Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng

Chương 23

Thiên Hân Vũ nghe xong trong lòng cảm thấy đau xót.

“Cha, cha tự hỏi lòng mình xem, tất cả những thứ này là của nó sao?”

“Y tá trực ban tối hôm đó vốn dĩ là Nghiên, nếu ngày hôm đó con bé không để con giúp thì tối hôm đó Tân Mạc Ngôn đã ở cùng Nghiên rồi chứ không phải là con! Tất cả những thứ này đương nhiên là của con bé!”

Những lời nói của Thiên Lâm Dạ từng câu từng chữ đều hợp lý, thế nhưng khi chúng lọt vào tai của Thiên Hân Vũ thì chúng càng làm cho chút ấm áp cuối cùng trong tim cô hoàn toàn biến mất.

“Con đã không nhường cho nó làm người phát ngôn hay là đã phá vỡ lễ đính hôn của cô ấy?”

“Nhường Tân Mạc Ngôn cho em gái con, đừng có phá vỡ hạnh phúc của nó” Đôi đồng tử mắt của Thiên Lâm Dạ sáng lên, câu nói với ngữ khí không hề cho thấy có sự thương lượng nào ở đây.

“Nhường? Hạnh phúc?” Thiên Hân Vũ cảm thấy không thuyết phục: “Con cũng là con của ba, tại sao từ lớn tới nhỏ ba luôn muốn con nhường em ấy?”

“Hân Vũ, Ba tới đây không phải để thương lượng với con mà ba tới là muốn con làm theo ý ba.”

Thiên Lâm Dạ trong lòng cảm thấy nhói đau, nhưng nhớ lại cảnh tượng tối qua Thiên Khê Nghiên đứng trước mặt mình khóc lóc đau khổ là ông lại kiên định với suy nghĩ ban đầu của mình.

“Chân là của Tân Mạc Ngôn, thứ nhất con không hề bắt cóc anh ấy, thứ hai con cũng không uy hiếp gì anh ấy cả, tất cả là sự lựa chọn của bản thân anh ấy.” Thiên Hân Vũ khẽ cười lạnh lùng, căn bản không muốn liếc mắt nhìn Thiên Lâm Dạ thêm một lần nào nữa.

“Vậy con không hề có ý gì với Tân Mạc Ngôn sao?” Thiên Lâm Dạ không yên tâm mà tiếp tục chất vấn.

“Anh ấy là cha của con con, ba nói xem con có ý gì với anh ấy không?”

Móng tay của Thiên Hân Vũ sắp làm bàn tay cô chảy máu rồi, cô liếc mắt lạnh lùng nhìn Thiên Lâm Dạ, trong ánh mắt đó là sự thất vọng cùng với sự tuyệt vọng tột cùng.

“Ý con là gì? Cái đồ con hoang đó thực sự là của Tân Mạc Ngôn sao?” Thiên Lâm Dạ chưa từng gặp Thư Nha, chỉ là từng nghe Thiên Khê Nghiên miêu tả nó có vài phần giống với Tân Mạc Ngôn.

“Ba hãy chú ý ngôn từ của mình!” Thiên Hân Vũ với nét mặt phẫn nộ, dây thần kinh trên hai thái dương đang giật lên đùng đùng.

“Con gái….”

Thiên Hân Vũ lúc này làm cho Thiên Lâm Dạ có chút hoảng sợ, lời nói không suy nghĩ ban nãy dường như đã chạm tới sự chịu đựng cuối cùng của Thiên Hân Vũ.

“Đừng có gọi tôi theo cái cách buồn nôn như thế, tôi không phải là con gái của ông, trong mắt ông, trong lòng ông, trong suy nghĩ ông chỉ có một người con gái yêu quý duy nhất là Thiên Khê Nghiên thôi.”

Thiên Hân Vũ nhịn không nổi cô gào lên với Thiên Lâm Dạ, duyên phận giữa cô và ông ta tới đây là chấm hết.

“Hân Vũ, con đương nhiên là con gái ta rồi, là ta đã nuôi dưỡng con mà….năm xưa mẹ con sau khi sinh con xong vì mất quá nhiều máu mà đã qua đời, những năm qua là ta đã vất vả nuôi con khôn lớn…”

Thiên Lâm Dạ cuối cùng cũng cảm thấy Thiên Hân Vũ gần đây đã trở nên cứng rắn, mạnh mẽ, bướng bỉnh, không còn là cô bé ngoan ngoãn thật thà của năm xưa nữa rồi.

“Ông Mạt cứ yên tâm, ơn nuôi dưỡng bao năm tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, sau này đợi tới khi tứ chi của ông gãy xuống, lúc đó tôi nhất định tiễn ông đi chặng cuối cuộc đời!”

Thiên Hân Vũ nói xong liền mở cửa phòng làm việc ra với tư thế tiễn khách ra về.

“Mày, mày!” Thiên Lâm Dạ tức giơ ngón tay trỏ lên chỉ vào cô, trong căn phòng yên tĩnh còn nghe thấy tiếng nghiến răng tức giận của ông ta.

Căn phòng làm việc cuối cùng cũng trở về với sự tĩnh lặng, Thiên Hân Vũ đóng cửa lại, cô không còn kìm được nữa mà khóc òa lên.

Những năm tháng qua, sự bạc tình của cha cô làm cho cô tuyệt vọng, Thư Nha rất có tình cảm với Tân Mạc Ngôn, cô nên làm thế nào bây giờ!

Không biết qua đi bao lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên, Thiên Hân Vũ lau nước mắt trên mặt, cố gắng khẽ nở nụ cười, đi ra mở cửa.

“Cô Mạt.” đứng ở phía ngoài cửa là một người đàn ông mà Thiên Hân Vũ không quen biết.

“Tôi là cha của Tân Lam Nguyệt.” nhìn thấy nét mặt nghi hoặc đang không biết là ai của Thiên Hân Vũ, ông bổ sung thêm một câu.

Cha của Tân Lam Nguyệt? Vậy thì cũng là….cha của Tân Mạc Ngôn.

“Cháu chào bác….” Thiên Hân Vũ hít một hơi dài, lặng lẽ quay ngang người nhường đường cho Tân Thần bước vào trong.

“Trước mắt tình trạng của cậu ấy đã khá hơn nhiều, nhịp tim và huyết áp đều ở trong trạng thái bình thường, vừa nãy tôi đã kiểm tra tất cả những phản ứng không tốt trong nước truyền dịch nhưng không có dấu hiệu của việc thèm ngủ hay mệt mỏi quá mức, trước mắt tình trạng không muốn điều trị của cậu ấy cũng đã được khống chế, vậy mong…”

Tân Thần luôn trong trạng thái trầm mặc thăm dò Thiên Hân Vũ, cô dường như có ảo giác rằng não mình đang bị người ra lấy ra để điều tra tất cả tâm tư.

“Tôi tìm tới cô không phải để thảo luận về bệnh tình của Tân Lam Nguyệt.”

Tân Thần cắt ngang lời nói của Thiên Hân Vũ, ông ta ngồi xuống ghế sô pha, lấy tay ra hiệu cho Thiên Hân Vũ cũng ngồi xuống đi.
Bình Luận (0)
Comment