Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 228

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 228 : Nhận trái đắng

 

“Mẹ xinh đẹp, Bin vui quá.” Bé Bin sung sướng lăn lộn trên giường của mình. Cậu không ngờ căn phòng này: giống y hệt như căn phòng ở nhà cũ, khiến cậu lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái.

Khả Hân tươi cười xoa đầu bé Bin, dịu dàng nói với cậu: “Con thích là tốt rồi.” Liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy đã muộn nên Khả Hân bèn nhắc nhở bé Bin đi ngủ sớm để mai còn đến trường.

Khi cô vừa đứng dậy, hai bàn tay nhỏ bé của Bin đã vội níu lấy tay cô, làm nũng nói: “Mẹ xinh đẹp, hôm nay mẹ có thể ngủ cùng với con được không?” Nhìn đôi mắt to tròn long lanh chan chứa vẻ mong đợi, Khả Hân không nỡ từ chối. Hơn nữa cũng lâu lắm rồi cô không được ôm bé Bin ngủ nên nhanh chóng gật đầu.

Khả Hân về phòng thay đồ ngủ, sau đó tới phòng của bé Bìn, tắt điện và leo lên giường ôm lấy cậu.

Dưới ánh đèn ngủ, bé Bin rúc rích kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, mãi vẫn không chịu đi ngủ nên Khả Hân phải nghiêm khắc nhắc nhở cậu.

Bỗng nhiên bé Bin đề nghị: “Mẹ xinh đẹp, trước đây ba Phong cũng hay: ngủ cùng Bìn, con có thể gọi ba tới đây ngủ cùng mẹ con mình không?” “Không được.” Khả Hân lập tức từ chối, thái độ băng lãnh kiên quyết làm bé Bin hơi hoảng sợ.

Phát hiện ra mình bộc lộ khí thế làm con sợ, Khả Hân vội thu lại vẻ lạnh lùng, cọ cọ má an ủi cậu: “Hai mẹ con mình ngủ không tốt sao? Mẹ có thể…

“Cốc, cốc, cốc.” Bất chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Muộn rồi, con cần ngủ, có chuyện gì thì để mai nói.” “Mở cửa cho anh, anh phát hiện ra là sáng nay bỏ nhầm gối ôm của Bin vào vali mình. Thiếu chiếc gối này, con sẽ khó ngủ”    Đình Phong nói một cách tha thiết làm Khả Hân cũng phải bán tín bán nghỉ. Cô cúi đầu nhìn bé Bin dò hỏi, thấy con trai gật đầu lia lịa để xác nhận mới quyết định mở cửa cho Đình Phong vào.

“Đưa đồ cho tôi, anh có thể về phòng được rồi.

Khả Hân chỉ mở hé cửa và xòe tay ra. Nhưng cô không ngờ Đình Phong đã nhanh như chớp bắt lấy cánh tay của cô, đẩy ra và chui vào phòng.

Hành động này của Đình Phong làm Khả Hân tức giận không thôi. Cô đang định lên tiếng thì thấy anh đã tới giường ngủ của bé Bin, thực sự đưa cho cậu một chiếc gối.

“Xin lỗi đã làm phiền hai mẹ con. Anh chỉ muốn kiểm tra xem Bin có ngoan ngoãn nghe lời đi ngủ hay không thôi.” Đình Phong mỉm cười hết sức dịu dàng.

Trong ánh đèn ngủ lờ mờ, Khả Hân phát hiện ra chiếc áo ngủ lỏng lẻo của anh để lộ ra phần cơ ngực rắn chắc gợi cảm.

Nói xong, bé Bin vờ cúi đầu nức nở, lầm bẩm.

một mình nhưng vẫn đủ âm lượng để Khả Hân và Đình Phong đều nghe được: “Mấy bạn ở lớp lúc nào cũng khoe được ngủ cùng ba mẹ, trêu chọc Bin là đồ không có mẹ nên chỉ được ngủ cùng ba.” Đến lúc này Khả Hân sao còn phản đối được nữa. Lời nói của con trai làm cô đau đến thắt ruột gan, chẳng quan tâm đến thật giả, nhanh chóng chay tới ôm lấy cậu vào lòng dỗ dành: #Mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ khiến con bị bạn bè cười nhạo.” “Con không trách mẹ, con biết mẹ rời đi là để chữa bệnh mà. Chỉ là con rất muốn được ngủ chung với ba mẹ, một lần thôi cũng được.” Nếu lúc đầu bé Bin chỉ diễn kịch để giúp Đình Phong được ở lại đây thì hiện tại cậu thực sự mong ước điều này.

