Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 156



Nóng quát

Toàn thân Khả Hân bứt rứt khó chịu. Gương

mặt cô đỏ ửng, sóng mắt long lanh quyến rũ,

giống hệt như trái đào mọng nước đang đợi

người tới hái.

Cô nằm co quắp trên giường, áo ngoài xộc

xệch vì hai bàn tay vô thức đưa lên vuốt ve cơ:

thể mình.

Bỗng nhiên, Khả Hân nghe thấy tiếng cửa

phòng mở ra cùng tiếng bước chân dồn dập. Họ

thì thầm với nhau những điều gì đó mà cô nghe

không rõ.

Một lát sau, Khả Hân cảm nhận được trên

giường có thêm một người. Người đó khẽ rên rỉ

và liên tục gọi tên cô nhưng Khả Hân không đủ

tỉnh táo để đoán được đó là ai.

Cô chỉ cảm thấy thoải mái hơn khi hắn chạm

vào mình. Dường như ngọn lửa đang thiêu đốt cô

cũng có xu hướng dịu đi.

“Nóng.”

Khả Hân mấp máy đôi môi đỏ mọng, âm

thanh rên rỉ khàn khàn thoát ra từ miệng cô. Nó.

không hề dễ nghe nhưng với người đối diện lại

như liều thuốc kích thích mạnh.

Nhất là khi Khả Hân lao tới chui vào lòng

hắn, thân hình hắn lập tức được thư giải và vươn

tay ôm chặt lấy cô.

Một cái ôm không thể thỏa mãn Khả Hân, cô

bèn vươn tay chạm vào khuôn mặt người này,

kéo hắn xuống để tìm kiếm nguồn suối mát lành.

Khi đôi môi chạm vào nhau, cả hai người đều

run rẩy mãnh liệt. Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

lúc đầu dần được thay thế bằng nụ hôn cuồng

nhiệt hơn.

Từng phút trôi qua, trong căn phòng sang

trọng hiện lên cảnh tượng thân mật khiến người

ta phải đỏ mặt.

Cô gái say mê trong nụ hôn ngọt ngào của

chàng trai, họ vuốt ve thân thể của nhau, đắm


chìm trong cảm giác tuyệt vời mà đối phương

mang lại.



“Rầm” ,

Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đạp mạnh ra,

âm thanh ồn ào ở bên ngoài cũng vì thế mà lọt vào trong phòng.

Khả Hân bị một sức mạnh tàn bạo lôi ra khỏi

vòng tay của người đàn ông kia. Nhưng lập tức

bản năng lại kích thích cô lao tới với người đó.

Điều này khiến kẻ vừa động tay động chân

với cô giận dữ đến phát điên. Anh tìm được chai

rượu lạnh, tạt thằng vào mặt mũi hai người trên

giường.

Cảm giác ướt át và cơn lạnh buốt khiến Khả

Hân lập tức tỉnh táo lại. Ngọn lửa dục đang thiêu

đốt cô tuy chưa được dập tắt hẳn nhưng cũng

đã dịu đi đáng kể.

Chính vì vậy, cô chợt ngây ra như phỗng khi

nhìn thấy người đàn ông mà thân thể cô đang kề

sát. Đó không phải ai xa lạ mà chính là Nhật Dương.

Lúc này, ánh mắt anh còn chút mê ly, những

giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống khiến khí chất

ấm áp dịu dàng thường ngày của anh biến thành

sự quyến rũ kỳ lạ.

“Các người còn muốn tiếp tục trình diễn

cảnh ân ái cho mọi người cùng xem sao?“

Lúc Khả Hân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì

một giọng nói tưởng chừng như đến từ địa ngục

vang lên ngay phía trên đầu cô.

Khả Hân vô thức ngẩng đầu, ánh mắt cô

chạm phải một gương mặt lạnh băng khiến thân

thể đột nhiên co rúm lại.

người Đình Phong toát ra nồng đậm sát

khí, nhưng điều đáng sợ hơn còn ở phía sau, rất

nhiều người đang chen chúc đứng ở cửa, tạo

nên một cảnh tượng có chút hỗn loạn.

Khả Hân có thể cảm nhận được những ánh

mắt khinh bì đang không ngừng ném về phía mình.

“Tưởng ai, hóa ra cô vợ cũ của Đình Phong.“

“Phải, hình như chính là đứa câm đã hại Hoàng Ly.”

“Trời ạ, không ngờ cô ta lại trơ trến đến mức

hẹn hò tình nhân ở ngay khách sạn này.”

“Suyt, không nhận ra người đàn ông kia

sao? Đó là em trai cùng cha khác mẹ với cậu

Phong đấy.”

“Ôi, đúng là cặp mèo mả gà đồng không biết xấu hổ.”

Tiếng xì xâm bàn tán chửi rủa vang lên khiến

gương mặt Khả Hân tái mét. Đôi môi cô trở nên

khô khốc, hai tay phải túm chặt vào ga trải

giường mới giúp bản thân ngồi vững được.

