Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 165



Denis Trần đưa Khả Hân về cất hành lý ở

căn biệt thự nhỏ xinh đã sớm đặt mua khi cô

quyết định trở về

Nhìn bố cục và cách bài trí trong căn nhà,

Khả Hân cực kỳ vừa lòng, cảm kích với sự chu

đáo của Denis.

So với căn biệt thự sự xa hoa của gia đình

bên Mỹ, Khả Hân ưa thích sự đơn giản nhưng

vẫn toát lên vẻ tinh tế này. Đặc biệt, Denis còn.

cho người thiết kế khu vườn tại đây giống hệt

như những gì mà Khả Hân từng miêu tả.

“Cám ơn Denis.”

Khả Hân nhoẻn miệng cười, đôi mắt hạnh

xinh đẹp ánh lên niềm vui khiến Denis Trần phút

chốc ngây người, sau đó anh lắc đầu cười khẽ

nói với cô:

“Em thích là tốt rồi.”

Khả Hân quyết định lên phòng tắm rửa thay

đồ để chuẩn bị cùng Denis đi ăn tối. Trong lúc

chờ đợi nước xả đầy bồn tắm, cô bước tới gần

chiếc gương lớn ở cuối phòng, chăm chú quan

sắt bản thân.

So với bốn năm trước, vẻ đẹp của Khả Hân

càng tăng thêm một bậc. Nét ngây ngô được rút

đi và thay thế bằng khí chất thanh lãnh kết hợp

phong tình.

Khuôn mặt cô không có quá nhiều thay đổi,

có chăng chỉ là thêm một nốt ruồi nơi khóe mắt,

khắc sâu nét sắc sảo mê hoặc lòng người

Nốt ruồi này là Khả Hân cho người cấy thêm.

vào, mang theo hàm ý nhắc nhở, ngày đó cô như

đóa hoa sen tỉnh khiết, sạch sẽ, còn bây giờ cô

là hiện thân của bông hồng đẹp đẽ nhưng lại đầy

gai nhọn.

Hoàng Đình Phong, Chu Kim Hoàng Ly.


Không biết khi gặp lại, các người còn cỏ thể

nhận ra tôi được không?

Nụ cười trên môi Khả Hân dần đậm nhưng

ánh mắt lại lóe lên một tia sắc bén, lạnh lùng.

Những gì cô đã trải qua trong bốn năm không ai

có thể tưởng tượng được, do vậy, cô muốn khiến

mấy kẻ đã làm mình tổn thương phải trả giá

Thu liễm lại hơi thở lạnh lẽo, Khả Hân cởi bỏ

quần áo và bước vào bồn tắm, để dòng nước ấm

bao bọc lấy thân thể hoàn mỹ của mình.

Denis Trần rất có kiên nhẫn chờ đợi Khả

Hân, anh biết cô mệt mỏi sau một chuyến bay

dài nên cần thời gian thư giãn.

Bởi vậy, khi Khả Hân xuất hiện trong một bộ

váy sexy gợi cảm, anh không hề phàn nàn bất kỳ

một câu nào và bước lại gần nói với cô:

“Chắc em đói rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau khi thưởng thức bữa tối ngon miệng tại

một nhà hàng sang trọng, Denis đưa Khả Hân về

nhà, đợi đến khi bóng dáng của cô biến mất sau

cánh cổng, anh mới an tâm lên xe và phóng đi

Ngay khi Khả Hân vào nhà, cô đã cảm thấy

có điều gì đó không ổn. Cô chưa vội bật đèn lên

mà nhẹ nhàng để túi xách sang một bên, chẩm

chậm nhón chân không để bất kỳ tiếng động nào

phát ra.

Bằng sự nhạy bén được rèn luyện suốt bốn

năm trời, Khả Hân biết được hiện tại trong căn

phòng này không chỉ có mỗi mình cô.

Đúng như suy đoán của Khả Hân, lúc cô

men theo bức tường hành lang đi vào, đột nhiên

có một bóng đen lao ra, lưỡi dao sắc bén lóe lên

trong bóng tối.

Nhanh như cắt, Khả Hân gập người về sau

để né. Động tác dẻo dai không khác gì một

người nghệ sĩ múa thực thụ.

Không để cho kẻ kia có cơ hội ra tay, cô

xoay một vòng đá thẳng vào người hắn. Tuy

nhiên, có vẻ như kẻ đó đã nhanh hơn một bước,

lưỡi dao xoẹt qua, cắt đứt vài sợi tóc dài màu

xanh lam của cô.

Khóe miệng Khả Hân khẽ nhếch lên, lập tức

tháo chiếc thắt lưng khảm ngọc trai để làm vũ

khí.

