Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 27

Làm xong thủ tục, cầm thẻ phòng xong, Cao DU Giai kéo Ngô Đông Nghiên mặt đỏ bừng đi đến thang máy, trực tiếp coi Chu Chiếm như không khí.

Chu Chiếm ngu ngơ nhìn hai người họ, mẹ nó, một chút phản kích cũng không có, thật không coi hắn ra gì. Coi hắn là Durex, sử dụng một lần rồi ném đi sao?

Chu Chiếm coi như Cao Du Giai lặng im chính là chấp nhận, liếc mắt nhìn hai người rồi rời đi.

Ngô Đông Nghiên khẩn trương nhìn Cao Du Giai. Từ lúc gặp mặt một câu anh cũng không nói với cô. Không rõ vì sao mà cô không cảm thấy vui, có chút khổ sở.

Vừa vào cửa, Cao Du Giai quay người dùng sức kéo Ngô Đông Nghiên, đem thân thể nhỏ nhắn đặt trong ngực, đặt trước của rồi cúi xuống hôn môi cô.

Cao Du Giai dùng sức hôn, rút lấy hương vị trên người cô, hương vị chỉ thuộc về một mình anh.

Dù sao hai người cũng đã mấy tháng không gặp, tựa như chỉ có phương thức như vậy mới có thể giải bớt nỗi nhớ.

Mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng, có chút không chịu được nụ hôn kích thích này, bàn tay chống ở ngực anh hơi kháng nghị muốn đẩy ra, không ngờ lại khiến anh càng xâm chiếm hung mãnh hơn, nụ hôn dày đặc chuyển xuống cái cổ trắng nõn.

Tay của anh thuận tiện dò xét vào trong vạt áo, từng chút từng chút ma sát hông cô. Bàn tay từ từ đưa lên, cách áo ngực nắm lấy nơi mềm mại, nhẹ nhàng xoa lấy.

Ngô Đông Nghiên đang chóng mặt đột nhiên tỉnh táo hơn môt chút, hai tay đẩy anh ra, âm thanh ngượng ngùng mang theo lo lắng:” Đừng… em còn chưa tắm.”

Ở trên xe lửa một đêm, mùa hè nằm trên xe lửa các loại hương vị đều có, Ngô Đông Nghiên cảm thấy không sạch sẽ. Vốn dự định tắm rửa thay quần áo lại bị anh… khi dễ như thế, cô liền cảm thấy không tốt lắm, lo lắng trên người mình có mùi.

Nghe cô nói như vậy, động tác hôn của Cao Du Giai dừng lại. Ngô Đông Nghiên thật sự nghĩ trên người mình có mùi nên anh mới dừng lại, lập tức cảm thấy lúng túng. Động tác đẩy anh càng gia tăng thêm vài phần lực, sắc mặt càng đỏ hơn.

Đột nhiên anh chôn mặt ở cổ cô hít một hơi thật sâu, nụ hôn nóng hầm hập lại rơi vào cổ trắng nõn, Ngô Đông Nghiên chỉ nghe được Cao Du Giai lẩm bẩm.

” Bà xã, em vẫn thơm như vậy… Anh rất nhớ em.”

Bàn tay đang đẩy anh dừng lại, chậm rãi buông ra, vòng qua ôm eo anh, đầu chống ở ngực anh cọ xát, ôn nhu nói:” Em cũng rất nhớ anh.”

Không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh, hai người im lặng ôm nhau.

Thời khắc này, cô chưa kịp hoàn hồn thì nghe được giọng Cao Du Giai mang theo ý cười vang lên bên tai:” Vậy ý của em… Có phải tắm xong là được?”

Ngô Đông Nghiên đang chôn đầu trong ngực anh lập tức cứng đờ, có phải anh hiểu lầm rồi không?

Đầu cô còn chôn ở ngực anh, mặt dán lên ngực anh, bên tai chính là âm thanh tim anh đập bình bịch.

Đột nhiên cảm giác ngực trái tê rần, Ngô Đông Nghiên ngẩng đầu, khuông mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cao Du Giai oán trách:” Anh làm gì?” Vậy mà anh còn cố gắng nắm ngực cô…

” Em thất thần, vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu!” Cao Du Giai cúi đầu cắn lỗ tai cô.

Ngô Đông Nghiên thấy hơi ngứa, đưa tay đẩy anh. Đột nhiên cô nhớ tới lúc trước rõ ràng anh còn đang tức giận, vừa vào cửa đã chiếm tiện nghi của cô.

Cô đưa tay che lỗ tai, không cho anh tiếp tục đùa giỡn, ngẩng đầu hỏi:” Vậy trước đó anh tức giận cái gì? Không nói chuyện với em, em còn cho rằng anh không thích em tới đây tìm anh.’

Cao Du Giai cười bất đắc dĩ. Đương nhiên anh biết cô đang muốn nói sang chuyện khác. Lúc đầu cũng chỉ muốn trêu cô mà thôi. Cô vừa xuống xe, chắc chắn rất mệt, anh còn không nỡ để cô mệt thêm đâu.

