Theo Đuổi Nam Thần: Bác Sĩ, Em Bệnh Rồi!

Chương 2

Sau khi Cố Tư Vũ ra khỏi phòng bệnh. Phan Lộ Lộ mới dè dặt đến gần cô hỏi," Cô Chi Chi, ban nãy..."

"Khụ...Em không cần quan tâm đâu. Với lại tại sao em lại dính dáng đến lũ xã hội đen đó?", Hàn Tĩnh Chi sợ cô bé phát hiện ra gì đó, vội vàng đánh lạc hướng. 

"Em..."

Phan Lộ Lộ quả nhiên là dễ dụ. Thấy cô nói sang chuyện khác là cô bé dễ dàng chuyển hướng ngay. Khẽ căn cắn môi dưới, Phan Lộ Lộ quyết định kể mọi chuyện cho cô nghe,"Cô Chi Chi, em biết làm như thế là sai. Nhưng... Thực sự em không còn cách nào khác!!"

Hàn Tĩnh Chi cũng không phản ứng gì nhiều. Cô trấn an cô bé,"Em nói rõ ra đi."

"M...mẹ em đang cần tiền làm phẫu thuật..."

Phan Lộ Lộ xuất thân trong gia đình cũng coi như là khá giả. Nhưng đến năm cô học lớp 8 thì bố mẹ ly hôn với nhau. Từ đó Phan Lộ Lộ sống với mẹ của mình ở căn hộ ở trung tâm thành phố S. 

Căn nhà đó là tài sản mẹ con cô được hưởng từ chuyện ly hôn. Bố của Phan Lộ Lộ hàng tháng vẫn gửi tiền về đều đặn. Nhưng số tiền đó chỉ đủ cho hai mẹ con cô sống chứ cũng không dư giả gì cho cam. 

Mẹ của Phan Lộ Lộ mắc bệnh tim bẩm sinh. Cần làm phẫu thuật gấp. Nhưng nhà ngoại của cô lại rất nghèo, Phan Lộ Lộ chỉ đành cắn răng đi cầu xin người bố của mình nhưng chỉ nhận lại được một ánh mắt khinh thường. 

"Tao với cô ta đã ly hôn. Cô ta có chết cũng không liên quan gì tới tao. Cút đi!!"

Lần nào cũng vậy. Phan Lộ Lộ hết cách đành phải đi làm thêm kiếm tiền. Nhưng cô bé trẻ người non dạ này lại thiếu đi suy nghĩ chín chắn. Cô thông qua những đồng nghiệp ở quán làm thêm mà quen được với bọn xã hội đen này. Bọn chúng cho cô vay số tiền đủ để chạy chữa cho mẹ. Nhưng cô lại không thể ngờ được...cái giá phải trả...lại thành ra như thế này. 

Vừa nói, Phan Lộ Lộ vừa khóc nấc lên,"Cô Chi Chi...em...em thực sự không biết mình phải làm gì bây giờ!!"

"Em mượn chúng bao nhiêu?", Hàn Tĩnh Chi nhìn cô bé, ngữ điệu có phần lạnh nhạt. 

"5...50 triệu..."

Hàn Tĩnh Chi có điều suy nghĩ. Chỉ là xã hội đen thôi mà có nhiều tiền tới vậy sao!?

"Vậy em tính bao giờ trả?"

"Dạ!?"

Nhìn Phan Lộ Lộ mở to con ngươi ra nhìn mình, Hàn Tĩnh Chi thở dài một tiếng,"Mượn của người khác thì phải trả lại. Dù cho việc đòi nợ của chúng có sai đi chăng nữa thì em vẫn phải trả lại số tiền đó."

"Em...em không biết."

Thở dài một hơi. Hàn Tĩnh Chi mới nhìn cô bé,"Cô cho em mượn tạm. Ngày mai tới đưa cho bọn chúng. Lần sau đừng làm những việc như vậy nữa. Nghe chưa?"

Phan Lộ Lộ cũng không nghĩ nhiều nữa. Cô bé đỏ mắt gập đầu nói lời cảm ơn với cô không biết bao nhiêu lần. 

Sau khi Phan Lộ Lộ rời đi. Hàn Tĩnh Chi một mình nằm trên giường bệnh chán muốn chết. Cô lăn qua lăn lại nhưng lại chạm đúng vết thương ở chân khiến nước mắt trào ra. Đau đến không thở được. 

"Một tháng nằm viện!!! Trời ơi!!!"

Hàn Tĩnh Chi than trời than đất. Than hết cái nọ đến cái kia. Cô tưởng tượng đến khuôn mặt của nhị vị phụ huynh đang ngồi ở nhà sẽ nghĩ gì khi cô thành ra thế này thì không khỏi rùng mình. 

Chán quá đi. 

Đúng lúc đó, Cố Tư Vũ từ bên ngoài bước vào. Như thường lệ, anh tới đây thăm bệnh cho cô. 