Những tiếng xé gió vun vút vang lên, cùng

lúc đó hai người thực sự lao vào một cuộc chiến

dữ dội.

Khả Hân liên tiếp dùng thắt lưng quật vào

người kẻ kia, mỗi động tác đều dứt khoát mang

theo sức mạnh không thể khinh nhờn.

Khí chất của cô cũng hoàn toàn thay đổi,

nguy hiểm giống như một con báo săn trong sa mạc.

Mặc dù Khả Hân rất mạnh, nhưng không

ngờ đối thủ của cô còn mạnh hơn gấp bội. Hắn

ra tay nhanh, chuẩn xác, làm cô phải chật vật

lắm mới có thể hóa giải được.

Cuối cùng, Khả Hân yếu thế hơn nên nhận

thất bại. Cô bị kéo vào trong lòng đối phương,

lưỡi dao sắc kề sát trên cổ,

“Chịu thua chưa hả người đẹp?”

Hắn thì thẩm bên tai cô, hơi thở ẩm nóng

mơn trớn trên da thịt khiển thân hình Khả Hân

run lên. Giọng nói của hắn rất kỳ lạ, nó trung tính

nên khó phân biệt đây là nam hay nữ.

Khả Hân bật cười, thu lại vẻ lạnh băng mà

thay vào đó là biểu hiện cực kỳ bất đắc dĩ xen lẫn

chút cưng chiều.

“Được rồi, đừng làm náo loạn nữa.”

Cô nhẹ nhàng đẩy lưỡi dao ra, tránh thoát

bàn tay của kẻ đó và chạy tới bật đèn.

Cả căn phòng bỗng tràn ngập ánh sáng,


đồng thời khiến kẻ vừa tấn công cô bại lộ trong

tích tắc.

Nếu lúc này có ai nhìn thấy người mặc đồ

đen đang đứng kia chắc chắn sẽ hét lên vì kinh

ngạc. Bởi vì đó không ai khác chính là Cát Tiên,

cô bé từng xả thân cứu Khả Hân, bị Văn Sẹo bắn

chết và ném xuống vực.

“Sao chị biết là em?”

Cát Tiên bĩu môi không vui, tháo khẩu trang,

thu dao và cất lại bên hông. Toàn thân cô mặc

trang phục rộng thùng thình, mái tóc tém nhuộm

bạch kim, hoàn toàn mang theo vẻ phi giới tính.

Khả Hân cài lại thắt lưng, nhấc chiếc túi

xách hàng hiệu để gần cửa, đi vào nói

tỉnh bơ:

“Lúc đầu chưa phát hiện ra, nhưng khi tới

gần ngửi được mùi hương quen thuộc nên mới

biết là em.”

“Trời, vì sơ xuất nhỏ nên em mới bị lộ sao?

Chị làm ơn đừng mách với Boss nhé, nếu không

em sẽ thảm lắm đó.”

Cát Tiên chạy tới ôm lấy cánh tay Khả Hân,

dúi đầu vào vai cô nũng nịu cần xin. Là một sát

thủ, điều tối ky là để đối phương phát hiện dấu

ấn của bản thân, xem ra sau này cô cần chú ý

hơn mới được.

“Được rồi, mau đứng thẳng lên, nhìn bộ

dạng trẻ con của em kìa, ai mà nghĩ rằng đây lại

là sát thủ Angel lừng danh chứ.”

Khả Hân vỗ nhẹ lên lưng Cát Tiên, sau đó

nắm tay cô đi vào phòng khách. Lúc này Cát

Tiên đã ném xuống chiếc áo đen rộng thùng

thình của mình, để lộ ra bộ quần áo da bó sát

vào cơ thể, triệt để khoe trọn những đường cong.

nóng bỏng.

“Em đã ăn tối chưa?”

“Ăn rồi mới có sức trêu đùa chị chứ. À, mấy.

đòn đánh của chị tuyệt lắm, có tiến bộ hơn so

với lần cuối em gặp chị ở tổ chức, luyện tập thêm

khoảng vài năm nữa là có thể đánh bại em rồi.”

“Em đang khen hay chê chị vậy?”

“Tất nhiên là khen rồi, ai có thể ngờ được,

ẩn sau vẻ mềm mại xinh đẹp kia lại là một cao

thủ chứ:”

“Ba hoa, muốn uống gì không?”

“Có, em muốn một ly Cognac.”

Cát Tiên liếm môi với vẻ thèm thuồng. Cô

thích uống rượu mạnh, kể từ sau khí được cứu

sống và trở thành sát thủ, mỗi lần hoàn thành

công việc cô đều tự thưởng cho mình vải ly.”

“Ở đây không có rượu, em uống sinh tố đi.

