ngay cả cái bướu khó nhận thấy ở giữa sống mũi cũng giống hệt nhau, Nhưng giống như sử dụng cùng một loại sơn để tạo ra hai bức tranh hoàn toàn khác nhau, dù là người đần độn nhất cũng sẽ không gọi sai tên của các nàng.

Tỷ tỷ đã sớm gánh vác trách nhiệm dưỡng dục muội muội, tính tình chững chạc hơn so với các bạn cùng trang lứa, không chỉ đọc nhiều sách vở kiến thức uyên thâm, mà ngay cả nữ công cũng là nhất tuyệt.

Dưới sự bảo vệ của tỷ tỷ, muội muội vẫn giữ được sự hồn nhiên của một đứa trẻ, luôn có thể nảy ra những ý tưởng quậy phá, nhiều mưu ma chước quỷ, bất kể muội ấy đi đâu cũng có thể nhanh chóng kết giao bằng hữu mới.

Ngay cả người đốt củi mù trong phủ cũng có thể nhận ra thân phận của hai tỷ muội từ tiếng bước chân.

Các nàng lớn lên cùng nhau, và đã từng nghĩ rằng các nàng sẽ già đi cùng nhau.

Chiếc vòng vỏ sò trên tay nàng mang bảy mươi hai vạn lần cầu phúc.

Người đã vì nàng mà thắp hương cầu nguyện, bây giờ nàng đã không bao giờ tìm lại được nữa rồi.

Tiếng chuông leng keng theo gió bay vào trong xe ngựa, Tạ Lan Tư đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn thiếu nữ đang cuộn tròn ở đối diện.

Cơn ác mộng thống khổ ép chặt đôi mày liễu như dãy núi xa xăm của nàng, đôi mi dài đen láy thỉnh thoảng run rẩy bất lực, giống như một con chim non với đôi cánh chưa trưởng thành đang phí công vùng vẫy.

Trên khuôn mặt đã chìm vào giấc ngủ kia lại lộ ra tầng tầng lớp lớp sự phòng bị, những giọt nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt xuống hai bên tóc mai đen đặc, giống như những giọt sương rỉ ra từ kẽ đá dưới ánh nắng chói chang, óng ánh long lanh, trong vắt không tỳ vết.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn đưa tay ra chạm vào bi thương của nàng.

….

Cành cây khô nứt ra trong lửa, tiếng răng rắc không dứt.

Một mùi thơm khó tả xộc vào mũi. Hình như xa xa có tiếng ca nhớ nhà truyền đến. Nàng như trở về trong bụng mẫu thân, cả người ấm áp dễ chịu.

Lệ Tri mở đôi mắt nặng trĩu ra, ánh trăng nhợt nhạt lọt vào tầm mắt.

Ánh trăng nhu hòa nhẹ nhàng rơi xuống vùng hoang vu, trong nháy mắt bị ngọn lửa màu cam nuốt chửng. Đám người lưu vong được chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm vây quanh một đống lửa, chỉ có đống lửa trước mặt Lệ Tri là có vẻ trống trãi. Vài xâu thịt đỏ cắm ở trước lửa trại, tỏa mùi thịt thơm nồng.

Tạ Lan Tư ngồi ở đối diện, trên người mặc áo sam với thắt lưng thanh lịch, trông giống mặt trời lặn xuống thương không. Ngọn lửa run rẩy trong gió đêm khiến vẻ mặt hắn trở nên mơ hồ.

Nàng còn sống, Lệ Tri nghĩ.

Nhưng nàng không biết nên cảm thấy bi thương hay là vui mừng.

“Ăn đi.”

Một xiên thịt bị nướng đến cháy xém xuất hiện trước mắt Lệ Tri, Tạ Lan Tư bình tĩnh nói.

“... Tại sao lại có thịt?” Giọng Lệ Tri khàn khàn.

“Săn đấy.” Tạ Lan Tư nói, “Vốn dĩ có nhiều hơn, nhưng mà phân ra một phần, chỉ có nhiêu đây thôi.”

Khó trách trong không khí còn có rất nhiều mùi thịt nướng còn sót lại, bên cạnh mấy đống lửa trại còn có xương trắng, đám người lưu vong như sói đói, đêm nay lại lộ ra một tia thoả mãn.

