Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1001

Chương 1001 Chương 1001

Dù sao thì tôi cũng chỉ vừa mới quen biết anh chàng Lương Sở này, có trời mới biết anh ta có tốt thật hay không?

Nếu chẳng may anh ta có quan hệ gì đó với cái cô Chu Tĩnh kia, sau đó lại lộ chuyện này ra với bên ngoài thì tôi, lão Phong, Ngô Huệ Huệ, còn có Dương Tuyết đều sẽ chịu không nổi.

Lương Sở nghe xong thì cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Thật không ngờ với mức độ nổi tiếng này của Ngô Huệ Huệ lại đưa tới họa sát thân.

Mà Lương Sở cũng nói cho tôi biết, sở dĩ công ty chọn anh ta làm người đại diện cho Ngô Huệ Huệ là có nguyên do.

Như tôi vừa nói, sự cạnh tranh trong giới giải trí rất khốc liệt, những cuộc tranh đấu gay gắt công khai và bí mật, hay dưỡng quỷ gì đó đều có thật.

Nhưng nếu các công ty giải trí muốn có được chỗ đứng trong ngành giải trí này thì phải không ngừng phát triển lớn mạnh, hàng năm phải đào tạo người mới, tuyển dụng người mới và cạnh tranh trong ngành.

Mà Ngô Huệ Huệ, sau nhiều lần cân nhắc thì hiện tại đã được công ty bọn họ lựa chọn, trước mắt là một trong những đối tượng được huấn luyện trở thành minh tinh trong tương lai.

Lương Sở được công ty coi trọng là do bản thân anh ta còn biết một ít thủ đoạn của giới Huyền môn, cho nên ở một phương diện nào đó thì vẫn có thể xu cát tị hung.

Vì vậy mà Lương Sở mới được ban quản lý của công ty giải trí Thiên Minh bổ nhiệm làm người đại diện của Ngô Huệ Huệ, mà đây có thể coi là một loại phúc lợi trong việc bồi dưỡng người mới chủ chốt, đồng thời tránh cho những nghệ sĩ tiềm năng của anh ta bị các công ty giải trí khác ngấm ngầm cản trở.

Lương Sở vẫn lộ ra dáng vẻ bình tĩnh, sau đó kể cho tôi nghe từng chuyện một về việc làm sao mà anh ta có thể trở thành người đại diện của Ngô Huệ Huệ.

Sau khi tôi nghe xong thì trong lòng chấn động không thôi.

Mặc dù bản thân tôi đã biết trước cái vòng tròn này của bọn họ rất đục, nhưng không ngờ nó lại đục đến như vậy.

Hơn nữa, trong các công ty giải trí thế mà còn tồn tại những đạo sĩ “ngự dụng”, mà đây còn là điều tôi không bao giờ ngờ tới.

Ở bên này tôi và Lương Sở đang trò chuyện, ở phía bên kia khách mời cũng tới đây dự tiệc nối liền không dứt.

Tuy nhiên, phần lớn những vị khách mời đó đều là quỷ, hiện tại mà nói, chỉ có tôi và Lương Sở là hai người còn sống.

Nguyên nhân cũng chính là như thế, cho nên tôi và Lương Sở cũng sẽ thu hút ánh nhìn của những vị khách này.

Nhưng để có mặt ở đây, chỉ những người đã nhận được thiệp mời thì mới có thể đến được.

Vì vậy, mặc dù những vị khách này cảm thấy tò mò về Lương Sở và tôi, nhưng cũng chỉ nhìn về phía chúng tôi vài lần, nhỏ giọng nói thầm vài tiếng mà thôi.

Nhưng giữa con người và ma quỷ luôn tồn tại một sự ngăn cách, mặc dù tôi và Lương Sở là khách quý được mời, nhưng những con quỷ đó trước sau vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với chúng tôi.

Tôi và Lương Sở cũng không để bụng, chỉ ở bên này trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn để lại thông tin liên lạc của nhau.

Nhưng vào đúng lúc này, tiếng la ngồi vào vị trí chợt vang lên từ bên trong U Dạ sơn trang.

Trong khoảng khắc, bên trong U Dạ sơn trang còn vang lên tiếng nhạc cổ điển.

Cùng lúc đó, một đám tiếp tân của U Dạ sơn trang lần lượt xuất hiện, bắt đầu dẫn chúng tôi ngồi vào vị trí.

Mà lúc này Mộ Dung Ngôn, Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu cũng đi về phía tôi.

“Thi Muội! Vương ca, Ngưu ca.” Tôi mỉm cười chào hỏi.

Mặc dù Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu là đại lão một phương nhưng lại tỏ ra rất khách khí với tôi, thậm chí còn mỉm cười và chấp tay chào tôi.

Mộ Dung Ngôn lập tức mở miệng nói: “Đinh Phàm, chúng ta ngồi vào vị trí đi!”

Vừa dứt lời, Mộ Dung Ngôn cũng nhìn về phía Lương Sở đang dứng ở bên cạnh tôi: “Đây là ai?”

Vẻ mặt của Lương Sở rất bình tĩnh, chỉ mỉm cười đáp lại.

Còn tôi thì vội vàng giới thiệu: “Vị đạo hữu này gọi là Lương Sở. Chúng tôi vừa mới gặp nhau thôi. Anh ta là ân nhân cứu mạng của em gái Dạ Phong.”

Vừa dứt lời, Vương Bảo Thành đứng ở phía sau lưng Mộ Dung Ngôn không khỏi thay đổi sắc mặt, sau đó lộ ra một chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ các hạ chính là vị cao nhân đã đánh chết huyết khôi ác linh ở dưới chân núi Cửu Nham, sau đó cứu được Dạ Hinh tiểu thư vào ba mươi năm trước?”

Đột nhiên nghe Vương Bảo Thành nói như vậy, Mộ Dung Ngôn và Đằng Ngưu ở bên cạnh cũng lộ ra một tia kinh ngạc, sự bình tĩnh trong mắt của bọn họ cũng lập tức dấy lên sóng gió, tò mò mà nhìn chằm chằm vào Lương Sở ở trước mặt.

Còn trong lòng tôi thì càng kinh ngạc.

Tôi biết về núi Cửu Nham này, bởi vì nó cách chỗ chúng tôi không xa, hơn nữa trước đây từng là một danh lam thắng cảnh.

Sau đó, không hiểu vì lý do gì mà có rất nhiều người tới đó nhảy vực tự sát, thậm chí còn đưa tới làn sóng dư luận không nhỏ.

Cuối cùng, các cơ quan liên quan đã ra lệnh chấn chỉnh, phải đến gần đây, một số ít danh lam thắng cảnh mới bắt đầu lần lượt mở cửa trở lại, còn vách đá ở đỉnh núi Cửu Nham hiện tại không mở cửa cho công chúng tham quan.

Nhưng ngoài núi Cửu Nham này ra, tình huống của “huyết khôi ác linh” này là thế nào?

Bình Luận (0)
Comment