Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử

Chương 94

“Các ngươi tới thật đúng lúc, nhân vật chính của thưởng hoa yến hôm nay còn thiếu ngươi đấy.” Tạ Thận Tòng nói với Phượng Vương, sau đó nhìn về phía Lệ Tri, “ Lệ Cung Chính tới đây cũng là duyên phận, chúng ta đi chung đi, biết đâu hôm nay chúng ta sẽ hoàn thành một vài đoạn kim ngọc lương duyên.”

Cái gì mà kim ngọc lương duyên, nói những lời này trước mặt Tạ Lan Tư đúng là muốn đòi mạng nàng mà.

Lệ Tri không thể phản bác Hoàng Đế trước mặt mọi người, chỉ có thể miễn cưỡng gia nhập đoàn tùy tùng khổng lồ của Tạ Thận Tòng, theo hắn đến Dao Hoa Cung.

Đến Dao Hoa Cung, thưởng hoa yến đã bày xong.

Thưởng hoa yến của Di Quý Phi được tổ chức lần này không chỉ giới hạn trong hậu cung, mà còn mời những danh môn có danh tiếng trong kinh, những người có uy tín danh dự chưa thành gia trong kinh đều có mặt ở đây. Ngược lại phi tần trong hậu cung thì chỉ có vài người, Lộc Yểu cũng ở trong số đó, theo tính tình của Di Quý Phi, đây nhất định là do hoàng thượng tự mình chủ trương gọi đến.

Lộc Yểu cũng là người được chú ý nhất trong số các phi tần, là phi tần được tấn chức nhanh nhất trong mười năm qua, nàng được cung nhân vây quanh, các Cáo Mệnh phu nhân hết người này đến người khác đều tiến lên vấn an nàng. Lộc Yểu tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn Lệ Tri một cách bất đắc dĩ.

Có một loại cảm giác bị lưu lạc giống nhau.

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết rằng đây là yến tiệc tuyển phi cho Phượng Vương.

Thưởng hoa yến vừa bắt đầu, Lệ Tri đã đi đến những nơi ít người. Nàng không muốn bị người khác nhìn trúng, càng không cảm thấy mình sẽ nhìn trúng người khác, nên nhường chỗ cho ai quan tâm thì tốt hơn.

Hậu hoa viên của Di Quý Phi được các phi tần trong hậu cung gọi là tiểu ngự hoa viên.

Quanh co khúc khủy, trăm hoa đua nhau khoe sắc vào cuối hè. Nhưng dù hoa có đẹp như thế nào cũng không ngăn được bước chân của Lệ Tri, nàng chỉ muốn đến một nơi hẻo lánh, rồi lại vô tình đi đến một cây hoa quế to lớn.

Nàng chưa từng thấy cây hoa quế nào to cao như vậy, nhìn qua cũng biết đã trăm năm tuổi, thân cây hai người ôm không xuể.

Tán cây xum xuê, nở đầy hoa vàng rực rỡ, đứng dưới gốc cây như đứng dưới một biển hương thơm.

Hương hoa quế thơm ngào ngạt như sóng, dâng theo gió, bay theo gió, hết lớp này đến lớp khác.

Đám đông hầu như đều tập trung xung quanh hoa cúc và mẫu đơn, xung quanh cây hoa quế này không có ai.

Lệ Tri nhắm mắt lại, tham lam độc hưởng hương thơm ngào ngạt này.

Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, trong đầu Lệ Tri hiện ra gương mặt lúc giận dỗi của Tạ Lan Tư.

Những lời ngọt ngào dỗ dành đã chuẩn bị sẵn, nàng cười xoay người lại, thì nhìn thấy khuôn mặt của Phượng Vương.

Không chỉ Lệ Tri sững sờ mà Tạ Phượng Thiều cũng sững sờ.

Hắn nhìn thấy Lệ Tri nở nụ cười, như được khích lệ, hắn bước đến gần hơn, đứng trước mặt nàng.

Lệ Tri cụp mắt, vội vàng hành lễ, muốn rời khỏi cây hoa quế này.

“Đợi một chút.” Tạ Phượng Thiều nói.

Nàng không thể không dừng bước.

“Hôm nay, ta nhất định phải hỏi cho rõ.” Hắn nói.