Lệ Tri trầm mặc một lúc, cầm lấy thịt nướng, khàn giọng nói:

“Đa tạ Điện Hạ…”

Nàng vụng về chống đỡ cơ thể yếu ớt của mình, không thèm để ý đến lễ nghi, trực tiếp dùng miệng cắn một miếng thịt nướng lớn.

Khi mùi thịt tràn ngập trong miệng, Lệ Tri đã lâu không dính thức ăn mặn, gần như cảm nhận được một loại xúc động đã mất từ ​​lâu. Ngay cả khi không có một hạt muối nào trên đó, thì đối với Lệ Tri và đám người lưu vong mà nói, thì đây cũng là mỹ vị xa hoa nhất rồi.

Tạ Lan Tư không vội vàng, hắn gắp một xiên thịt nướng khác, dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào miệng. Hắn ăn rất chậm vì phải ngừng lại để ho. Mỗi khi ho, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn sẽ hiện lên một dòng huyết sắc bất thường.

“Điện Hạ săn được con gì? Dã Trư sao?” Nàng hỏi.

“Chó.”

Một chữ đơn giản của Tạ Lan Tư đã khiến Lệ Tri biến sắc, những thứ nàng vừa ăn ngay lập tức bị một lực lượng dời sông lấp biển đẩy lên cổ họng.

Nàng quay đầu, không thể kiềm chế mà nôn ra.

“Ngươi biết đường từ Kinh Đô đến Minh Nguyệt Tháp sẽ đi qua cái gì không?” Hắn đột nhiên hỏi.

Đương nhiên Lệ Tri không thể trả lời câu hỏi của hắn.

“Tổng cộng sẽ đi qua hai mươi hai ngọn núi, chín ngọn đồi, bốn hoang mạc và hai bình nguyên.” Tạ Lan Tư nói với giọng nhẹ nhàng thờ ơ. “Mà trên đường đi chỉ có sáu thành lớn, chỉ có sáu cái….. nấu xương ăn xương chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

“… Loại tình huống này, làm sao ta có thể không lên kế hoạch trước cho bản thân?”

Lệ Tri nằm trên đồng hoang, trên mặt nước mắt giàn giụa, lưng cong như cây cung căng hết cỡ, nôn đến cuối cùng, chỉ còn lại mật đắng.

Những gì nàng không hiểu, bây giờ nàng đã hiểu hết rồi.

Ngay từ đầu, những con chó hoang đó là đường lui của Tạ Lan Tư.

“Chín con, chạy ba con.” Tạ Lan Tư thở dài, “… Thật đáng tiếc.”

Lệ tri ngẩng đầu, xuyên qua khe hở của ánh lửa nhìn thiếu niên đối diện. Nếu không để ý đến sự lạnh lùng trong đáy mắt hắn, biểu tình của hắn từ bi đến cỡ nào. Đủ để lừa gạt tất cả những tên cáo già khác.

Mọi người đều nói, đích tử của Thái Tử, ngọc khiết tùng trinh, ôn hòa hữu lễ, có phong cách của phụ thân.

Chỉ có Lệ Tri nhìn thấy nàng và hắn có cùng một thứ.

Đó là đau đến lạnh lùng.

“Ngươi nhìn bên kia.” Tạ Lan Tư nói.

Theo hướng hắn chỉ, Lệ Tri nhìn thấy Trịnh Cung đang hài lòng xỉa răng. Tất cả mọi người đều gầy đi, chỉ có hắn, càng ngày càng tròn trịa hơn.

Hành động xỉa răng của Trịnh Cung khiến nàng nhớ đến ngày Thần Đan chết, hắn cũng như vậy, vẻ mặt thỏa mãn và thư thái.

Giết một sinh vật trung thành và ngoan ngoãn không gây cho hắn ta một chút căng thẳng nào.

“Nếu ngươi muốn hắn tiếp tục cao hứng” Tạ Lan Tư chậm rãi nói, “Thì đừng ăn gì.”

Những lời của Tạ Lan Tư đâm mạnh vào ngực Lệ Tri. Đôi mắt nàng dấy lên ánh lửa tàn nhẫn.

