Nhưng khoảnh khắc tôi sắp rút được thanh kiếm sắt ra, nước hồ bao quanh tôi dường như đang phai mờ dần.
Tất cả màu sắc đều biến mất, sau đó xuất hiện một hình ảnh hoàn toàn khác lạ so với lúc đầu.
Không chỉ có như thế, chung quanh tôi như đang nổi lên từng hồi trống trận.
“Tùng tùng tùng…”
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn chọn một tảng đá cao để đứng lên.
Xung quanh tảng đá cao, thế mà lại xuất hiện mây mù mờ mịt, trông y như chốn bồng lai tiên cảnh.
Tôi nắm chắc lấy chuôi kiếm, vẫn chưa hiểu được đầu cua tai nheo thế nào.
Tôi nhìn nơi xa lạ này, cất tiếng hỏi: “Nơi đây là đâu?”
Tôi vừa dứt lời, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện mây đen dày đặc, một cảm giác áp lực lạ lùng xuất hiện, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Không những thế, bên trong những đám mây đen kia, dường như còn có loại quái vật khổng lồ nào đó, làm cho người nhìn trông thấy mà không khỏi thấy tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Nhìn thấy cảnh này, tôi không kìm được mà lùi về phía sau hai bước.
Đồng thời, một giọng nói kỳ lạ, trầm vang giống như một tiếng sấm, đột ngột vang lên.
“Rốt cuộc cũng tới…”
Bốn chữ này vừa mới xuất hiện, cả người tôi đã như bị sét đánh qua.
Hai mắt tôi đột nhiên bị kích động, chỉ trong nháy mắt, tôi trực tiếp bật dậy khỏi sô pha.
Đến khi này tôi mới nhận ra, mình vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà.
Tất cả những gì tôi vừa nhìn thấy và trải qua…
Đều chỉ là một giấc mộng, đều là giả.
Tôi thở hổn hển, rồi lại tiếp tục chuẩn bị dựa lưng vào ghế sô pha.
Tuy nhiên, tôi lại phát hiện ra một điều bất ngờ.
Hỏa Thiên khí trong cơ thể tôi không biết đã vận chuyển tự bao giờ, hơn nữa còn đang tự luân chuyển khắp cơ thể tôi…
*********
Khi tôi phát hiện Hỏa Thiên công trong cơ thể mình tự vận hành lên và tự luân chuyển đã rất kinh ngạc.
Bởi vì muốn vận chuyển Hỏa Thiên khí đi khắp cơ thể là việc vô cùng rắc rối.
Bởi vì nó yêu cầu cần phải đả thông được hết ba mươi tám huyệt vị trên cơ thể.
Tuy rằng tôi đã đả thông cả ba mươi tám huyệt vị xong, lúc vận hành Hỏa Thiên công cũng có thể dễ dàng luân chuyển qua các mạch vị.
Nhưng mà, sao tôi chỉ vừa thiếp đi, các huyệt vị trên người tôi đã tự đả thông rồi?
Chẳng lẽ bởi vì giấc mơ vừa rồi sao, chỉ vì một cảnh trong mở mà đang ngủ tôi cũng có thể tu luyện được công pháp?
Bởi vậy, tôi lại cảm thấy không thể lý giải được.
Hơn nữa, Hỏa Thiên khí trong cơ thể tôi lúc này còn vô cùng cuồng liệt.
Nó giống như một dòng sông chảy siết, không ngừng đổ vào trong gân mạch của tôi.
Hơn nữa, tôi còn phát hiện ra một điều quỷ dị, Hỏa Thiên khí trong cơ thể tôi dường như còn được tăng cấp lên, mạnh hơn lúc đầu không ít.
Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng tôi vẫn thu hồi công pháp trước, kìm nén hơi thở của mình.
Bởi vì vừa vận hành vừa luân chuyển Hỏa Thiên khí khắp cơ thể sẽ rất hao tổn Đạo Khí.
Đến tận lúc này, Hỏa Thiên khí mới bắt biến mất, trái tim của tôi cũng dần dần đập chậm lại.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, nhớ lại những hình ảnh đã gặp trong giấc mơ, không khỏi thấy rất quỷ dị.
Một con quái vật khổng lồ toàn thân được bao quanh bởi lửa đỏ, hơn nữa trên người còn mọc vảy.
Một thanh kiếm sắt cắm dưới đáy hồ nước sâu, một tảng đá cao có thể nhìn thấy được tiên cảnh.
Tôi ôm đầu, cảm giác có lẽ hai ngày nay tinh thần của mình đã chịu áp lực quá lớn rồi.
Suy nghĩ trong đầu cứ mãi miên man không ngừng, có phải vì vậy nên tôi mới mơ thấy những hình ảnh kỳ lạ như thế chăng?
Lại thở sâu một hơi, nghĩ như vậy cũng không sai, cho nên tôi không muốn nghĩ nhiều nữa...
Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã khuya rồi.
Cái bụng đói của tôi đang âm thầm kêu lên, tôi đành mệt mỏi đứng dậy, sau đó đi làm tạm hai gói mì ăn liền.
Thấy nhang khói trên bàn thờ đã hết, tôi liền thắp cho Mộ Dung Ngôn một cây nhang khác.
Vừa mới thắp nhang xong, trên bài vị của Mộ Dung Ngôn bỗng toả ra một đợt khí lạnh.
Ngay sau đó, giọng nói của cô ấy vang lên trong nhà.
“Dậy rồi sao?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Ngôn, tôi còn sửng sốt mất một lúc.
Nhưng rồi vẫn trả lời lại rất nhanh: “Tôi tỉnh rồi, còn cô thì sao? Đã thu quân trở về rồi à?”
“Trở về rồi, mọi thứ trên núi Lang Nha đã xử lý xong, hiện tại đã có quỷ mới tới quản núi. Tôi đương nhiên sẽ trở về nhà.” Mộ Dung Ngôn nhàn nhạt đáp lại.
Tôi chỉ “À” một tiếng, chẳng có chút phấn khích nào.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi rầu rĩ không vui, liền mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Không nghỉ ngơi được à?”
Tôi thở dìa: “Không phải thế, mà là sư phụ bị bắt đi rồi, lòng tôi không yên được!”
“Đinh đạo trưởng bị bắt đi rồi?”
Mộ Dung Ngôn có vẻ khá kinh ngạc, một làn khói trắng chui ra từ bên trong bài vị, trực tiếp ngưng tụ thành một bóng hình.
Người xuất hiện không ai khác, chính là Mộ Dung Ngôn.
Mộ Dung Ngôn xuất hiện, trên mặt cô ấy còn mang theo vẻ nghi hoặc.
Tôi tiếp tục gật đầu nói: “Không sai, sư phụ đã bị đám người của tà giáo Nhật Nguyệt bắt đi, tôi đã báo lại cho Hồ Mẫu, nhờ Hồ tộc giúp đỡ!”
Mộ Dung Ngôn nghe xong, có chút hoảng sợ.
Cô ấy hỏi tôi chuyện đã xảy ra từ khi nào, vì sao lại không thông báo cho cô ấy một câu?