” Hôm trước bảo em khi nào đặt vé thì nói với anh, sao không nghe lời?”

” Em muốn tạo cho anh kinh hỉ, thật đấy.”

” Kinh hãi thì đúng hơn. Em chưa từng đi một mình đến thành phố xa lạ, vạn nhất nếu bị lừa bán thì anh làm sao?”

“… Sao lại dễ dàng bị lừa bán được, em không phải người ngu o(>0<)o.”

Cao Du Giai định nói mặc dù không phải người ngu, nhưng cũng không cũng có lúc thông minh lắm thì điện thoại liền vang lên.

Ngô Đông Nghiên nghe anh nói một câu lập tức tới ngay, liền biết anh sắp đi. Quả nhiên, Cao Du Giai cúp điện thoại nói với cô:” Anh phải đi ngay, còn chút chuyện phải xử lý. Em có đói không, anh gọi đồ ăn cho nhé?”

Ngô Đông Nghiên lắc đầu, lúc ở trên xe lửa cô đã ăn đi ăn lại nhiều lần. Nhìn thấy người xung quanh đều ăn cơm, cô không nhịn được cũng đi mua một phần điểm tâm. Mặc dù hương vị không được ngon nhưng đồ ăn trên xe lửa rất đắt, cô cảm thấy nếu ăn mấy miếng thì quá lãng phí nên cuối cùng vẫn ăn no.

Hiện giờ cô chỉ muốn đi tắm, sau đó ngủ một giấc. Trên xe lửa không có biện pháp ngủ ngon, mà cô luôn có thói quen ngủ trưa. Lúc này đã hơn 3 giờ, chưa ngủ trưa bổ sung cho đêm qua nên cô rất buồn ngủ.

Sau khi xác định cô đúng là không đói thật, Cao Du Giai mổ nhẹ lên môi cô rồi mới rời đi.

Ngô Đông Nghiên quan sát phòng khách sạn một chút, cũng không tệ lắm, nhất là ánh đèn sáng ấm áp nhu hòa. Cuối cùng tầm mắt rơi vào chiếc giường trải nệm trắng xóa kia, mặt cô đỏ lên, quả nhiên là… giường lớn. Căn phòng không rộng lắm nên hình ảnh chiếc giường quá lớn càng hiện rõ thêm.

Cô đưa tay vỗ mặt, tự nhắc nhở bản thân đừng nghĩ linh tinh, lấy váy ngủ và quần lót đi vào phòng tắm.

Nước ấm áp xối lên cơ thể, lúc này Ngô Đông Nghiên mới cảm thấy dễ chịu không ít. Cuối cùng cả người cô đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước chảy từ đầu tới chân sạch hoàn toàn, lúc này mới đi ra ngoài.

Sau khi sấy tóc, Ngô Đông Nghiên nhìn đồng hồ, đã 4 giờ chiều. Cô nhớ Cao Du Giai nói 6 giờ sẽ tới đón mình đi ăn cơm, còn có thể ngủ thêm một giờ.

Nằm trên chiếc giường lớn kia, Ngô Đông Nghiên đỏ mặt. Có thể là rất mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi rất nhanh.

Cao Du Giai gọi lần thứ hai đầu bên kia mới nhận máy. Ngô Đông Nghiên mơ mơ màng màng bị chuông điện thoại đánh thức:” Alo…”

” Anh ở bên ngoài, ra mở của cho anh.”

” Vâng…”

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Đông Nghiên mới chợt nhớ ra là Cao Du Giai vừa gọi đến, ngọ nguậy xuống giường, híp mắt đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Ngô Đông Nghiên cũng chưa nhìn Cao Du Giai một chút đã quay người đi về giường, chui vào chăn mỏng.

Cao Du Giai buồn cười nhìn một loạt động tác của cô, nhìn thân thể nho nhỏ co quắp bên trên giường lớn, lộ ra một gương mặt trắng noãn, cả người chỉ chiếm một góc. Cao Du Giai cởi giày bò vào chăn, ôm lấy cô từ phía sau.

Lúc này Ngô Đông Nghiên đã hơi tỉnh, chỉ là mắt hơi cay không muốn mở. Cảm giác được anh dán thật chặt sau lưng, cô bỗng khẩn trương lên, giả vờ như vẫn chưa tỉnh.

Nhưng Cao Du Giai chỉ lẳng lặng ôm, ngửi ngửi hương thơm trên người cô, Ngô Đông Nghiên cũng từ từ bình tĩnh lại. Cuối cùng cô xoay người lại ôm anh, khuôn mặt nhỏ cọ xát ở ngực Cao Du Giai, ở trong ngực anh tìm vị trí thoải mái nhất.

Toàn bộ hành trình Ngô Đông Nghiên đều nhắm mắt nên không nhìn ra gian kế của Cao Du Giai đã được như ý. Vốn đang muốn ôm nhau bình thường, đột nhiên Ngô Đông Nghiên bị một trận xoay tròn, đặt ở dưới thân anh.

” A! Anh, anh làm gì?” Ngô Đông Nghiên kinh hãi kêu lên.

” Em tắm rồi.” Mặt hai người cách nhau rất gần nên lúc anh nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào mặt Ngô Đông Nghiên. Lúc này không khí bỗng trở nên mập mờ.

Ngô Đông Nghiên sửng sốt một chút rồi rầu rĩ đỏ mặt, nhỏ giọng kháng nghị:” Rõ ràng ý em không phải như vậy, anh… chính là trêu đùa lưu manh.”

Cao Du Giai cười cười, chóp mũi thẳng cọ vào cô:” Cũng chỉ trêu đùa lưu manh với một mình em.”

Nghe anh nói như vậy, đáy lòng Ngô Đông Nghiên dâng lên một cỗ ngọt ngào, đang suy nghĩ đáp lại anh như thế nào thì Cao Du Giai lại nói:” Vậy nên… Em có thích không?”

Thích gì? Thích anh trêu đùa lưu manh?

Ngô Đông Nghiên đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn anh, chăm chú suy nghĩ, phát hiện mình cũng thích anh ngẫu nhiên… lưu manh, chỉ là loại chuyện này cô sao có thể nói ra không ý tứ? Vậy nên Ngô Đông Nghiên rất thức thời lựa chọn lặng im.

Đột nhiên cô cảm giác trên môi nóng ướt… Anh liếm môi cô.

Ngô Đông Nghiên cảm giác được anh lại một lần nữa quét lên môi cô, cuối cùng đầu lưỡi kiên định nhanh chóng tiến vào. Không thể không nói kỹ thuật hôn của Cao Du Giai tiến bộ rất nhanh, Ngô Đông Nghiên bị anh quấn đến chóng mặt, cuối cùng học theo anh từ từ đáp lại.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động đáp lại anh. Mặc dù động tác không thành thạo, nhưng cũng đủ khiên Cao Du Giai điên cuồng, càng hung mãnh cướp đoạt cô gái của anh.

Qua thời gian, những nụ hôn rơi xuống càng nhiều, dày đặc vào môi, mặt, trên xương quai xanh. Tay anh thăm dò vào vạt váy ngủ, ma sát nơi đùi trơn bóng, dừng lại một chút ở phần bụng, cuối cùng chậm rãi hướng lên trên. Anh ngạc nhiên khi thấy cô không mặc áo lót, tay phủ lên nơi mềm mại.

Khi ngón tay anh trêu đùa hai điểm nhọn, Ngô Đông Nghiên không nhịn được rên nhẹ. Cao Du Giai giống như được cổ vũ, tay dùng sức nang cô lên, trực tiếp đẩy váy ngủ rộng rãi của cô lên đên trên ngực.

” A…” Năm ngón tay Ngô Đông Nghiên đan vào tóc anh, năm lấy mái tóc ngắn. Không biết là đẩy ra hay nghênh hợp, nhưng Cao Du Giai càng hưng phấn hơn, bộ phận riêng tư nóng bỏng kêu gào.

Cao Du Giai cởi thắt lưng, vừa định kéo khóa quần xuống thì nghe được tiếng ” ọt ọt”. động tác trên tay dừng lại một chút.

Sắc mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng không dám nhìn anh, thật mất mặt. Lúc này bụng lại kêu lên, làm cô vừa thẹn vừa túng quẫn.

Cao Du Giai nhìn lều nhỏ phía dưới, lại nhìn gương mặt vì ngượng ngùng mà đỏ hồng, chịu đựng một lẫn nữa cài lại tắt lưng. Được rồi, ai bảo anh là một người chồng tốt, bà xã đói bụng đến kêu lên, vẫn là trước tiên đưa cô đi lấp đầy bụng, Vê phần anh… còn nhiều thời gian.

Vừa cài xong thắt lưng thì Giang Hoằng Tiêu đã gọi điện tới.

” Mấy người bọn họ nghe nói bà xã của cậu đến đều nói muốn nhìn. Địa điểm đã định xong, ngay tại nhà hàng gần khách sạn hai người ở.”

” Đã sớm biết ý đồ của mấy người mà, đừng quá phận, bà xã của tôi da mặt mỏng.”

” Ừ, hai người tới nhanh đi.”

Toàn bộ quá trình nói chuyện Ngô Đông Nghiên đều không rời khỏi Cao Du Giai, nghe anh nói chuyện vụng trộm nhìn một cái, thấy anh cũng đang nhìn mình liền vội vàng vùi mặt vào trong gối.

Cao Du Giai nhìn Ngô ĐôngNghiên gần như lõa thể, chật vật kéo váy xuống, ôm cô:” Thay quần áo đi, anh dẫn em ra ngoai ăn cơm.”
Bình Luận (0)
Comment