Thi Muội (Dịch Full)

Chương 106

Chương 106 Chương 106

Chúng tôi đang trò chuyện ở trong sân và không có gì để làm.

Vào lúc này, chúng tôi nhìn thấy Độc đạo trưởng dẫn theo một ông già và một ông béo đầu trọc đi vào.

Nhìn thấy Độc đạo trưởng trở về mọi người đều tỏ ra hưng phấn.

Rối rít đứng lên chào đón Độc đạo trưởng, nhưng nhìn thấy một ông lão và một người đàn ông đầu trọc, chúng tôi không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Chẳng lẽ hai người này chính là cao nhân do Độc đạo trưởng mời tới, theo như lời nói của Độc đạo trưởng thì số tuổi của vị tiền bối kia cũng xấp xỉ ông lão này.

Nhưng mà, ông lão này ngay cả bước đi cũng không vững vàng, thật sự có thể bắt quỷ sao.

Còn người đàn ông trung niên đầu trọc ở bên cạnh, thân hình mập mạp, mới đi được mấy bước thì đã thở mạnh. Chẳng lẽ người như vậy cũng là người trừ tà.

Trong lòng tôi tràn đầy hoài nghi, nhưng Phong Tuyết Hàn đứng ở bên cạnh lại gấp gáp đi lên nghênh đón.

“Sư phụ, Vương tiền bối, Bác đạo trưởng!”

Vừa nói Hàn Tuyết Phong vừa cung kính hành lễ với ông lão và người đàn ông mập mạp với vẻ mặt rất phấn khích.

Xem đến đây vẻ mặt tôi không khỏi cả kinh.

Mẹ ơi! Đây thật sự là cao nhân mà Độc đạo trưởng mời tới sao?

Ngoại trừ tôi thì sư phụ và Lão Tần gia cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ tới người được mời đến đây lại có bộ dáng này.

Bộ dáng khác hoàn toàn với vẻ ngoài cao ráo rắn rỏi trong tưởng tượng của tôi.

“Độc đạo trưởng!” Sư phụ tôi chào hỏi một tiếng.

Lão Tần gia trực tiếp hỏi: “ Sư đệ, hai vị này là?”

Độc đạo trưởng mỉm cười: “Lão Đinh, sư huynh, vị này chính là người trước đây tôi nhắc tới, Vương tiền bối. Còn vị này là đại đồ đệ của Vương tiên sinh, Bác đạo trưởng!”

Sư phụ và Lão Tần gia nghe đến đây thì cung kính hướng về phía ông lão, chắp tay hành lễ gọi một tiếng “tiền bối” để bày tỏ lòng tôn kính.

Đồng thời cũng chắp tay về phía Bác đạo trưởng, chào hỏi một tiếng.

Ông lão khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, trực tiếp hướng về phía chúng tôi nói: “Mọi người ngồi xuống rồi nói, tôi đã mấy năm không có hoạt động gân cốt, đứng lâu sẽ đau lưng!”

“Vương tiền bối ngồi bên này.” Độc đạo trưởng vội vã mở lời.

Sau đó để cho ông lão này ngồi xuống.

Còn về người đàn ông trung niên mập mạp kia mặc dù có dáng vẻ rất mệt mõi nhưng cũng rất quy củ mà đứng ngay bên cạnh, không có ý ngồi xuống.

Đám người của sư phụ đều là người có kinh nghiệm lâu năm ở trong nghề, tuân thủ rất nhiều quy củ, Vương tiền bối chưa ngồi thì mọi người cũng không ngồi.

Vương tiền bối mỉm cười nói: “Đừng khách khí như vây, thật ra tôi cũng chỉ là một tên gà mờ, năm xưa cũng chỉ là một người làm nghề đốt xác, bởi vì gặp chút chuyện mà học thêm mấy chiêu để phòng thân!”

Tôi nghe xong lời này mặt đầy lúng túng, không biết là thật hay giả.

Nhưng Độc đạo trưởng lại cười: “Vương tiền bối đừng khiêm tốn, đạo hạnh của ngài, tôi đã tận mắt nhìn thấy, lần này có thể mời được ngài xuất núi thật là vinh hạnh.”

“Ha ha ha! Tiểu Độc cậu đã đề cao tôi quá rồi, tôi cũng chỉ mang theo đồ đệ đến đây nhìn một chút, nếu thứ kia thật sự lợi hai, tôi sẽ đi tìm người giết hắn!” Vương tiền bối cười lên một tiếng.

Nhưng Đỗ đạo trưởng cũng không nhiều lời, chỉ ngồi vào bàn theo ý của Vương tiền bối.

Về phần tôi và Phong Tuyết Hàn một câu cũng không nói, chỉ đứng ở phía sau sư phụ.

Sau khi mọi người ngồi xuống, khách khí nói với nhau mấy câu. Liền nghe thấy người đàn ông mập mạp nói : “Nói ngắn ngọn tình huống bây giờ của chúng ta là như thế nào đi?”

Giọng của người đàn ông mập mạp tương đối trầm, khi bàn đến công việc ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

Độc đạo trưởng mấy hôm nay không có ở đây nên ông nhìn về phía chúng tôi.

Sư phụ cũng không chậm trễ, nói : “Tiền bối , tên ác quỷ này quả thật rất lợi hại, thậm chí còn khó có thể giết chết….”

Sư phụ liền đem chuyện ngày hôm trước mà chúng tôi gặp phải, nói ra một lần.

Đương nhiên mối quan hệ giữa tôi và Mộ Dung Ngôn thì tuyệt nhiên không nhắc đến.

Chúng tôi đã bịa ra một cái cớ nói là sau khi đâm một kiếm vào tên ác quỷ thì hắn đã ngưng tụ lại hồn phách, sau đó được con mèo hoang kia ói ra.

Đồng thời cũng nói ra phán đoán của mình.

Câu chuyện về hũ sành và chân thân của tên ác quỷ.

Nhưng lúc này tôi phát hiện ra người đàn ông trung niên mập ở bên cạnh không biết vô tình hay cố ý mà cứ nhìn vào tôi, tôi cũng không biết ông ấy đang nhìn cái gì.

Vương tiền bối nghe xong thì khẽ gật đầu.

Sau đó hướng về phía người đàn ông mập mạp ở bên cạnh nói: “Tiểu Bác, không cần chờ thêm hai ngày nữa, ngay đêm nay chúng ta sẽ đi diệt trừ tên nghiệp chướng này.!”

Vương tiền bối nói chuyện rất bình tĩnh, căn bản không coi trọng chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment