Nhưng không đợi chúng tôi tới gần quảng trường nhỏ, một tiếng gầm trầm thấp bỗng nhiên truyền ra khắp toàn bộ thị trấn nhỏ: “Bọn Mắt Quỷ, yêu đạo đáng chết chúng mày, mau chịu chết đi! “
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “Phanh” trầm vang, sau đó tôi cảm nhận được chấn động và từng đợt sóng năng lượng mạnh mẽ, bất thường.
Cùng lúc đó, âm thanh giết chóc vang lên bốn phía, những u quỷ đã sớm vây quanh thị trấn lần lượt xông ra, quỷ ảnh xuất hiện từ khắp mọi nơi.
Mà lúc này, những tên yêu đạo Mắt Quỷ kia hẳn cũng đã phản ứng lại.
Chỉ trong vài giây, thi khí và sát khí tràn ngập trong không khí đã tăng lên gấp đôi.
Một giọng nói trầm thấp xen lẫn tức giận, lại có một chút cảm giác quen thuộc vang lên: “Chúng mày là ai? Dám to gan chọc giận Mắt Thánh Giáo bọn tao.”
Giọng nói kia vừa dứt, những con Bì Thi đang đứng im bỗng nhiên phát ra từng tiếng gào rống.
Tiếng gầm tức giận bao trùm cả thị trấn nhỏ trong nháy mắt, sau đó tôi nghe thấy tiếng đánh nhau “"bang bang bang”.
Hiển nhiên, phía trước đã bắt đầu “giao lưu”.
“Nhanh lên, chậm chút nữa là chúng ta chỉ có thể húp nước canh thừa mà thôi!” Sư phụ hào hứng nói.
Ngay sau đó, chúng tôi cùng tăng tốc độ, không muốn bị tụt lại phía sau.
Chỉ trong chốc lát, chúng ta đã lao từ ngoại ô thị trấn đến quảng trường nhỏ.
Lúc này, tôi phát hiện ra quảng trường nhỏ và con phố bên cạnh đều đang đánh nhau rất hăng say.
Ánh kiếm loé lên, móng vuốt và răng nanh. Tiếng la hét, tiếng gầm rú đan xen vào nhau, cảnh tượng rất dữ dội.
Lệ quỷ chiến đấu với Bì Thi, e rằng chẳng có mấy người trừ tà được nhìn thấy cảnh tượng này.
Tốc độ của lệ quỷ rất nhanh, nhưng sức lực của Bì Thi lại nhỉnh nữa.
Hai bên đều có ưu điểm và khuyết điểm riêng, hơn nữa số lượng không chênh lệch mấy, trong lúc nhất thời chưa thể biết bên nào thắng bên nào bại.
Nhưng mấu chốt là trận chiến vẫn đang diễn ra giữa chín người áo đen và nhóm của Lý Húc, Dạ Hinh.
Đám người mặc áo đen này có thực lực không hề yếu, hiện tại bọn họ đang bảo vệ một người áo đen ở giữa.
Tám người còn lại cùng chiến đấu với Lý Húc và Dạ Hinh, thực lực hai bên cũng ngang ngang nhau.
Tôi liếc nhìn người mặc áo đen đứng ở giữa, người nọ mặc áo choàng màu đen, không thể nhìn rõ mặt.
Nhưng nhìn tình thế này, thân phận của người họ hẳn cũng khá cao.
Mấy người chúng tôi đều tự hiểu được, để Lý Húc và Dạ Hinh chiến đấu với chín tên yêu đạo kia, phe chúng tôi nhất định không thể giành được chiến thắng.
Đạo hạnh và thực lực của cả hai bên đều rất cao, chúng tôi đến đó cũng vô ích chứ đừng nói đến giúp đỡ, nếu đến gần, thậm chí có thể bị nhưng Đạo Khí hỗn loạn kia làm bị thương.
Cho nên, chúng tôi lựa chọn gia nhập vào cuộc chiến giữa đám Bì Thi và những u quỷ kia.
Sư phụ nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng cuồng nhiệt, cũng không nói nhiều lời, chỉ mắng một câu: Mẹ nó.
Sau đó ông ấy cầm thanh kiếm gỗ đào lao lên chém giết, Độc đạo trưởng cũng hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta cũng xông lên!”
Sau đó, Độc đạo trưởng cũng vung Đạo Khí lên, lao lên chém giết Bì Thi.
Tôi và lão Phong liếc nhìn nhau, rồi cùng lao vào vòng chiến.
Những Bì Thi ở ngoài vòng chiến nhìn thấy chúng tôi gia nhập, lần lượt quay đầu lại, mắt của cả đám đều đỏ lên, trong miệng rít gào, rồi giương nanh múa vuốt nhào tới.
Sư phụ và Độc đạo trưởng lao tới phía trước, Sự phù hét lên một tiếng, dùng hết sức đánh vào, chỉ dùng một cú đá đã đá tung một con Bì Thi lên, rồi dùng kiếm cắt vào cổ nó một đường, máu đen không ngừng trào ra từ miệng vết thương.
Tuy nhiên, những thứ này có sức sống rất bền bỉ, cho dù trên cổ chúng có vết thương, chỉ cần không làm tổn thương đến chỗ yếu hại thì vết thương cũng sẽ tự dần dần lành lại.
Con Bì Thi kia tức giận gào hét, phát ra những tiếng “Ô ô”, trong mắt tràn đầy oán hận và tức giận.
Tuy nhiên, trước khi nó kịp đứng dậy, Độc đạo trưởng đã chém xuống một kiếm.
Bì Thi kia không hề có sự chuẩn bị, liền bị một kiếm đâm thủng rốn.
Một tiếng gầm gừ vang lên, một luồng khói đen bốc lên từ cơ thể con Bì Thi nọ, chỉ chốc lát sau nó đã biến thành một mảnh da người nhớp nháp.
Trong lúc sư phụ và Độc đạo trưởng phối hợp với nhau để giết chết một con Bì Thi, tôi cùng lão Phong cũng đồng thời ra tay, giúp một u quỷ giết chết một con Bì Thi.
Nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị tấn công một con Bì Thi tiếp theo…
Một giọng nói lạnh lùng, oán hận và quen thuộc đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: “Đinh Phàm, lại là mày!”
Nghe thấy giọng nói này, tôi không khỏi sửng sốt, nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh.
Vừa quay lại nhìn, tôi phát hiện ra người nói chuyện chính là tên yêu đạo mặc đồ đen đứng giữa, được tám gã mặc đồ đen còn lại vây quanh.
Đồng thời, tên mặc đồ đen kia cũng chậm rãi cởi chiếc mũ trên đầu xuống.
Ngay sau đó, một khuôn mặt nhợt nhạt nhưng quen thuộc của một chàng trai trẻ hiện ra.
Khin nhìn thấy người này, trong lòng tôi vang lên một tiếng “Lộp bộp”, có chút không thể tin nổi, người nọ thế mà là bạn học cũ của tôi, Trương Tử Đào.
“Là mày? “Tôi có chút kinh hãi, bởi vì lúc này tôi phát hiện ra, trên người Trương Tử Đào này thế mà vẫn còn có dương hỏa, nói cách khác, gã vẫn là một người sống.