‘Xong rồi!

Cô và Nhật Dương bị người ta thiết kế.

Mấy chữ ngày nhanh chóng xuất hiện trong

đầu Khả Hân, nhưng tình cảnh lúc này không

cho phép cô nghĩ ngợi được nhiều.

“Khốn kiếp.”

Đình Phong gào lên, đồng thời đẩy Khả Hân

sang một bên, túm lấy Nhật Dương quăng mạnh

xuống sàn nhà.

Tiếp theo là những đòn đánh vô cùng tàn

khốc khiến Nhật Dương còn đang trong trạng

thái mơ hồ cũng bắt đầu tỉnh táo lại.

Nhưng có vẻ như loại thuốc mà anh bị hạ có

phần quá mạnh nên làm cơ thể anh còn chút bủn

rủn, mất đi sự nhạy bén và sức mạnh ngày thường.

Do vậy, hầu như Nhật Dương bị Đình Phong

đánh mà không thể phản kháng lại được.

Sự việc diễn ra bất ngờ làm Khả Hân như bị

chôn chân tại chỗ. Tuy nhiên, khi thấy gương

mặt Nhật Dương bắt đầu đổ máu, cô không

màng nguy hiểm tiến lên ngăn đón Đình Phong.

“Cút ra chỗ khác.”

Đình Phong lúc này triệt để mất đi lý trí

Trong lòng anh chỉ còn sự căm phẩn và oán hận

chồng chất mỗi lúc một lớn hơn.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh

tượng trong căn phòng này, đánh chết anh cũng

chẳng thể tin nổi Khả Hân dám phản bội anh.

Hiện tại, cô còn cả gan ngăn cản anh xử lý


Nhật Dương, quả thực là khiến trái tìm anh băng giá.

“Này, hình như cô ta đang mang thai thì phải?”

“Đúng rồi, nhìn cái bụng lồ lộ hiện ra kìa,

đoán chừng cũng phải ba, bốn tháng rồi?”

“Sao bảo ly hôn với cậu Đình Phong lâu rồi

cơ mà, cái thai đó ở đâu ra?“

“Trời, nhìn thấy cảnh này mà chị còn không

đoán ra à?”

Phan Thành vừa kịp chạy tới thì nghe được

những lời nói này của đám đông. Khó khăn lắm

hắn mới lách người qua được đám người đang

chen chúc ở cửa phòng.

Phan Thành liếc nhanh vào bên trong, nắm

bắt tình hình rồi bình tĩnh nói:

“Xin lỗi quý vị, mời quý vị lập tức rời khỏi

đây.”

Dứt lời, Phan Thành vẫy tay gọi hai người

đàn em của mình đứng canh ở cửa, đồng thời

đóng sập cửa phòng, ngăn cản đám khách mời

tò mò muốn xem kịch. Sau đó, hắn chạy tới chỗ

Đình Phong và giữ anh lại, không để anh tiếp tục

lao vào hành hung Nhật Dương.

“Anh Phong, bình tĩnh lại.”

“Buông tay ra.”

“Sếp, nghe em…”

“Tôi nói buông tay ra.”

Đình Phong hét lên là đạp Phan Thành bắn

ra ngoài khiến hắn nhăn mặt ôm lấy chân phải,

bộ dạng vô cùng đau đớn.

Không thèm để ý đến người trợ lý của mình,

ảnh mắt Đình Phong đảo qua phần bụng nhô lên

của Khả Hân, trong đầu chợt hiện lên lời nói của

ông Nam:

“Đình Phong, ba nghe nói trước khi con tìm.

được Khả Hân, con bé có thời gian ở chung

với…ừm…em trai con. Cái thai lại tương đối trùng

khớp với khoảng thời gian đó.”

Như giọt nước tràn ly, Đình Phong ném Nhật

Dương gần như bất tỉnh sang một bên, bước tới

gần Khả Hân, vươn tay bóp lấy cần cổ thon thả

của cô, gần từng chữ:

“Nói cho tôi biết, các người lén lút từ bao

giờ? Cái thai này rốt cuộc là của ai?”

Khả Hân sững sờ đến quên cả hành động.

Cô nhìn Đình Phong không chớp mắt, tiêu hóa

những lời mà anh vừa thốt ra.

Đình Phong nghỉ ngờ đứa bé này không phải

là của anh?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân làm Khả

Hân nhũn ra. Sức lực của cô bị rút cạn trong

nháy mắt, cùng với đó là vô vàn cảm xúc không

thể nói thành lời.

Bàng hoàng, nhục nhã rồi tuyệt vọng, tất cả

hòa quyện vào nhau tạo nên một lưỡi dao vô

hình xẻ dọc trái tim Khả Hân.

“Phong, có chuyện gì vậy? Anh mau thả Khả

Hân ra, cô ấy sẽ chết mất.

Hoàng Ly không biết từ đâu đột nhiên xông

Vào, bước nhanh tới bên cạnh Đình Phong, ra

sức kéo tay anh xuống.