“… Phượng Vương muốn hỏi cái gì?”

“Có tin đồn ở ngươi có mối quan hệ rất mật thiết với Lang Gia Quận Vương, ngươi …” Với lòng tự trọng của Tạ Phượng Thiều, thực sự rất khó để nói ra câu đó, hắn nghiến răng, cuối cùng cũng nói: “Có phải thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, tâm ý của ngươi cũng đã thay đổi?”

Lệ Tri không thể giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.

Một cơn gió thoảng qua, một mảnh mưa vàng từ ngọn cây rơi xuống, những bông hoa nhỏ màu vàng kim bay phấp phới giữa hai người.

Tạ Phượng Thiều nhìn vào cổ tay trái của nàng.

Hắn vươn tay, rút ​​ra một sợi dây màu đỏ từ dưới cổ áo.

Trên sợi dây màu đỏ, treo một cái vỏ sò màu trắng đục.

“Nếu như ngươi thay lòng đổi dạ, tại sao vẫn luôn đeo chiếc vòng đó?”

Lệ Tri chăm chú nhìn chiếc vòng cổ bằng vỏ sò nằm trong lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt chợt sáng tỏ mọi thứ, sự hối hận và bi thương kéo đến khiến trái tim nàng đau như dời non lấp biển.

Bất kể gặp nhau vào thời điểm nào, Tạ Phượng Thiều đều luôn mặc một thân hoa phục, ngọc trâm hòa cùng điền ngọc trong suốt, khảm trên đai lưng của hắn là ngà voi trắng noãn, ai có thể ngờ rằng dưới cổ áo của hắn lại là một sợi dây màu đỏ đã phai màu, trên đó là cái vỏ sò màu trắng sữa tầm thường có thể thấy ở khắp mọi nơi trên bãi biển.

Cái vỏ sò màu trắng sữa gần như giống hệt vỏ sò trên cổ tay của Lệ Tri.

“Ta…”

Nàng mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.

“Năm mười một tuổi, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi là tại thọ yến.” Tạ Phượng Thiều vẻ mặt bi thương, chậm rãi nói: “Ngươi cũng giống như các nàng, vẫn chỉ là tiểu cô nương, những tiểu cô nương trong buổi thọ yến đó toàn nói những điều ngốc ngếch, có người còn ngáp ngắn ngáp dài, hoặc là chanh chua cãi nhau, nhưng ngươi thì không, ngươi luôn kiên nhẫn lắng nghe và cười hiền như một đại tỷ, thỉnh thoảng gật đầu nhưng cũng không nói lời nào. Mỗi khi ngươi gật đầu, chiếc khuyên tai ngọc trai bên tai cũng gật theo. Nhỏ, tròn, trắng và không tì vết.”

“Ta ở xa xa trong đình, bất tri bất giác sửng sốt một chút, bị Thái Tử trêu chọc, không nhịn được liền cùng hắn đánh một trận, tuy rằng ta đánh thắng, nhưng lại bị ngươi nhìn thấy sự chật vật của ta. Ta xấu hổ đến mức chỉ có thể vội vàng rời khỏi bữa tiệc. Nhưng sau đó, ta nhịn không được nghe ngóng về mọi hoạt động mà ngươi tham gia, miễn là có thể, ta sẽ cố gắng hết sức để tham dự … chỉ để gặp ngươi.”

“Mặc dù chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với nhau… nhưng ta từng cho rằng tâm ý của chúng ta  là giống nhau.”

Từng khung cảnh hiện lên trước mắt Tạ Phượng Thiều, khiến trái tim hắn càng thêm bi thống.

Những cuộc gặp gỡ được lên kế hoạch hết lần này đến lần khác, chỉ để đổi lấy sự giao tiếp bằng mắt càng ngày càng nhiều.

Họ cứ gặp nhau như vậy cả ngày lẫn đêm.

Hắn tặng nàng một đóa hồng mai nở rộ trong tuyết trên đỉnh Ngọc Sơn, cũng nhận lại được một mảnh bạch quả trong mùa thu vàng óng ánh.

Nàng trở nên thích màu đỏ, còn hắn thì tràn đầy vui mừng khi nhìn thấy hoa quỳnh.

