Trong lúc nhất thời, tôi chỉ cảm thấy cánh tay trái của mình lạnh lẽo dị thường.
Giống như thể tôi đang chạm vào băng tuyết vậy, rất lạnh.
Nhưng đã có được sợi khói độc này, tôi sẽ không bao giờ phải lo lắng về con mèo yêu kia nữa.
Ngay sau đó, tôi ôm quyền lên trước mặt một người, nói: “Các vị, tôi đi phá trận pháp ngay đây. Sau đó phải làm phiền đến các vị tiền bối rồi.”
“Đinh công tử nói gì vậy chứ! Đó là nghĩa vụ của chúng tôi!” Phong Trần Tán Nhân mỉm cười, nói.
Những người còn lại đã không thể chờ đợi thêm được nữa, Mộ Dung Ngôn cũng gật gật đầu với tôi.
Sau đó, tôi ra hiệu cho lão Phong, hai chúng tôi lại bước về phía cửa núi một lần nữa.
Hai người chúng tôi chỉ mới vừa bước gần tới cửa núi, lão yêu bà đứng trên tháp kia lại trào phúng chúng tôi.
“Sao nào? Còn chưa từ bỏ ý định à, chỉ cần truyền máu một lúc nữa thôi là chúng mày sẽ không thể giữ nổi cái mạng nhỏ đó đâu!”
“Liên quan quái gì đến mụ, chờ phá được trận pháp này, tôi phải giết mụ đầu tiên!”
Tôi mở miệng không chút khách khí, lại một lần nữa dùng vũ khí rạch một vết thương trong lòng bàn tay.
Dì Mỹ Nhân hừ lạnh một tiếng: “Không biết tốt xấu, sớm muộn gì mày cũng phải chết trong tay của bà già này!”
Tôi cũng chẳng buồn lảm nhảm thêm mấy câu vô nghĩa với bà ta, chỉ liếc nhìn lão Phong một cái, rồi hai người chúng tôi cùng giơ tay lên.
“Bang” một tiếng, chúng tôi cùng đánh thẳng lên trên màn ánh sáng màu đỏ nhạt.
Cùng lúc đó hai chúng tôi cũng vận chuyển Đạo Khí, máu bắt đầu lan ra như mạng nhện giống hệt lúc nãy, lấy lòng bàn tay của chúng tôi làm trung tâm, và bắt đầu lan rộng ra xung quanh.
Vẻ mặt Dì Mỹ Nhân trở nên dữ tợn: “Tiểu Hắc, hút sạch máu của bọn chúng đi. Xem bọn chúng có cách nào khác!”
Lão yêu bà kia vừa dứt lời, con mèo yêu lại gầm lên một tiếng “Meo”, rồi đột ngột há miệng ra, bắt đầu hút lấy hút để máu tươi ở trên màn ánh sáng.
Đột nhiên, tinh khí và máu tươi của hai chúng tôi đang tản ra như mạng nhện bỗng tụ tập lại thành một hướng, cuối cùng biến thành một dòng chảy, chảy thẳng vào trong miệng của con mèo yêu kia.
Cũng ngay vào khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm thấy cái lạnh ở ống tay trái đột nhiên biến mất, như thể nó di chuyển từ cổ tay tôi xuống và chìm lẫn vào trong dòng máu tươi.
Cuối cùng, sợi khí lạnh ấy đã đi theo dòng máu chảy, trôi vào trong miệng mèo yêu.
Phong Trần Tán Nhân đứng nhìn từ xa, căn bản không hề bị ai chú ý tới.
Ông ấy bắt đầu kết thủ ấn, sợi khí độc mỏng manh kia đã đi theo máu tươi không ngừng tới gần mèo yêu.
Tôi nhìn chằm chằm vào con mèo yêu gớm ghiếc kia, không dám để lộ ra sơ hở.
Chẳng mấy chốc, tôi chợt thấy một luồng khí đen hòa lẫn trong máu tươi, bị hút vào miệng của mèo yêu.
Trong lòng tôi lập tức cảm thấy mừng như điên, hạ độc thành công.
Mà cùng lúc đó, Phong Trần Tán Nhân đằng xa bỗng thay đổi thủ ấn, miệng khẽ quát lên một tiếng “Khai!”
Toàn thân ông ấy rung chuyển dữ dội, hai tròng mắt trợn ngược lên, con ngươi cũng giãn ra.
Không chỉ có như thế, ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng gào hét “Meo” từ chỗ con mèo yêu kia.
Cả người con mèo yêu run lên, “Phụt” một tiếng, nó phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc mày bị làm sao vậy?” Dì Mỹ Nhân hoảng sợ nhìn chằm chằm vào mèo yêu, có chút khó hiểu.
Còn chúng tôi thì lộ rõ vẻ tươi cười trên mặt, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại.
Không có mèo yêu kia ở đó hút máu tươi, trận pháp này nhất định sẽ bị phá.
Về phần mèo yêu kia, sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì trực tiếp ngã từ trên cửa núi xuống đất.
Khi nó nơi xuống đất còn tạo ra một âm thanh “Loảng xoảng”.
Tuy tôi không thể nhìn thấy chi tiết, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu “meo meo meo” vô cùng thảm thiết, vang lên không ngừng.
Sau khi Dì Mỹ Nhân hô lên vài tiếng, cũng đã phát hiện ra điểm khác lạ.
Mụ lập tức quăng cái nhìn hung ác về phía hai người chúng tôi, “Chúng mày đã làm gì với Tiểu Hắc của tao?”
Không chờ chúng tôi trả lời, chúng quỷ tu phía sau lưng đã lập tức cầm đủ loại binh khí lên, đồng loạt bước về phía trước.
Đồng thời, Phong Trần Tán Nhân cũng bày ra dáng vẻ đắc chí cười ha ha, mở miệng nói: “Cũng không có gì, chẳng qua nó chỉ trúng độc của bần đạo mà thôi. Không quá năm phút nữa, mèo yêu kia sẽ bị thủng ruột mà chết!”
Dì Mỹ Nhân nghe được lời này, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Hay cho tên lão quái Phong trần nhà mày, đáng nhẽ tao nên sớm giết chết mày từ lúc còn ở sườn núi Mã Vương rồi!”
Nói xong, Dì Mỹ Nhân cầm chặt trượng đen, nhảy từ trên tháp xuống, hẳn là muốn để chỗ của con mèo yêu kia.
Sau đó tôi nghe thấy giọng nói thì thầm như có như không của Dì Mỹ Nhân: “Tiểu Hắc cố gắng lên, cố gắng lên, có chủ nhân ở đây, mày sẽ không chết được…”
Tôi lại nghe thấy tiếng mèo kêu “meo meo meo” mơ hồ, sau đó thì im bặt.
Nhưng tôi và lão Phong còn đang phải chuyên tâm phá trận, cũng không thể để ý quá nhiều.
Cùng với việc liên tục truyền máu tươi vào, mạng nhện dệt từ máu tươi đã nhanh chóng lan rộng ra trên phạm vi hai mét vuông.
Hơn nữa, những nơi mà máu tươi lan tới có màu sắc càng ngày càng đậm.