Có thể nói rằng con Bì Thi Vương này đã đạt được đến trình độ mình đồng da sắt, hơn nữa còn có sức tấn công mạnh mẽ, lấy một địch ba mươi cũng chẳng hề khó khăn gì.
Nhưng cũng may là tôi đã vọt đến trước mặt Trương Tử Đào, chỉ cần có thể xử lý Trương Tử Đào, hẳn là có thể thu phục được con Bì Thi Vương kia.
Tôi nghĩ như vậy, đồng thời giơ thanh kiếm gỗ đào trong tay lên, và đâm một nhát kiếm.
Không có bất kỳ điều gì vô nghĩa, mặc dù giữa hai chúng tôi là bạn cùng lớp, nhưng mà chính tà không đội trời chung, một khi đối mặt chỉ có thể rút kiếm chĩa vào nhau mà thôi.
Trương Tử Đào nhìn thấy tôi đâm kiếm xuống, nhưng gã chỉ lạnh lùng cười: “Đinh Phàm, mày vẫn nghĩ tao còn giống như trước đây sao?”
Lời vừa dứt, Trương Tử Đào đột nhiên phất cờ hồn trong tay.
Chỉ trong tức khắc, tiếng gió gào thét, một luồng cương khí xẹt qua.
Tôi nào dám chủ quan? Vội vàng tránh né.
Nhưng ngay sau khi tôi né tránh, vậy mà có quỷ ảnh màu đen này đến quỷ ảnh màu đen khác chui ra từ lá cờ trong tay của Trương Tử Đào.
Ngay khi những quỷ ảnh này xuất hiện, những tiếng gầm “Ô ô ô”, hoặc những tiếng cười “hì hì hì”, hoặc là tiếng khóc “Hu hu hu” đan xen nhau vang lên.
Bọn chúng đều không phải là quỷ linh hoàn chỉnh, thậm chí chúng còn không thể tự ngưng tụ được cơ thể của bản thân, chỉ là một luồng ánh sáng màu đen mờ ảo, với ý thức không hoàn chỉnh.
Mấy thứ này cũng chẳng có gì hiếm lạ cả, ở những vùng hoang vu hoang dã, hay những nơi như bãi tha ma linh tinh, bạn đều có thể nhìn thấy chúng, hơn nữa sức tấn công của chúng cũng không hề mạnh.
Tuy nhiên, khi Trương Tử Đào tiếp tục vẫy cờ không ngừng, số lượng quỷ ảnh chui ra nhiều đến bất thường.
Chỉ trong chớp mắt, đã có tới bảy mươi hoặc tám mươi con chui ra, và số lượng của chúng vẫn đang tăng vọt.
Dày đặc, nằng nặng, chẳng mấy chốc, Trương Tử Đào đã bị những luồng ánh sáng đen kia vây quanh.
Cho dù đám quỷ ảnh này chẳng có tính công kích mấy, nhưng số lượng của chúng quá nhiều, trong lòng tôi cũng có chút e ngại.
Kiến nhiều còn có thể gặm chết voi, càng đứng nói tới ở đây có tới gần một trăm con quỷ ảnh.
Trương Tử Đào nhìn tôi cười lạnh, nhưng trên mặt gã tràn đầy sự dữ tợn, “Đinh Phàm, tao sẽ bắt được mày. Sau đó sẽ cho mày nếm thử cái cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong, hồn phách và xương cốt bị kéo ra khi mày còn sống sờ sờ, rồi bị xé nát toang…”
*******
Nói xong, Trương Tử Đào chỉ tay vào tôi.
Mấy chục con quỷ ảnh đều phát ra tiếng rít gào, rồi lập tức nhào về phía tôi…
Nhìn những quỷ ảnh dày đặc lao về phía mình, trong lòng tôi cũng có chút e ngại.
Nhưng việc đã đến nước này, tôi cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng liều mạng cùng đối phương.
Tôi nắm chặt kiếm gỗ đào trong ray, lại lần nữa vận chuyển Hỏa Thiên công.
Trong nháy mắt, Hỏa Thiên khí bạo phát.
Tôi nắm chặt kiếm gỗ đào, trực tiếp chào đón những quỷ ảnh dày đặc đó.
Quỷ ảnh kêu “Ô ô ô” không ngừng, liên tục tiến đến từ khắp mọi phía.
Những cái bóng màu đen ấy không ngừng nối tiếp nhau, kéo thành một cái đuôi hư ảo.
Trong chúng giống y như nòng nọc, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của chúng thông qua ánh sáng mờ ảo.
Bởi vì chúng là những hồn phách không hoàn chỉnh, nên chúng không có cảm xúc hoàn chỉnh.
Hoặc là cười, hoặc là khóc, hoặc là phẫn nộ …
Với sự xuất hiện của nhiều âm thanh khác nhau, những quỷ ảnh kia vội vã tiến lên và bao quanh tôi.
Sau đó, một đám quỷ ảnh bu lên người tôi như ong, chúng há chiếc miệng mờ mờ ảo ảo của mình ra, cắn lên người tôi.
Cũng không đau lắm, chỉ giống như bị kim đâm, tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, sau khi đám quỷ ảnh này há miệng ra cắn, chúng lại hút linh lực trong cơ thể tôi.
Thế này thì không được, không còn có linh lực, làm thế nào tôi có thể chuyển đổi thành Đạo Khí được?
Không có Đạo Khí, tôi làm sao tiếp tục chiến đấu đây?
Tôi không dám lơ là, vung thanh kiếm gỗ đào trong tay, không ngừng chém vào những chiếc bóng màu đen bâng bám lên người mình.
Tuy nhiên, số lượng của đám quỷ ảnh này quá nhiều, chúng liên tục kêu “Ô ô ô” rồi tấn công về phía tôi, vừa giết một con thì con khác sẽ lập tức xuất hiện, căn bản là không thể dọn sạch.
Trương Tử Đào ở đằng xa có vẻ rất đắc ý, tay gã lại phất cờ hồn, chỉ huy những con quỷ ảnh đó không ngừng tấn công tôi.
Vào lúc tôi đang chật vật chiến đấu, bỗng lão Phong và sư phụ, Độc đạo trưởng chạy về phía tôi.
Chỉ nghe ba người bọn họ hét lên một tiếng, rồi đột ngột tung ra ba lá bùa chú.
Bùa chú vừa tung ra, hai bên người tôi đã vang lên tiếng nổ.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy ba người họ cùng đồng thanh: “Cấp cấp như luật lệnh, phá!”
Vừa dứt lời, ba lá bùa bay về ba hướng bên cạnh tôi rồi nổ tung.
“Ầm ầm ầm” ba tiếng, sức mạnh của ba lá bùa đã được kích hoạt, chỉ trong nháy mắt, một luồng Đạo Khí cực đại cực nóng trực tiếp quét về phía tôi.
Những con quỷ ảnh vốn dĩ đang vây quanh quanh tôi cũng cảm nhận được sức mạnh của Đạo Khí, tất cả đều “hoảng hốt” và “sợ hãi”, liên tục kêu “Ngao Ngao”, rồi dần dần tản ra bốn phía.
Ngoài ra còn có một số quỷ ảnh đứng khá gần nơi bùa chú nổ tung, đã lập tức bị nổ chết tại chỗ, biến mất không còn tăm hơi.