“khả Hân, Khả Hân, tỉnh lại đi… cầu xin em…
làm ơn tỉnh lại đi mà…“
Nhật Dương ôm lấy thân thể mềm oặt của
Khả Hân, đôi mắt đỏ bừng. Anh cảm thấy vô
cùng sợ hãi khi nhìn gương mặt tái nhợt không
một chút sức sống của cô.
Trên người Khả Hân không có vết thương
nào nghiêm trọng, nhưng điều này cũng không
làm Nhật Dương bớt lo lắng. Trái lại, anh cảm
thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Anh từng gặp nhiều trường hợp người bị tai
nạn giao thông dù bên ngoài không bị thương
máu chảy đầm đìa, nhưng phần tổn thương bên
trong lại cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ mong Khả
Hân không nằm trong số này.
“Mẹ kiếp, muốn tự kết liễu bản thân thì biến
ra chỗ khác. Nhảy lầu hay treo cổ thì tùy. Mắc
mớ gì cứ nhè đầu xe người ta mà lao vào vậy.”
Gã tài xế xe tải hậm hực bước xuống, ánh
mắt tức giận đến phun lửa nhìn cô gái ngất xỉu
trong lòng chàng trai kia.
Ôã chắc chắn bản thân mình phanh kịp và
Không hề tông phải cô gái này, nếu có cũng chỉ
là chút va chạm nhẹ. Chắc là cô ta sợ quá nên
ngất xìu mà thôi.
Nhật Dương nghe thấy lời nói độc ác của gã
tài xế. Anh lập tức quay đầu lại nhìn gã. Ánh mắt
sắc như dao khiến gã co rúm người lại, miệng lắp.
bắp:
“Nhìn… nhìn… cái gì.. Xe tôi cũng chưa
đụng vào cô ta nhé. Hai người muốn chơi trò yêu
hận tình thù gì thì cũng đừng có lấy cần câu cơm
của người khác ra làm trò đùa như vậy”
Nói xong, gã cũng chột dạ, vội vàng chỉ vào
mấy người đi đường đang vây quanh bàn tán.
“Cậu không tin thì hỏi họ đi. Chính… chính là
cô gái này đột nhiên lao qua đường mà không
thèm nhìn trước ngó sau, bộ dạng thơ thơ thần
thẩn. May mà tay lái tôi cứng nên thẳng kịp đẩy.
Có vài người dân cũng góp lời:
“Đúng, đúng, là lỗi của cô này nhé.”
“Phải đấy cậu, tôi thấy cô ta không để ý đến
còi Xế của anh tài. Mà cũng lạ lắm cơ. Cô ta lững
thững đi chân trần, đôi mắt không có tiêu cự. Ai
không biết người ta lại tưởng là…
Ba chữ “!
ệnh tâm thần” được chị ta nói nhỏ
hơn nhưng Nhật Dương vẫn có thể nghe được
Siết chặt lấy hai cánh tay ôm Khả Hân, Nhật
Dương không thèm quan tâm đến những lời nói
của người đi đường đang ngầm chỉ trỏ, bàn tán
rôm rả. Anh vội vàng bế thốc Khả Hân lên chạy
về xe mình, lập tức mang cô đến bệnh viện.
“Tình trạng cô gái này ổn rồi, không bị chấn
thương gì nặng. Chỉ có vài vết thương ngoài da
khi bị va đập xuống đường đã được băng bó cần
thận. Cậu không cần lo lắng.”
Vị bác sĩ trung niên có mái tóc muối tiêu,
đeo cặp kính dày cộp nói với Nhật Dương, trên
tay ghi chép hồ sơ bệnh án.
“Cám ơn bác sĩ, vậy khi nào cô ấy mới tỉnh
lại ạ?”
Nhật Dương tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn Khả Hân vẫn bất tỉnh trên giường,
lồng anh quặn lại.
Anh không quên những lời của mấy người
dân chứng kiến vụ tai nạn ban nấy. Rõ ràng thần
trí của Khả Hân lúc đó là không tỉnh táo.
Bác sĩ liếc nhìn bệnh nhân của mình, hai
hàng lông mày hơi nhíu lại. Trầm ngâm một lát,
ông mới chậm rãi nói
“Theo như cậu mô tả về biểu hiện trước khi
xảy ra tai nạn thì có vẻ như cô gái này vừa mới
chịu một cú sốc tâm lý khiến cho cảm xúc dao
động kịch kiệt. Điều này dẫn tới tình trạng rối
loạn thần kinh, mất kiểm soát tức thời.“
“Cậu phải cảm thấy may mắn là phát hiện vợ
mình sớm. Nếu để cô ấy tiếp tục ra ngoài với tình
trạng này thì sẽ dễ gặp tai nạn hoặc tự làm tổn
thương bản thân đấy. Tôi đã tiêm cho cô ấy một
liều thuốc an thần, một thời gian ngắn sẽ tỉnh lại.
Theo đuổi vợ cầm} Chương 74:…ăn gặp tai nạt
Tốt nhất cứ để cô ấy ở đây vài ngày theo dõi
thêm.”
Ông đẩy gọng kính, sau đó nhìn Nhật Dương
bằng ánh mắt của người từng trải:
Vợ chồng son có gì từ từ nói chuyện. Mình
lã đấn ông, phải biết nhường nhịn phụ nữ một
chút. Đừng để tâm trạng vợ u uất dẫn đến trầm
cảm, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ
nhiều. Đến lúc đó, hối hận cũng chẳng kịp.”
Nhật Dương có chút xấu hổ khi nghe lời bác
sĩ nói. Khi đưa Khả Hân đến bệnh viện, bác sĩ
yêu cầu chụp X-quang toàn thân cho cô để kiểm
tra xem có bị tổn thương bên trong không,
nhưng muốn tiến hành thì phải được người thân
ký giấy cam kết.
Lúc đó bị bác sĩ thúc giục nên Nhật Dương
cuống lên nhận là chồng của Khả Hân. Vì thế bây
giờ mới xảy ra tình huống hiểu lầm dở khóc dở
cười này.
Mặc dù bị bác sĩ nhắc nhở với giọng hơi quở
trách, Nhật Dương lại không cảm thấy khó chịu.
Trái lại, trong lòng anh dâng lên một chút ngọt
ngào.
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, dù sao hiện tại Đình
Phong cũng đi công tác chưa về, bên cạnh cô lại
không có người thân nào cả. Anh sẽ tạm thời
đồnG vai “chồng” cô để tiện chăm sóc cô trong
bệnh viện.
Sau khi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, Nhật
Dương bước tới ngồi bên giường bệnh. Anh lặng
lẽ ngắm Khả Hân.
Gương mặt cô thực sự rất nhỏ, có lẽ chì nhỏ
bằng bàn tay của anh. Đôi mắt linh động, to tròn
giờ đây nhắm nghiền lại. Đôi môi cũng khô nứt,
mất đi vẻ sáng bóng như ngày thường. Làn da
trắng như tuyết khiến gương mặt càng lộ vẻ nhợt
nhạt, yếu ớt
Nhật Dương vươn tay vuốt ve khuôn mặt
của Khả Hân, giúp cô vén những sợi tóc rủ
xuống trán. Hành động của anh rất nhẹ nhàng,
giống như sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cô gái
trên giường.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Khả
Hân?”
Nhật Dương lầm bẩm nói một mình, trong
đầu suy nghĩ vẩn vơ. Quen biết Khả Hân không
lâu nhưng anh biết cô là một người bề ngoài luôn
tỏ ra vui vẻ lạc quan, nhưng ẩn sâu bên trong lại
là:một trái tim yếu ớt đa sầu đa cảm.
ù nhiều khi Khả Hân tỏ ra rất quật cường,
nhưng đôi lúc anh đọc được trong ánh mắt cô sự
mệt mỏi. Đáng tiếc, cô không bao giờ chịu tâm
sự hết với anh.
“Khả Hân, em có biết là em ngốc lắm
không?”