Hắn đã từng nghĩ rằng bọn hắn là tâm ý tương thông.

“Nếu không phải như vậy, tại sao muội muội của ngươi lại nói điều đó trong chuyến nam tuần?” Tạ Phượng Thiều nói.

Âm thanh Lệ Tri khàn khàn: “Muội muội ta… nói cái gì?”

“Lúc đó ngươi đã bắt đầu tránh né ta, ta trăm mối vẫn không có cách giải, cho nên chuyến đi nam tuần ta rất lo lắng. Có một đêm, ta thực sự không ngủ được nên ra ngoài thư giãn thì gặp được muội muội ngươi trên bãi biển.” Hắn nói, “Nàng ấy đang nhặt vỏ sò, nói muốn kết thành cái vòng tặng ngươi.”

Trái tim của Lệ Tri rung lên, nàng gần như là dùng hết khí lực để hỏi:

“… Sau đó thì sao?”

“Ta hỏi những nghi ngờ của mình với nàng ấy… Lúc đó, ta giống như một con ruồi mất đầu. Mọi thứ trong quá khứ dường như đã trở thành ảo tưởng của chính ta. Có lẽ là ta đã làm sai điều gì đó, nhưng ta không có manh mối nào cả. Ta hy vọng Lệ Hạ có thể chỉ cho ta một phương hướng, nói cho ta biết xem có phải lúc trước chỉ là ta một mình đa tình hay không, hảo ý của ta có phải là trở thành gánh nặng của tỷ tỷ nàng không?”

“Nhưng muội muội của ngươi nói…”

Hình ảnh Lệ Hạ của đêm đó xuất hiện trước mắt Tạ Phượng Thiều.

Những con sóng tịch liêu dường như không bao giờ dừng lại, bọt nước trắng xóa liên tục tát vào chân hai người họ.

Ánh trăng chiếu vào họ.

Nhất định mặt của hắn tràn đầy thương tâm, nhất định hắn đã cố chấp nói lên những bất bình của mình như một hài tử chưa lớn, bởi vì đáy mắt của Lệ Hạ, người luôn vô tư lại hiếm hoi hiện lên sự đau xót.

“Phượng Vương không làm gì sai, tỷ tỷ cũng không có giận Phượng Vương.”

“Vậy tại sao nàng ấy lại tránh mặt ta?” Hắn sốt ruột hỏi.

“Khi ta và tỷ tỷ lên chùa dâng hương, ta nghe một vị sư vân du bốn phương nói rằng chỉ cần kiềm chế được những tạp niệm trong năm năm, thì sẽ có thể kết tình bạn trăm năm với người mình yêu, tam thế tình duyên. Tỷ tỷ có lẽ vì điều này, mới cố ý tránh xa Phượng Vương. Nếu Phượng Vương thực sự có ý với tỷ tỷ, không ngại thành toàn ý muốn của tỷ ấy, cũng có thể chứng minh rằng tâm ý của Phượng Vương không phải là phù du sớm nở tối tàn.”

Tạ Phượng Thiều ngước mắt lên và nhìn thẳng vào Lệ Tri trước mặt.

“Sau khi nam tuần trở về, ta nhận được chiếc vòng cổ bằng vỏ sò do ngươi tặng. Ta biết là muội muội của ngươi tặng vòng cho ngươi, sau đó ngươi đa lấy ra một cái vỏ sò làm vòng cổ cho ta. Lúc đó ta nghĩ, chỉ cần tấm lòng của ngươi không thay đổi, năm năm sau có là gì?”

“Kể từ đó, ta đã chờ đợi…”

Giờ khắc này, hắn không phải Phượng Vương khí phách hiên ngang, mà chỉ là một thiếu niên bình thường bi thương và hoang mang.

“Ta chờ ngươi… Chờ mỏi mòn.” Tạ Phượng Thiều giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười ảm đạm, “Đã năm năm rồi, ta vẫn chưa tìm được người mình chờ đợi. Ngươi đang đứng trước mặt ta, nhưng ta vẫn cảm thấy cách ngươi rất xa, như thể người trước mặt ta không phải là ngươi. Ta không hiểu, rốt cuộc ngươi có tâm ý gì với ta?”

