Nhưng Mộ Dung Ngôn lại kéo tay tôi ra, rồi đưa tay mình lên chạm vào vết thương trên đầu tôi.
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã cảm nhận được một đợt khí lạnh truyền đến.
Sau đó, Mộ Dung Ngôn thổi nhẹ lên miệng vết thương mấy cái.
Cô ấy thổi như thế này, làm cho tôi cảm thấy man mát lành lạnh, thoải mái hơn nhiều.
Trên miệng vết thương vốn dĩ còn có chút nóng rát, đau đớn, nhưng cũng vì nhận được luồng khí mát kia mà được cải thiện hơn không ít.
Cùng lúc đó, đám quỷ tu bên phe chúng tôi đều lục đục đứng lên.
Tuy nhiên, lúc này chỉ còn lại những quỷ tu có thể sống sót sau trận ánh sáng màu đen quỷ dị kia.
Mới chỉ qua mấy phút mà thôi, thế mà đã có hơn trăm quỷ tu phải bỏ mạng.
Có thể nói đây là tổn thất nghiêm trọng, những người còn lại cũng đã bị thương nặng.
Mà bên đám Mắt Quỷ, bọn chúng đã tức giận đến nỗi không nói nên lời, hai mắt phát lửa, nghiến răng nghiến lợi ken két.
Bọn chúng đang hận không thể lột da, uống máu của tôi.
Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân cầm đầu đám người đó buông tay đang kết ấn, trực tiếp đứng lên.
Chỉ nghe Quỷ Tam Nguyên hung tợn mở miệng nói: “Thằng ranh con, mày sẽ phải trả giá rất lớn vì việc làm ngày hôm nay của mày!”
Bỗng nhiên nghe thấy Quỷ Tam Nguyên mở miệng, tôi vội quay đầu nhìn lại.
Sau đó tôi trực tiếp nở nụ cười chế giễu, nói: “Giá lớn sao? Các người vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi!”
Vừa dứt lời, hơn trăm quỷ tu phe chúng tôi đã đồng loạt đứng lên.
Khuôn mặt ai cũng trầm xuống, cầm vũ khí và bước về phía trước.
Trong ánh mắt của họ đều tỏa ra sát khí nồng đậm, còn trong miệng thì liên tục phát ra những tiếng gầm “ô ô”.
Quỷ Tam Nguyên nhìn thấy thế trận này của chúng tôi, không khỏi có chút chột dạ.
Cho dù ông ta có tài giỏi đến đâu, cũng không thể nào đối đầu với nhiều đối thủ như vậy.
Quỷ Tam Nguyên vô thức lùi lại phía sau mấy bước, những tên yêu đạo ở bên cạnh thấy vậy, trên mặt cũng đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bọn chúng không tự giác mà nuốt nước miếng, có vẻ cực kỳ lo lắng.
“Quỷ Tam Nguyên, lão yêu bà kia, nạp mạng đây!”
Chu Vận bỗng nhiên lên tiếng, rồi cô ấy chĩa thanh trường kiếm của mình ra.
Cùng lúc ấy, những vị quỷ tu khác từng bị thứ ánh sáng màu đen kỳ dị kia chiếu qua cũng đã nghẹn một bụng tức rồi.
Tất cả đều như hoá thành mãnh hổ xuống núi, không ngừng rít gào.
Từng quỷ tu lần lượt giơ vũ khí trong tay lên, hướng thẳng về phía Quỷ Tam Nguyên và những tên yêu đạo còn lại mà xông lên.
Sắc mặt của Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân lại lần nữa biến đổi, bọn chúng vội vàng lùi về phía sau.
Quỷ Tam Nguyên lại vô thức mà cất giọng hỏi một câu: “Đã xong hết chưa?”
Giọng nói của ông ta gấp gáp dồn dập, không biết lại đang có âm mưu gì.
Nhưng giọng nói của ông ta vừa dứt, trong hồ nước chứa những đằng yêu kia lại chợt có một đầu người ló lên.
Chiếc đầu người nọ vừa mới ló ra khỏi mặt hồ, đã lên tiếng nói: “Hồi bẩm tôn thượng, đã chuẩn bị ổn thoả cả rồi!”
Quỷ Tam Nguyên nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ, vội quay lại nói với mấy chục tên yêu đạo còn lại: “Đi, lặn xuống nước!”
Vừa dứt lời, cả mấy chục tên yêu đạo đều đồng loạt xoay người, sau đó nhảy thẳng vào trong hồ nước.
“Bùm bùm bùm…”
Nước bắn lên tung toé không ngừng, sau đó tôi liền nhìn thấy mấy chục tên yêu đạo kia cùng biến mất vào trong một đường hầm dưới nước.
Còn Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân cũng đã đi đến gần miệng hồ nước.
Quỷ Tam Nguyên quay lại, hung tợn nhìn chúng tôi một lượt, tuy ông ta không nói gì, nhưng trong miệng lại phát ra một tiếng hừ lạnh.
Chưa đợi chúng tôi kịp chạy tới gần, tên yêu đạo đó đã thả người, nhảy vào trong hồ nước toả ra hơi trắng kia.
Quỷ Tam Nguyên mới vừa nhảy vào trong hồ nước, Dì Mỹ Nhân đã không kìm được mà thốt ra một câu:
“Núi không chuyển thì nước chuyển, ánh sáng của Mắt Thánh sẽ lại lần nữa chiếu rọi khắp nơi, đến khi ấy bọn tao sẽ quay lại!”
Nói xong, lão yêu bà cũng thả người, nhảy vào trong hồ nước.
Bởi vì lão yêu bà này đã hóa thành quỷ, cho nên sau khi mụ ta nhảy vào hồ nước cũng không tạo ra chút âm thanh hay bọt nước nào.
Thứ còn sót lại, chỉ còn là những quỷ nô, thi quái và đám đằng yêu lại lần nữa sinh sôi nảy nở để cản bước chúng tôi.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng ai cũng hiểu được đối phương đã chạy trốn mất rồi.
Dạ Phong là người đầu tiên lên tiếng: “Nhanh lên, đừng để bọn chúng chạy thoát!”
“Mau, giết chết bọn chúng!”
“Không thể để bọn chúng chạy thoát, dù là một tên cũng không được!”
“Tuyệt đối không thể thả hổ về rừng…”
“…”
Ở bên này, chúng tôi đều đã đỏ cả mắt, bên phe tôi đã có bao nhiêu người hy sinh như vậy, nếu để hai kẻ đầu sỏ kia chạy thoát, thì hành động lần này của chúng tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đám quỷ nô và đằng yêu còn sót lại ở nơi này cũng không thể nào cản bước chúng tôi được.
Cùng lắm thì bọn chúng chỉ trì hoãn một chút tốc độ của chúng tôi, nhưng không thể nào ngăn cản được chúng quỷ dưới sự dẫn dắt của Dạ Phong và những quỷ tu cường đại khác.
Chỉ trong chốc lát, tất cả những quỷ nô, thi nô và thi quái còn sót lại cũng bị giết hết sạch.