Khả Hân hài hước mở tủ lạnh lấy ra một chai

nước hoa quả đưa cho Cát Tiên. Mặc dù bày ra

vẻ mặt ai oán nhưng Cát Tiên vẫn nhận lấy và

uống một ngụm lớn.

“Công việc suôn sẻ không?”

Khả Hân quan tâm hỏi han. Trồng thấy trên

trán Cát Tiên đã lấm tấm mồ hôi, Khả Hân bèn

rút khăn giấy và nhẹ nhàng lau giúp cô lau sạch.

Cát Tiên cười híp mắt hưởng thụ đãi ngộ

này, trong lòng âm thầm đắc ý. Giá như Boss có

thể trông thấy cảnh này thì tốt quá, chắc chắn

anh ta sẽ đen mặt vì ganh ty.

“Xong rồi, mọi chuyện đều ổn, em là ai chứ?

Là Angel đấy.”

Cát Tiên hất cằm kiêu ngạo nói làm Khả Hân

cảm thấy buồn cười đồng thời cũng thở phào

nhẹ nhõm. Mỗi lần Cát Tiên đi thực hiện nhiệm

vụ nào đó được giao, cô đều lo lắng bất an.

Mặc dù tôn trọng sự lựa chọn của cô bé

nhưng cô vẫn muốn Cát Tiên không đi vào con


đường nguy hiểm này.

Ánh mắt Khả Hân không tự chủ liếc qua vết

sẹo dài bên má của Cát Tiên. Đây chính là dấu

vết còn sót lại trong vụ bắt cóc ngày ấy.

Vết sẹo phá hủy tổng thể khuôn mặt xinh

đẹp của Cát Tiên, làm cô trở nên có chút đáng

sợ và dữ tợn trong mắt người đời.

Đã nhiều lần Khả Hân khuyên nhủ Cát Tiên

làm thủ thuật xóa sẹo, nhưng bị cô nhanh chóng

từ chối.

“Em muốn giữ lại nó để nhắc nhở mình từng

chịu đựng sự nhục nhã đến nhường nào vì không

có năng lực phản kháng. Chỉ có không ngừng

mạnh mẽ lên mới là cách bảo vệ bản thân tốt nhất.”

Câu nói của Cát Tiên lúc đó làm Khả Hân

như bừng tỉnh. Phải, khi con người bị dồn ép đến

đường cùng, nếu tiếp tục yếu đuối sẽ chỉ khiển

bản thân bị kẻ khác dẫm đạp dưới chân.

Chính vì thế, cô mới hạ quyết tâm đồng ý

tham gia vào quá trình huấn luyện cực kỳ gian

khổ, chỉ kém một chút so với Cát Tiên mà thôi.

“Julia, làm gì mà nhìn em chằm chằm vậy?”

Tiếng Cát Tiên vang lên nghỉ hoặc kéo Khả

Hân trở về thực tại. Vừa rồi, cô quá chú tâm vào.

việc quan sát vết sẹo của Cát Tiên và nhớ về

chuyện cũ nên nhất thời thất thần.

Khả Hân vội vàng xua tay nói:

“Không có gì”

“Vậy mà em cứ tưởng chí lại chuẩn bị

khuyên em đi xử lý vết sẹo này đấy.”

Cát Tiên sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, nhún

vai không thèm để ý. Đối với cô, nhan sắc chẳng

còn quan trọng, điều duy nhất mà cô muốn làm

chính là có thể mạnh hơn nữa để bảo vệ Khả

Hân

Trái tim bất chợt đập nhanh và mạnh hơn,

Cát Tiên biến sắc cúi đầu xuống ngay lập tức. Cô

không thể để Khả Hân phát hiện được suy nghĩ

thật của mình.

Kìm nén cảm giác chua xót đang trào dâng

trong lòng, Cát Tiên tự nhắc nhở bản thân, trên

đời này người duy nhất xứng đáng với Khả Hân là Boss.

Nghĩ vậy, Cát Tiên nhanh chóng điều chỉnh

cảm xúc và bắt đầu nói chuyện một cách nghiêm túc hơn.

“Em nghe nói ba ngày sau Boss sẽ tổ chức

một bữa tiệc để công khai thân phận của chị

trước mặt mọi người?”

“Phải, thiệp mời đã đến tay những vị khách

quan trọng. Có lẽ giờ này họ đang đoán già đoán

non xem vị hôn thê của Denis Trần là người như

thế nào.”

“Chị nghĩ Hoàng Đình Phong có tới không?”

“Tất nhiên là tới, bởi vì bữa tiệc này vốn dĩ

để dành cho hắn mà.”

Khỏe môi Khả Hân khẽ cong lên, ánh mắt

cũng dần chuyển sang lạnh buốt. Bỗng nhiên, cô

có chút mong chờ bữa tiệc này.






Bình Luận (0)
Comment