“Chỉ một đạo sĩ nhỏ nhoi hèn kém như mày, mà còn muốn làm tổn thương đến Mắt Thánh của giáo phái tao sao?”
“Uy lực của Mắt Thánh là thứ mà loại rác rưởi như mày có thể khinh nhờn ư?”
“Còn có một phút nữa thôi, lát nữa đích thân tao sẽ làm thịt thằng ranh này!”
“Không, để cho tao đi, tao muốn nhai sống nó. Dùng hồn phách của nó để tu luyện!”
“Ha ha ha! Mọi chuyện đã kết thúc rồi, lần này chúng mày đến đây, chính là một sai lầm lớn!”
“…”
Đám yêu đạo kia dường như đã thấy được thắng lợi ngay trước mắt, cả đám bắt đầu chế giễu chúng tôi, thậm chí còn bắt đầu lựa chọn con mồi cho mình.
Trong lòng tôi vô cùng tức giận, nhưng tôi cũng biết thời gian càng lúc càng cấp bách.
Bởi vì có một quỷ tu quá yếu, nên dưới ánh sáng của Mắt Quỷ, họ đã hồn phi phách tán.
Tiếp sau đó, càng có nhiều quỷ tu phải chịu kiếp hồn phi phách tán hơn.
Những quỷ tu ấy đều là quỷ tốt, là những quỷ lão giữ gìn sự bình yên cho một phương.
Mỗi một quỷ tu chết đi, đều sẽ gây ảnh hưởng trật tự của u hồn tại khu vực mà người ấy quản lý.
Tôi âm thầm cắn răng chịu đựng cơn đau nhức khắp cơ thể, đứng lên nhờ sự giúp đỡ của lão Phong.
Đồng thời, tôi lại mở miệng nói với lão Phong lần nữa: “Lão Phong, chúng ta lại lên thôi!”
Lão Phong cũng biết tình hình bây giờ đang khẩn cấp, cho nên cậu ấy lại gật đầu, sau đó lùi về phía sau mấy nước…
Còn tôi đột nhiên rút Linh Đao vẫn luôn giắt bên thắt lưng ra.
Con dao găm này sắc bén lạ thường, kiếm gỗ đào bình thường không thể so sánh được với nó.
Dùng con dao găm này, hẳn là nó sẽ không thể gãy được nữa.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng điều tôi không ngờ tới chính là…
Linh Đao vừa mới rút ra khỏi vỏ, tôi đã cảm nhận được một trận khí lạnh thổi qua khắp người.
Trận khí lạnh này tôi đã rất quen thuộc, chỉ có riêng ở Linh Đao này.
Lúc trước khi tôi tu luyện Hỏa Thiên công, đã từng cảm nhận được nó.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, dường như trận khí lạnh này đang vô cùng hưng phấn.
Như thể nó là một vật sống vậy, trở nên xao động khác thường.
Càng quan trọng hơn là, trận khí lạnh ấy dường như có thể cùng hô ứng với Hỏa Thiên khí trong cơ thể tôi, giống như chúng đang hoà lại thành cùng một thể.
Trong lòng tôi hơi chấn động, không biết tình huống này là như thế nào.
Chờ đến khi tôi vận khí, chuyển Hỏa Thiên khí rót vào trong Linh Đao, chuẩn bị ra tay.
Linh Đao thế mà bỗng xảy ra dị biến, một vầng sáng màu đỏ như máu chợt xuất hiện trên bề mặt của Linh Đao.
Vầng sáng này giống như thần quang của Bảo Khí, vô cùng kỳ lạ.
Cho dù Mộ Dung Ngôn nằm cách đó khá xa vẫn có thể thấy được, trên mặt cô ấy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Làm hậu duệ của Âm Thi môn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy vầng sáng xuất hiện trên Linh Đao, lại còn cảm nhận được luồng khí lạnh không ngừng xáo động của nó.
Tuy rằng rất lạ, vô cùng kỳ lạ.
Nhưng lúc này, thời gian cấp bách, chúng tôi cũng không thể suy nghĩ được gì nhiều.
Sau khi vận khí, vận chuyển Hỏa Thiên khí, lại thấy lão Phong một lần nữa tạo thành tư thế giá đỡ, tôi lại lao lên không một chút do dự.
“Ha ha ha, tên ngốc kia vẫn còn muốn thử lần nữa!”
“Vô dụng thôi, với chút tu vi cỏn con như kiến kia của mày, còn dám mơ tưởng làm tổn thương Mắt Thánh của bọn tao!”
“Không biết tốt xấu!”
“Chỉ lát nữa thôi, tao nhất định sẽ phải bắt nó phải trả giá lớn vì hành động bây giờ…”
“Còn ba mươi giây nữa thôi!”
“…”
Tôi không thèm để ý đến những lời đó, sải bước về phía trước, rồi dùng hết sức nhảy lên cao.
Mà lúc này đây, tôi nhảy càng cao, sát khí càng tăng lên, Linh Đao trong tay tôi đã hoá thành một chiếc gai nhọn màu đỏ, chĩa thẳng về phía Mắt Quỷ mà tiến lên…
Đây sẽ là đòn cuối cùng, nếu lần này thất bại…
Vậy thì lần hành động này của chúng tôi cũng hoàn toàn thất bại.
Hơn nữa, tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay, đều sẽ phải chết.
Mộ Dung Ngôn và những người khác, đều sẽ chết dưới ánh sáng đen kỳ dị của con Mắt Quỷ này.
Còn về phần tôi và lão Phong, càng không phải là đối thủ của đám người Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân.
Tôi cắn chặt khớp hàm, gần như giải phóng ra toàn bộ sức lực của bản thân mình.
Trong khoảnh khắc này, toàn thân tôi như sắp nổ tung, Hỏa Thiên khí không ngừng phóng ra ngoài, cả người tôi như đã hoá thành một mũi kiếm.
Lão Phong đứng ở dưới nhìn tôi, Mộ Dung Ngôn, Dạ Phong, Chu Vận và những quỷ tu còn tỉnh táo khác ở phía xa cũng đang nhìn tôi.
Mọi người đang nhìn chằm chằm vào Linh Đạo tỏa ra vầng sáng đỏ kia trong tay tôi.
Thời gian dường như dừng lại, mỗi người đều ngừng thở.
Tôi đang dần tiến gần hơn đến con Mắt Quỷ kia.
Sức mạnh của Mắt Quỷ giống như những gợn sóng, không ngừng rung chuyển.
Hết đợt này đến đợt khác, khiến cho tôi cảm thấy không hề dễ chịu, còn vô cùng áp lực.
Thậm chí tôi còn có cảm giác như bị kim đâm, cơ bắp trong cơ thể tôi đều cảm thấy đau nhức, mà không hề có một đợt luồng sức mạnh nào toả ra từ Mắt Quỷ.
Nhưng tôi vẫn không chịu buông tay, tôi sẽ không từ bỏ.
Trái tim tôi chỉ còn lại sự chết chóc, chút đau đớn ngắn ngủi này căn bản không thể ngăn cản tôi được.