Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng

Chương 17

Lòng đột nhiên chua xót. Nghĩ đến những ngày tháng có Tân Mạc Ngôn ở bên, Thư Nha trở nên trưởng thành và vui vẻ hơn, cô cũng không nhẫn tâm khiến Thư Nha không có được tình yêu thương của Bố.

Nhưng làm sao cô có thể tha thứ cho tội ác mà Tân Mạc Ngôn gây ra với mình được cơ chứ!

Hơn nữa, anh và Thiên Khê Nghiên cũng sắp cử hành lễ đính hôn với nhau rồi, sự tồn tại của cô và Thư Nha quả thật chính là chuyện nực cười nhất thế gian!

“Tôi sẽ tìm bố cho Thư Nha, nhưng người đó tuyệt đối không thể là anh, em rể ạ.”

Hai chữ cuối cùng, Thiên Hân Vũ gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

Tân Mạc Ngôn ngây người. Trước khi giải quyết sạch sẽ mối quan hệ của anh và Thiên Khê Nghiên, hình như anh không hề có tư cách gì để bù đắp cho hai mẹ con cô.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tân Mạc Ngôn móc điện thoại ra nghe, nội dung cuộc điện thoại khiến Tân Mạc Ngôn biến sắc, anh không quan tâm những thứ khác nữa mà nắm chặt tay Thiên Hân Vũ.

“Buông tôi ra!” Thiên Hân Vũ dãy dụa.

“Tân Lam Nguyệt sử dụng phương án trị liệu của em đột nhiên bị sốc, đang phải cấp cứu. Bây giờ em phải theo tôi về bệnh viện!”

Giọng nói của Tân Mạc Ngôn mang theo giọng điệu không cho phép thương lượng. Khuôn mặt Thiên Hân Vũ hoảng hốt. Anh nắm chặt đôi tay mát lạnh của cô, kéo cô lên thẳng xe.

“Bố…” Thư Nha cẩn thận gọi, vô cùng tủi thân.

“Thư Nha ngoan, bố yêu con, không muốn rời xa con đâu.” Tân Mạc Ngôn xoa tóc Thư Nha, khởi động máy xe.

“Làm sao mà lại bị shock được?” Thiên Hân Vũ còn chưa kịp hoàn hồn sau câu nói của Tân Mạc Ngôn. Não cô không ngừng nhớ lại phương pháp trị liệu lúc đầu của mình nhưng không tìm thấy bước nào có nguy cơ nguy hiểm cả.

Xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Thiên Hân Vũ dặn Thư Nha phải ở yên đây với Tân Mạc Ngôn không được chạy lung tung rồi vội vã chạy vào phòng cấp cứu.

Nhìn bóng dáng rời đi của Thiên Hân Vũ, khóe môi Tân Mạc Ngôn không nhịn được mà nhếch lên, bàn tay nắm lấy tay Thư Nha cũng chặt hơn một chút.

“Bố, sao Bố lại cười?” Thư Nha khó hiểu hỏi.

“bố không cười, mũi bố hơi ngứa thôi.” Tân Mạc Ngôn nghiêm mặt, chậm rãi nói.

“Mũi cười nhưng miệng không cười ư?” Thư Nha bắt chước dáng vẻ của Tân Mạc Ngôn, cậu hơi hếch mũi, dáng vẻ kì quặc khôi hài.

Mãi đến khi đêm xuống, Thiên Hân Vũ vẫn chưa ra khỏi bệnh viện. Tân Mạc Ngôn nghênh ngang đưa Thư Nha trở về nhà mình. Anh đã sớm sai người sửa lại một căn phòng trẻ con trong nhà, toàn là màu xanh da trời và transformers mà Thư Nha yêu thích.

“Wow! Tuyệt quá!”

Thư Nha hứng khởi vô cùng, thả chân trần chạy vào phòng, hiếu kì nhìn ngó khắp lượt.

“Bố, đây là phòng của Thư Nha ư?” Thư Nha nhô chiếc đầu nho nhỏ ra hỏi.

Tân Mạc Ngôn gật đầu: “Thư Nha còn muốn đồ chơi gì nữa, bố sai người đi mua!”

Khuôn mặt Thư Nha đột nhiên ủ rũ: “Mẹ sẽ không đồng ý cho Thư Nha ở đây đâu…”

“Nếu Thư Nha thích thì con cùng thuyết phục mẹ với bố đi.” Tân Mạc Ngôn ngồi xổm xuống, xoa đầu Thư Nha.

Thư Nha cúi đầu im lặng không nói, con transformers trong tay bị cậu đặt lên giường.

“Thư Nha, con thích Bố không?” Tân Mạc Ngôn hỏi thử.

“Thích, con thích bố vô cùng… điều ước sinh nhật mỗi năm của Thư Nha chính là muốn có Bố, bây giờ cuối cùng con cũng có rồi.” Thư Nha chân thành nói, đôi mắt trong veo không chút tạp chất, lời nói ra lại khiến Tân Mạc Ngôn cảm thấy chua xót lạ kì.

“Vậy sinh nhật mỗi năm sau này, Bố đều ở bên cạnh con nhé.” Tân Mạc Ngôn thở dài một hơi, nói lời thề son sắt.

“Bố hứa chứ?” Đôi mắt đen láy của Thư Nha hơi lấp lánh.

“Ừ, lời hứa quân tử đáng giá nghìn vàng.” Tân Mạc Ngôn giơ cánh tay lên làm ra dáng thề thốt.

Thư Nha vui mừng thơm lên má Tân Mạc Ngôn, mấy cọng râu lún phún của anh khiến cậu hơi nhíu mày nhưng vẫn không hề ngăn được niềm vui sướng ngập tràn trong lồng ngực cậu.

“Tuyệt quá, sau này Thư Nha có bố ở bên, mẹ có thể kết hôn với papy rồi!”

Nụ cười Tân Mạc Ngôn đông cứng trên khuôn mặt: “Con còn có papy khác nữa ư?”
Bình Luận (0)
Comment