Thông qua phần mềm đặt xe, chúng tôi đã gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến trấn Thanh Thạch.
Tài xế thấy người chúng tôi chật vật như vậy, toàn thân lấm lem bù đất, còn muốn thu chúng tôi thêm năm mươi tệ tiền rửa xe.
Tôi và lão Phong chẳng có tâm tình nào nói chuyện với anh ta, mặc anh ta lái xe đi.
Chờ tới khi chúng tôi tới được trấn Thanh Thạch, trời cũng đã sáng.
Chúng tôi đã hai ngày hai đêm chưa ngủ, cả hai mắt đều hiện rõ tơ máu đỏ ngầu.
Tuy nhiên cả hai chúng tôi đều không cảm thấy buồn ngủ chút nào, vừa đến trấn Thanh Thạch đã đi thẳng đến lò hỏa táng.
Hiện giờ, chúng tôi chỉ có thể đi tìm lão Tần Gia để bàn bạc về chuyện này.
Lão Tần Gia là bạn cũ của sư phụ tôi, và là sư huynh của Độc đạo trưởng.
Khi hai người chúng tôi lê thân thể mệt mỏi của mình đến lò hỏa táng, chúng tôi phát hiện lão Tần Gia đang đi tới đi lui trước cổng.
Đúng lúc này, ông ấy đột nhiên nhìn thấy hai người chúng tôi trở về, vẻ mặt nhất thời thay đổi, vội vàng chạy tới: “Hai tên nhóc các con cuối cùng cũng về rồi, làm tôi lo lắng quá!”
Nhìn thấy lão Tần Gia tiến lên, trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái.
Lão Phong thương tâm mở miệng nói: “Sư bá, sư phụ, sư phụ bị bắt đi rồi!”
“Được rồi, tôi đã biết chuyện này. Các con mau đi vào nghỉ ngơi đi, chuyện như thế nào chúng ta còn cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn.” Nói xong, lão Tần Gia liền dẫn tôi và lão Phong vào phòng nghỉ trong lò hỏa táng để nghỉ ngơi.
Vừa tới nơi này, lão Tần Gia lại lên tiếng: “Ngày hôm qua, có một ông lão tên La Nghệ đã tới đây tìm tôi, ông ấy đã kể cho tôi nghe hết nguyên do. Đại khái câu chuyện tôi cũng đã nắm được, chỉ là không biết sau khi các con đuổi theo sau có thu hoạch được chút gì hay không thôi!”
Tôi lắc lắc đầu, nói rằng mình nhìn thấy dấu vết lôi kéo bên cạnh một con sông nhỏ, còn lại chẳng tìm được manh mối gì khác.
Hiện giờ, chúng tôi không biết hai vị sư phụ đã biến mất theo hướng nào.
Lão Tần Gia nghe đến đó, cũng không nói thêm nhiều.
Không biết ông ấy lấy từ đâu ra một tấm bản đồ, đánh dấu lên vị trí của núi Lang Nha và thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Lão Tần Gia cũng xác định đại khái vị trí dọc theo con sông mà chúng ta đã đuổi theo, rồi bắt đầu phân tích.
Tôi cũng nhìn thoáng qua tấm bản đồ, phát hiện một nhánh của con sông nhỏ này chảy sâu vào dãy núi Tần Lĩnh, một nhánh khác chảy về phía nam của núi Đại Ba, cuối cùng nhập thành một dòng với dòng sông Hán.
Dù là chảy theo hướng nào, chúng đều đi xuyên qua con đường nhỏ trong núi sâu.
Chỉ là hiện tại, từ vị trí địa lý này, chúng tôi rất khó để phân tích và đưa ra được kết luận chính xác.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn có thể xác định được phạm vi trong bán kính một trăm dặm ( tương đương khoảng 161km ) xung quanh khu vực này.
Nhưng một trăm dặm rộng thế nào? Hơn nữa nơi đó còn là trong núi sâu, ở khu vực này thật sự rất khó tìm được người.
Sắc mặt của lão Tần Gia trở nên nghiêm trọng, ông ấy tiếp tục lên tiếng: “Tuy rằng tình hình hiện tại rất cấp bách, nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết. Ít nhất chúng ta vẫn có thể xác định được phạm vi sơ bộ. Hơn nữa, Tiểu Phàm à, có phải là con đã quên mất một chuyện rồi không?”
“Con đã quên mất một chuyện hay sao?” Nghe lão Tần Gia hỏi như vậy, quả thật tôi có chút bối rối.
Lão Tần Gia gật đầu một cái thật mạnh: “Con chính là người của Hồ tộc, nhân mã của Hồ tộc trải đầy khắp vùng núi Tần Lĩnh này. Chuyện này chỉ cần tới nhờ Hồ tộc giúp đỡ. Như vậy, hẳn là sẽ không mất bao nhiêu lâu là đã tìm được đám lão Đinh và Độc Ngạo rồi!”
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng tôi đột nhiên chấn động.
Thật là đáng chết, vào thời khắc mấu chốt, thế mà tôi còn quên mất chuyện này?
Lo lắng thực sự chẳng có ích gì, vì nó thường khiến con người mất đi sự bình tĩnh và lý trí.
Tôi thậm chí còn quên mất rằng mình còn có thể tới xin Hồ Tiên giúp đỡ.
Nếu chúng tôi tự tìm người trong núi, vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể, khó khăn muôn trùng.
Nhưng Hồ tộc từ khi sinh ra đã sinh sống trong núi sâu, cả dãy núi Tần Lĩnh kia, hầu như đi đến đâu cũng có dấu vết sinh hoạt của Hồ tộc để lại.
Chỉ cần nhờ Hồ Mẫu ra mệnh lệnh, toàn bộ người trong Hồ tộc tại núi Tần Lĩnh sẽ được điều động.
Như vậy, e là còn chưa tới mấy ngày, chúng tôi nhất định có thể tìm được hai vị sư phụ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng thất vọng của tôi bỗng trở nên vui mừng khôn xiết, cả người tôi đều vô cùng kích động
“Đúng đúng đúng, sao con lại tự dưng quên mất được chuyện này cơ chứ. Việc này không nên chậm trễ, con sẽ lập tức đi tới miếu Thành Hoàng để bái phỏng Hồ tiên. Mọi người, chờ…”
Lời còn chưa nói xong, nhưng tôi đã chẳng còn đợi được nữa.
Tôi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, vừa đến cổng còn gặp phải lão La mới tỉnh giấc.
Tôi thậm chí còn chẳng kịp chào hỏi ông ấy lấy một câu, đã gấp gáp lao ra khỏi lò hỏa táng, hướng thẳng về phía miếu Thành Hoàng mà chạy…
******
Vừa được lão Tần Gia nhắc nhở như vậy, tôi lập tức nhớ tới tiên gia của Hồ tộc.
Đã có tiên gia giúp đỡ, muốn tìm được hai vị sư phụ ở khu vực gần đó, chẳng phải là việc rất dễ dàng sao?