Nhật Dương nhìn Khả Hân bằng ánh mắt yêu
thương, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của
cô, nỉ non nói
“Cốc, cốc, cốc”
Một cô gái trẻ khoác áo blouse trắng đứng ở
cửa chờ đợi. Trên tay cô cầm một xấp tài liệu
dày. Có vẻ như cô muốn đem chúng cho vị bác sĩ
bên trong xử lý.
“Mời vào”
Giọng nói của một người đàn ông trung niên
vang lên khiến cô gái nhanh chóng mở cửa bước
vào.
“Em chào thầy. Em mang một số hồ sơ bệnh
án eùa bệnh nhân đển ạ.”
Éô gái lễ phép chào hỏi và mìm cười đi đến
trước mặt người thẩy của mình. Sau đó, cô nhẹ
nhàng đặt tài liệu trên bàn.
Bỗng, ánh mắt cô vô tình lướt qua bộ hồ sơ
đang đặt sẵn ở đó, thân thể hơi cứng đờ. Một tia
sáng lóe lên trong mắt cô nhanh tới nỗi vị bác sĩ
đang ngẩng đầu nhìn cô cũng không kịp phát
hiện.
Thấy học trò của mình đang nhìn đăm đăm
vào hồ sơ bệnh án, ông mỉm cười cầm lên đưa
cho cô.
“Em tới thật đúng lúc, thầy đang muốn
chuyển cho em phụ trách bệnh nhân này. Đúng
chuyên ngành tâm lý của em đấy.”
Cô gái vươn tay đón tập hồ sơ, mở ra và đọc
nhanh những thông tin trên đó. Ngón tay khẽ
cào cào trên trang giấy, cô nhíu mày khi nhìn
dòng chữ:
Chẩn đoán rối loạn tâm lý gây tình trạng mất
kiểm soát hành vi tức thời.
“Bệnh nhân này vừa tới đây khám bệnh ạ?”
“không phải. Cô ta được chồng đưa vào đây.
trong tình trạng bất tỉnh vì va chạm với một chiếc
xe. Rất may là không có thương tích gì nghiêm
trọng. Có vẻ như tài xế kịp thời thắng gấp.”
Vị bác sĩ lắc đầu và nói. Nghĩ ngợi điều gì đó,
ông lại thở dài:
“Tội nghiệp, cô gái này trẻ tuổi và xinh đẹp
lắm. Không biết gặp cú sốc tâm lý gì mới tạo
thành ảnh hưởng như thế. Cũng may anh chồng
phát hiện kịp thời nên đưa ngay vào viện.”
Cô bác sĩ trẻ chớp chớp mắt như có điều
suy tư nhưng cũng nhanh chóng gật đầu và nói:
“Vâng, em sẽ lưu ý đến trường hợp này ạ
Em xin phép ra ngoài trước nhé.”
“Được, đi đi“
Sau khi ra khỏi phòng của vị trưởng khoa, cô.
gái cầm hồ sơ bệnh án và quyết định đi gặp Khả
Hân. Cô cần tìm hiểu rõ ràng xem cô gái này
đang gặp vấn đề gì.
Tuy nhiên, khi đang chuẩn bị mở cửa bước
§Ã;’ô chợt nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi:
“Bác sĩ Vy, tôi cần cô giúp một chút,nhanh
lên nhé.”
Tường Vy có chút do dự. Nhưng nghĩ đến vẻ
mặt nóng vội của đồng nghiệp, cô đoán có bệnh
nhân nghiêm trọng cần cấp cứu. Do đó, cô vội
vàng trả lời
“Tôi tới liền.”
Ngay khi Tường Vy quay lưng bước đi thì
cánh cửa phòng chợt mở ra. Nhật Dương bước
về hướng ngược lại. Anh muốn tới nhà của Khả
Hân để báo cho người giúp việc nhà cô chuẩn bị
một số đồ đạc cá nhân cho cô.
Nhật Dương không ngờ rằng. Hành động
đưa Khả Hân tới bệnh viện ngày hôm nay của
mình sẽ tạo thành một hậu quả cực kỳ khủng
khiếp trong tương lai. Làm cho anh mỗi khi nhớ
lại cũng đều hối hận đến tan nát cõi lòng.