Hơn bốn năm trời, cậu đã chờ đợi ngày mẹ xinh đẹp trở về bên hai cha con cậu biết bao.

“Được, ngủ chung thì ngủ chung, Bin nín di, đừng khóc mẹ sẽ đau lòng.

Nghe được lời chấp nhận từ Khả Hân, cả Đình Phong và bé Bin thiếu chút vui sướng hét ẩm lên.

Nhất là Đình Phong, anh hận không thể chạy tới hôn con trai vài cái để khen ngợi.

Quả nhiên là con trai ngoan của anh, biết tạo cơ hội cho ba nó. Kỳ này, nhất định anh phải mua thật nhiều thứ mà bé Bin yêu thích để thưởng công cho cậu mới được.

Đình Phong cũng không làm bộ làm tịch nữa, vui sướng phi thẳng lên giường, nằm nghiêng đối diện với hai mẹ con.

Bầu không khí trong phòng tương đối quái dị, chỉ có bé Bin cười toe toét hết lăn về phía mẹ rồi lại lần về phía ba, bộ dạng tuyệt nhiên không chịu đi ngủ Khả Hân vỗ nhẹ lưng cậu, che dấu đi cảm xúc bấn loạn trong lòng. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày bản thân lại có thể chung giường với người đàn ông được xem là kẻ thù không đội trời chung này.

Ngược lại với Khả Hân, Đình Phong cảm thấy.

toàn thân sôi trào, phấn khích.

Anh hắng giọng yêu cầu con trai lập tức nhắm mắt đi ngủ để sáng mai dậy sớm đến trường.

Nghe thì có vẻ quan tâm đến bé Bin lắm, nhưng sự thật chỉ có anh biết, anh cần bé Bin ngủ ngay và ngủ thật say để anh còn tiện bề “hành động”.

Đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ qua thì anh thà đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

Đặc biệt mùi hương thanh nhã của Khả Hân quanh quẩn trong không khí càng khiến thân thể Đình Phong rạo rực khác thường.

Dù điều hòa mở chế độ mát lạnh nhưng trên trán anh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Mau ngủ đi ông tướng.” Đợi mãi không thấy bé Bin nhắm mắt ngủ, Đình Phong tức phát điên. Anh lén lút nháy mắt liên hồi với bé Bin ngụ ý rất rõ ràng.

Thật không may lúc này bé Bin tỏ ra ngây thơ đến kỳ lạ, chớp chớp mắt hỏi: “Mắt ba bị chuột rút à? Sao nhấp nháy liên hồi như đèn pha ô tô vậy?” “Không…đèn sáng…khó ngủ.” Đình Phong vội vàng liếc Khả Hân một cái, lo sợ cô nghe thấy lời nói của bé Bin sẽ phát hiện ra điều gì.

“Ba nói dối, rõ ràng đèn ngủ ở nhà cũ còn sáng hơn ba vẫn ngủ tốt mà.“ Bé Bin bĩu môi vạch trần Đình Phong làm anh chỉ biết cắn răng nuốt hận.

Thằng nhóc đáng ghét này sao tự nhiên dở chứng vậy? Đã trao đổi sòng phẳng là giúp anh tới đây ngủ và nó phải lập   tức ngủ ngay mà giờ lại thành ra dây dưa thế này.

Cứ như thế làm sao mà anh tiến hành kế hoạch tiếp theo được. Thật là điên người quá đi mất.

Thật may Khả Hân cũng nghĩ tới chuyện sáng mai bé Bin còn phải đi học nên nhắc nhở cậu đi ngủ.

Cuối cùng, bé Bin cũng ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhắm mắt ngủ. Chỉ một lát sau, cả hai người lớn bên cạnh đều có thể nghe được tiếng thở đều đều của cậu, chứng tỏ cậu đã chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Chỉ đợi có thế, Khả Hân vội vã quay lưng lại phía Đình Phong. Cô không thể chịu đựng nổi ánh mắt sáng quắc của anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bỗng, Khả Hân cảm thấy vô cùng hối hận khí mềm lòng đồng ý với yêu cầu của con trai.