Nỗi đau như núi lớn đè nặng lên Lệ Tri, đến mức nàng không thể thở nổi, lẽ ra nàng nên tránh đi, nhưng nàng không thể. Nàng giống như háo hức mà cảm nhận khí tức của tỷ tỷ trong từng câu nói của Tạ Phượng Thiều.

Mặc dù khí tức này như mũi tên lao thẳng vào tâm mạch nàng, mặc dù nước mắt dâng trào, nàng nhất định cũng phải theo đuổi.

Nàng vô cùng cảm kích Phượng Vương trước mặt, bởi vì có hắn, sinh mệnh ngắn ngủi của tỷ tỷ mới không cằn cỗi như nàng tưởng tượng.

Nàng có trách nhiệm phải cho hắn một câu trả lời.

Một câu trả lời thuộc về Lệ Tri.

“Mỗi lần ta kết một vỏ sò, ta đều niệm kinh nghìn lần… Ta hy vọng người đeo nó sẽ mãi mãi hạnh phúc”, Nàng nói.

Đôi mắt của Tạ Phượng Thiều mở to, ngọn lửa hy vọng nhen nhóm trong mắt hắn.

“Phượng Vương nói đúng, thời thế thay đổi, ta đã không còn là ta của ngày xưa.”

“Phượng Vương có thể hận ta, nhưng xin không cần phủ nhận quá khứ … Ít nhất là ngày đêm vào thời điểm đó,” Lệ Tri nói, “Mỗi khoảnh khắc, ta đều là thật tâm.”

Nàng không thể diễn tả được biểu cảm của Tạ Phượng Thiều vào lúc này, cũng như nàng không biết liệu những lời nhạt nhẽo này có thể mang lại chút an ủi nào cho mối quan hệ đột ngột kết thúc giữa Phượng Vương và tỷ tỷ hay không.

Có lẽ có những lời nói khiến Tạ Phượng Thiều hạnh phúc hơn, nhưng nàng không thể nói ra, nói không nên lời.

Nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm hoen ố đi một đoạn cảm tình này.

Lệ Tri kìm nén bi thương  trong lòng, nắm chặt tay, xoay người đi ra khỏi đường mòn.

Tâm trí của cô vẫn còn ở dưới gốc cây quế, vì vậy nàng không chú ý đến Tạ Lan Tư đã đứng rất lâu ở cách đó không xa.

Sau khi trở lại thưởng hoa yến, Lệ Tri giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau khi ngồi xuống một lúc, Xuân Mai mời nàng đến nói chuyện với Lộc Yểu.

Lệ Tri đi đến bên cạnh Lộc Yểu, đùa giỡn với nàng, không đề cập đến chuyện xảy ra dưới tán hoa quế kia.

Đột nhiên có huyên náo ở chỗ ngắm hoa, Lệ Tri nhìn lên, hóa ra Tạ Lan Tư đi đường bất cẩn va chạm với chúng quý nữ. Tạ Lan Tư giúp đỡ đối phương một chút, phong độ nhẹ nhàng hỏi nàng ta có ổn không, khiến thiếu nữ ngượng ngùng, phải dùng quạt tròn che khuôn mặt đỏ bừng của mình lại.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Lệ Tri luôn cảm thấy, mặc dù Tạ Lan Tư đang cười, nhưng biểu tình trong mắt hắn lại chưa bao giờ lạnh lùng như vậy.

Đột nhiên, tiếng kinh hô của Lộc Yểu khiến nàng chú ý.

“Xuân Mai, ngươi lạnh sao? Tại sao lại run như vậy?” Lộc Yểu kinh ngạc hỏi.

Xuân Mai mở to mắt, môi và vai đèu run rẩy.

Theo ánh mắt đờ đẫn của nàng, Lệ Tri nhìn sang, phát hiện đó chính là Tạ Lan Tư đang từ biệt khuê tú ngượng ngùng, một mình đi về phía hoàng đế đang vẫy tay với hắn.

Xuân Mai sửng sốt nói: “Là hắn...”

“Cái gì?” Lệ Tri cau mày.

“Là hắn…”

Xuân Mai đột nhiên nắm chặt cánh tay của Lệ Tri, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt hoảng sợ.

“Là hắn! Tiểu thái giám gửi phi thư!”
Bình Luận (0)
Comment