Tại sao người tốt luôn phải chịu khổ?

Tại sao ác giả ác báo chỉ xuất hiện trong những câu chuyện xưa của người kể chuyện?

Mọi người luôn nói thiên lý sáng tỏ, nhân nào quả nấy…. vậy báo ứng của Trịnh Cung ở đâu, hung thủ giết muội muội của nàng ở đâu?

Hoàng Tử và thường dân đồng tội, bất kể ở triều đại nào, cũng chỉ là một câu nói đùa.

Căm thù là một lực lượng mạnh hơn tất cả các loại tình cảm khác.

Nó có thể thay đổi Lệ Tri từ một tiểu thư sẽ khóc thét khi bị xước da thành một người cứng đầu không rên một tiếng khi bị đánh ba mươi roi. Nó cũng có thể khiến nàng, người vừa rồi còn ghê tởm nôn ra mật đắng, vùng vẫy từ dưới đất đứng lên, cầm lấy xiên thịt rơi trên mặt đất, tùy tiện nhét vào miệng.

Nàng không cắn mà nuốt, thỉnh thoảng cố nén phản ứng nôn mửa, nàng che miệng, dùng sức nuốt miếng thịt chó xuống.

Ánh lửa bập bùng soi rõ thủy quang vỡ vụn trong mắt nàng.

Nàng thực hiện lời hứa của mình….. Nàng sẽ làm bất cứ điều gì để sống sót.

Ngọn lửa nhảy nhót lúc sáng lúc tối, khiến hai gương mặt bên lửa trại có chút mơ hồ.

Đêm đã qua hơn phân nửa, trong hoang vắng vang lên những tiếng ngáy liên tiếp. Ngọn lửa hừng hực yếu dần, tiếng răng rắc đã ngưng từ lâu. Ngoại trừ ngẫu nhiên ho khan mấy tiếng, Tạ Lan Tư không nói gì nữa.

Lệ Tri nhặt một nhánh cây khô không cháy và khuấy phần củi còn lại. Tạ Lan Tư có vẻ buồn ngủ, đứng dậy và phủi chiếc áo khoác màu xanh lam, chậm rãi đi về phía xe ngựa dưới bầu trời đầy sao.

“… Tại sao Điện Hạ lại giúp ta?”

Sau lưng hắn, một giọng nói yếu ớt vang lên.

Tạ Lan Tư dừng bước, quay đầu nhìn lại. Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn hiện lên một tia giễu cợt.

“… Ta nói ta ngưỡng mộ cô nương, cô nương có tin không?”

Giọng điệu của hắn rất quen thuộc với Lệ Tri, hắn gần như lặp lại những gì nàng đã nói, ngay cả những lúc ngắt quãng trong giọng điệu cũng giống như đúc.

Lệ Tri á khẩu không trả lời được.

Tạ Lan Tư không đợi nàng trả lời, quay người lên xe ngựa.

Bức màn gấm rơi xuống, xe ngựa và bên ngoài trở thành hai thế giới.

Mai, trúc, tùng trên màn như đang nhảy múa với gió đêm.

Nàng… đương nhiên một chữ cũng không tin.

Lệ Tri cụp mắt xuống, hướng ánh mắt không nơi nương tựa về phía đống lửa còn sót lại.

Thiên lý không thể tin, nàng chỉ tin vào chính mình.

Báo ứng nàng muốn, nàng tự mình đi thỉnh.

**************

_Lời của Editor: Từ chương 1 mình có dịch sát nghĩa chức vụ của các nha dịch là “áp giải đường dài” và “áp giải đường ngắn”. Nhưng càng về sau thì cách dịch này không hợp lý và khó làm suông câu văn. Nên mình đã sửa lại những chương trước theo đúng nghĩa Hán Việt mà tác giả viết, sửa như sau:

Áp giải đường dài = Trường giải

Áp giải đường ngắn = Đoản giải

_Và trong quá trình đọc nếu các bạn thấy sai chính tả hoặc gõ chữ nhầm ở đâu đó thì xin để lại cmt để mình sửa. Vì mình vừa edit vừa đọc nên đôi khi sẽ có sai sót. Cảm ơn mọi người.
Bình Luận (0)
Comment