“Khả Hân, em ngủ rồi sao?“ Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn của Đình Phong vang lên trong căn phòng tĩnh mịch khiến toàn thân Khả Hân run rẩy, Cô ép mình nhắm mắt lại, coi như không  thấy bất cứ âm thanh nào.

Tuy nhiên, ngay khi Khả Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm vì Đình Phong không tiếp tục nói nữa thì cô cảm nhận được thứ gì đó đang muốn tới gần mình Gần như tức khắc, Khả Hân ngồi bật dậy, túm lấy cánh tay của Đình Phong, vặn ngược lại.

Khốn kiếp, hắn ta dám thừa nước đục thả câu định đụng chạm vào thân thể cô, thật sự quá to gan rồi.

Bị Khả Hân phản đòn, Đình Phong đau tới nỗi phải hít một hơi sâu mới không để mình phát ra tiếng kêu.

Đồng thời anh cũng kinh hãi vì Sự cảnh giác Và phản ứng nhanh nhạy của Khả Hân. Rốt cuộc trong bốn năm qua, cô đã phải trải qua những gì mới có thể luyện ra một thân công phu thế này? “Anh…chỉ muốn giúp em đuổi muỗi.” Đình Phong bịa ra một lý do vô lý đến nỗi bản thân anh vừa nói ra cũng phải lập tức xấu hổ.

Nhưng biết làm sao được, chẳng lẽ lại bảo anh thú tính quá độ muốn chồm lên người cô sao? Thú tính? Bỗng, Đình Phong nghĩ đến điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên, gỡ tay khỏi sự kìm kẹp của Khả Hân.

“Xin lỗi em, là anh nhất thời không kiểm chế được, em xem…” Đình Phong nói với giọng vô cùng đáng thương, đảo mắt xuống phía dưới. Khả Hân nhất thời vô thức nhìn theo, đột nhiên xấu hổ đỏ bừng mặt.

Thì ra nơi nào đó đã dựng cờ khởi nghĩa từ bao giờ, còn hiên ngang lẫm liệt xông thằng vào.

mắt cô nữa chứ.

Lợi dụng lúc Khả Hân còn đang ngượng ngùng, Đình Phong nắm lấy tay cô, ngón tay khẽ.

vuốt ve lòng bàn tay cô, tín hiệu cầu hoan rõ ràng.

#Khả Hân, anh khó chịu quá.” Đình Phong cũng ngồi dậy từ bao giờ, vươn người qua chỗ bé Bin nằm, muốn xông tới gần Khả Hân.

Anh nhanh nhẹn tháo nốt mấy chiếc cúc áo.

ngủ, để lộ hoàn toàn thân hình hoàn mỹ, liếm môi, yết hầu giật giật, giọng nói càng lúc càng gợi tình.

Có thể nói bộ dạng của Đình Phong lúc này đủ để khiến bất kỳ cô gái háo sắc nào cũng phải hét lên và phun máu mũi.

Chỉ tiếc rằng người đối diện anh lại là Khả Hân.

Ngay lúc Đình Phong lao tới thì cảm giác được hơi thở lạnh băng nguy hiểm phát ra từ người cô. Quả nhiên…

“Bếp” Khả Hân thẳng tay tung một quả đấm vào: bụng Đình Phong khiến anh hự một tiếng rồi gục xuống giường, biểu cảm vô cùng đau đớn.

“Tôi cảnh cáo anh, nếu còn dám có suy nghĩ bấn thỉu một lần nữa, tôi sẽ chẳng ngần ngại phế đi thứ kia của anh đâu. Còn bây giờ thì cút xuống đất hoặc trở về phòng.” Dứt lời, Khả Hân nằm xuống, không thèm quay lưng như lúc đầu mà trừng mắt đối diện với Đình Phong Thấy thái độ kiên quyết của Khả Hân, Đình Phong khổ sở đến gào thét trong lòng, đồng thời ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà đứa nào dạy võ cho cô.

Mẹ kiếp, nếu để anh biết tên khốn nào biến Khả Hân dịu dàng nhu mì của anh trở nên gai góc thế này, anh thể sẽ lột da hắn ra, tuyệt đối không bao giờ tha thứ.

 

Bình Luận (0)
Comment