Lời nhắc nhở của Hoàng Ly khiến Đình

Phong vớt vát được chút tự chủ cuối cùng. Thấy.

gương mặt Khả Hân bắt đầu đỏ lên một cách

không bình thường, anh vội buông tay ra, nhưng

cơn giận vẫn chẳng hề suy giảm.

“Khu, khụ, khụ.”

Khả Hân khụy xuống dất, ôm lấy cổ họng

của mình và ho sặc sụa. Vừa rồi, cô cảm nhận

được sát khí từ Đình Phong. Phút giây đó, dường

như anh thực sự muốn giết chết cô.

Nước mắt dâng đầy hai hốc mắt, nhưng Khả ¬

Hân cắn chặt môi để không giọt nào rơi xuống.

Tuy Phiên, bộ dạng này của cô chỉ khiến Đình

PHhong càng cảm thấy chán ghét.

Cô dám ngang nhiên cắm sừng hắn, vậy mà

còn tỏ ra đáng thương. Cô muốn cho ai xem, cho

anh hay là cho nhân tình của mình?

Hoàng Ly âm thầm quan sát hết thảy mọi

thứ trong phòng, bao gồm cả thái độ của Đình


Phong. Sau khi thấy anh không có chút gì gọi là

thương hại Khả Hân, cô mới đắc ý và bắt đầu

diễn kịch.

“Khả Hân, Nhật Dương…hai người…”

Hoàng Ly bụm miệng, làm bộ kinh sợ nhưng

ánh mất lóe lên một tia vui sướng không thèm

che dấu.

Khả Hân nhìn chằm chằm vào Hoàng Ly, xâu

chuỗi các sự việc và nhanh chóng đưa ra một kết luận.

Là cô ta đứng sau tất cả những chuyện này.

Lại một lần nữa cô lọt vào cái bẫy chết người mà

Hoàng Ly đã giăng sẵn.

Thực ra, nếu Khả Hân có thời gian bình tĩnh

suy nghĩ lại, cô sẽ thấy nhiều lỗ hồng trong phán

đoán của mình

Nhưng hiện tại, đầu óc cô loạn thành một

đoàn nên chỉ có thể bám vào nhận định Hoàng

Ly là kẻ chủ mưu.

“Vì sao muốn hại tôi?”

Khả Hân như người điên vươn hai tay túm

lấy Hoàng Ly, môi mấp máy từng chữ. Móng tay

cô khảm chặt vào da thịt làm Hoàng Ly kêu lên

đau đớn.

“Cô làm gì vậy, tôi không biết gì hết. Là cô

với Nhật Dương cẩu thả bị Đình Phong bắt được,

đâu liên quan gì đến tôi, cô quên là tôi vừa giúp cô sao?”

Nói xong, Hoàng Ly nước mắt lưng tròng

ném ánh mắt cầu cứu về phía Đình Phong.

Ngay lập tức, Đình Phong gạt phắt hai tay

của Khả Hân, đứng chắn giữa cô và Hoàng Ly,

ngụ ý che chở Hoàng Ly rõ ràng.

Anh nhếch miệng nói một cách tàn nhẫn:

“Đến lúc này rồi mà cô còn muốn đổ lỗi cho

người khác à. Hoàng Ly, em đứng tránh sang

một Bên, đừng can thiệp vào chuyện này. Cô ta

không xứng đáng được em nói giúp.”

Ha ha ha

Khả Hân cười thảm nhìn người đàn ông luôn

miệng nói yêu cô đang ra sức bảo vệ kẻ hại mình.

Cô không chấp nhận để Hoàng Ly trốn tránh

như vậy. Cô muốn buộc cô ta phải nói ra hết thảy.

sự thật.

Nghĩ vậy, Khả Hân lại đẩy Đình Phong ra và

muốn xông tới chỗ Hoàng Ly. Khi bàn tay cô sắp

chạm vào người của cô ta thì bất chợt Hoàng Ly

trượt chân ngã xuống sàn, trên chiếc váy trắng

lập tức xuất hiện vết máu loang lổ.

“Phong, bụng em đau quá.”

Gương mặt Hoàng Ly trắng bệch, mồ hôi

toát ra như mưa. Cô lăn lộn ôm ôm lấy bụng, bộ

dạng vô cùng đau đớn.

“Hoàng Ly, Hoàng Ly…”

“Phong, cô ta giết con của chúng ta…”

lời nói ngắt quãng trong cơn đau của Hoàng

Lý khiến Đình Phong ngẩng đầu nhìn Khả Hân.

như kẻ thù.

Anh buông Hoàng Ly ra, đứng bật dậy xông

tới ném một cái tát thật mạnh vào mặt Khả Hân.

“Bốp”

Đầu óc Khả Hân quay cuồng, thân thể cô

vốn suy yếu nên nhanh chóng đổ người về phía

sau. Không may, bụng cô va đập vào góc bàn

sau đó guc xuống.






Bình Luận (0)
Comment