"Cô Hàn?"

Thấy có người gọi mình. Hàn Tĩnh Chi quay qua thì bắt gặp ngay khuôn mặt như tượng tạc của vị bác sĩ Cố nào đó. Hai mắt sáng lên, ừ ha, mải lo lắng chuyện của Phan Lộ Lộ, cô quên mất là ở đây vẫn còn một bác sĩ siêu cấp đẹp trai nha!!

"Bác sĩ Cố!!", Giọng điệu hớn hở. 

Cố Tư Vũ đi đến gần cô, mở miệng hỏi,"Cô thấy chân sao rồi?"

"Đau!!", Cô trưng ra vẻ mặt uỷ khuất nhìn anh. 

"Ừ, không đau mới là có chuyện."

"Bác sĩ Cố, cho tôi biết tên anh đi!!", Hàn Tĩnh Chi nhìn anh cười cười. 

"Cô gọi là bác sĩ Cố được rồi.", Cố Tư Vũ vừa cầm bút lên ghi ghi cái gì đó, vừa lạnh lùng trả lời cô. 

"Nhưng cả cái bệnh viện này ai cũng gọi anh như thế. Tôi không thích. Cho tôi biết tên đi!!!"

Hàn Tĩnh Chi vẫn không chịu buông tha cho anh. 36 kế tán đổ crush gia truyền của nhà họ Hàn, kế thứ 4 đó chính là mặt dày. Mặt của Hàn Tĩnh Chi có thể nói là dày hơn bức tường nhà cô rồi. 

Cố Tư Vũ nhìn cô. Thấy trong mắt cô đầy vẻ hào hứng. Không hiểu sao anh lại bất tri bất giác thốt ra tên mình. 

"Cố Tư Vũ sao!? Tên hay, sau này viết trên thiệp mời sẽ rất hợp!!", Hàn Tĩnh Chi suy nghĩ rồi gật gật đầu. 

"Thiệp mời?"

"Thiệp đám cưới đó. Cố Tư Vũ và Hàn Tĩnh Chi. Bác sĩ Cố, có phải rất đẹp không?"

Không kịp đề phòng mà bị cô quăng thính. Mặt Cố Tư Vũ đỏ lên, anh ho một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi phòng, "Nghỉ ngơi cho tốt."

Hàn Tĩnh Chi đương nhiên là biết anh đỏ mặt. Cô chỉ cười chứ không có làm khó anh nữa. Dù sao thì cũng không nên gấp gáp quá, lỡ đâu anh sợ quá rồi chạy mất thì cô lỗ vốn chết. 

Cố Tư Vũ sau khi ra khỏi phòng cô thì đi nhanh về văn phòng của mình. Bỏ quên luôn còn mấy bệnh nhân nữa anh phải thăm. 

Hàn Tĩnh Chi trời sinh bộ dáng quyến rũ mê người. Nhất là đôi mắt của cô. Đôi mắt khiến cho con người ta có thể trầm luôn vào đó, nếu không cẩn thận có thể sa ngã không có cách nào thoát ra. 

Ban nãy khi cô dùng loại ánh mắt đó nhìn anh. Cố Tư Vũ từ trước tới nay chưa từng có bất kì cảm xúc nào lại nổi lên một phần cảm giác gì đó khó tả. Anh bất giác nhớ đến lời cô nói, mặt không tự chủ được lại đỏ lên. Như thể cô là chất gây nghiện vậy. 

Cố Tư Vũ chỉ đành chấn an mình rằng đó là do mình làm việc quá mệt mỏi cho nên mới có cảm giác khác lạ. Tuyệt đối không chấp nhận cảm giác đó là do cô mới có. 

Hàn Tĩnh Chi sau khi thả thính xong thì nằm trên giường mở điện thoại ra nghịch. Cô nhắn tin cho Tạ Tranh. 

Chi Chi tiểu tiên nữ: Corgi, có chuyện cho cậu làm rồi đây. 

* Corgi: Giống chó lùn, rất dễ thương. 

Corgi Tranh: Đừng có gọi loạn. Nói, có chuyện gì?

Chi Chi tiểu tiên nữ: Điều tra cho tớ tất cả thông tin về bác sĩ Cố Tư Vũ ở bệnh viện số 1. 

Corgi Tranh: Ok. Phí thế nào đây?

Chi Chi tiểu tiên nữ: Tuỳ cậu.

Tắt điện thoại. Hàn Tĩnh Chi cười thầm một tiếng. Tạ Tranh có thể coi là con sói đầu đàn của làng chó săn. Tin tức mà đã được cô nhắm trúng là không gì có thể che đậy được. 

Cố Tư Vũ sao? Nghĩ đến khuôn mặt đỏ ửng ban nãy của anh, Hàn Tĩnh Chi cong cong khoé môi,"Anh chàng này thật thú vị."
Bình Luận (0)
Comment