Nhưng trước khi hành động, Hồ Mỹ đã đem hai cái xác Hồ Tiên kia đặt vào trong xe ô tô.
Sau đó, chúng tôi trèo qua bức tường ngoài của công ty Khoa học Kỹ thuật Minh Thị để vào trong.
Nhưng sau khi trèo vào trong rồi chúng tôi mới phát hiện ra…
Dường như việc lẻn vào trong là vô dụng.
Bởi chỉ có đi qua cửa chính mới có thể tiến thẳng được vào trong tòa cao ốc kia.
Nếu đã không thể lẻn vào được, chúng tôi chỉ có thể mạnh mẽ xông vào.
Cho nên, mấy người chúng tôi không hề do dự, hướng thẳng về phía cửa chính mà đi.
Vừa đến cửa, chúng tôi đã bị bảo vệ chú ý tới.
Mà chúng tôi cũng đã quan sát người bảo vệ này một chút, là người bình thường, không phải yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo.
Anh ta thấy mấy người chúng tôi tới không có ý tốt, lại còn cầm kiếm gỗ trong tay, cho nên lập tức ngăn chúng tôi lại.
“Các người là ai? Hiện tại công ty đã đóng cửa, có việc gì thì chín giờ rưỡi sáng mai hãy quay lại.” Nói xong, anh ta còn có ý đuổi chúng tôi đi.
Tôi thấy vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng nói: “Đám người vừa đi vào lúc này, họ đang ở tầng mấy?”
Bảo vệ sửng sốt một chút, có chút khó chịu.
Đồng thời, hai nhân viên bảo vệ khác trong sảnh cũng đã tiến lại phía này.
Mấy người này cũng tháo chiếc roi điện ở thắt lưng và bật công tắc an toàn.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy đồng nghiệp của mình tiến lại, cũng lập tức trở nên mạnh mẽ hơn: “Anh là ai? Sao tôi lại phải nói cho anh biết? Mời các người lập tức rời khỏi đây, nếu không, chúng tôi có quyền tự vệ, cũng có quyền báo cảnh sát!”
Nói thật ra, chúng tôi với những nhân viên bảo vệ này xưa này chẳng có thù oán gì cả.
Tôi cũng chẳng muốn làm gì bọn họ, nhưng bây giờ việc cứu người rất quan trọng, tôi cũng chỉ đành sử dụng một số số thủ đoạn và biện pháp đặc biệt thôi.
Vì vậy, tôi nhanh chóng di chuyển và tóm lấy cổ nhân viên bảo vệ với tốc độ nhanh như chớp.
Tôi cũng dùng một chút lực tay, khiến nhân viên bảo vệ kia thấy cổ mình đau nhói, khó thở.
Hai nhân viên bảo vệ còn lại thấy thế, sắc mặt tái xanh: “Anh làm gì thế? Mau buông tay ra!”
Nói xong, họ còn giơ dùi cui điện lên và chuẩn bị sốc điện tôi.
Nhưng trước khi hai người đó kịp tới gần tôi, lão Phong và Hồ Mỹ đã lần lượt xuất chiêu.
Chỉ nghe “Bang bang” hai tiếng, hai người này đều hét lên một tiếng rồi lần lượt ngã xuống đất.
Nhân viên bảo vệ đang bị tôi bóp cổ thấy cảnh này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay tôi và hỏi: “Anh, các anh là người phương nào? Muốn, muốn làm gì?”
“Vừa rồi tôi đã hỏi rồi! Đám người mới tiến vào kia, hiện đang ở tầng mấy?”
Nói xong, tôi lại đồn chút lực xuống tay.
Nhân viên bảo vệ cảm thấy khó chịu, không dám vùng vẫy.
Dù sao thì anh ta cũng chỉ đến đây làm công ăn lương, trông nhà có có mẹ già con thơ.
Cũng không phải tới đây để bán mạng, bây giờ lại còn phải chịu nguy hiểm tới tính mạng thế này.
Anh ta lập tức liền thỏa hiệp: “Tầng bốn mươi, bốn mươi ba!”
Nghe đến đó, tôi không chần chừ thêm mà thả lỏng tay ra.
Sau đó, tôi quay người chạy về phía thang máy, những người còn lại cũng vội chạy theo thôi, căn bản không có ai để ý tới mấy nhân viên bảo vệ kia.
Sau khi tiến vào trong thang máy, chúng tôi lên thẳng tầng bốn mươi ba.
Đồng thời Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi cũng xác định, trong thang máy này đúng là có khí vị của sư phụ tôi cùng Độc đạo trưởng.
Thang máy nhanh chóng tiến lên, nhưng đến tầng thứ ba mươi tám…
Chỉ kịp nghe một tiếng “cạch”, thang máy đột nhiên rung lắc một chút, sau đó liền dừng lại ở tầng ba mươi tám, nhưng cửa thang máy lại không mở ra.
Con mẹ nó, cái quái gì đang xảy ra vậy?
Ngay lúc chúng tôi đang bối rối, một giọng nam trầm đột nhiên phát ra từ chiếc loa gắn trong thang máy:
“Chúng tôi là trung tâm kiểm soát an ninh của công ty Công nghệ Minh Thị! Các người bị nghi ngờ là đột nhập trái phép, nên chúng tôi sẽ tạm giữ các người trong thang máy. Chờ tới khi cảnh sát đến, chúng tôi sẽ thả người ra!”
Nghe được một đoạn, tôi liền ngẩn người ra.
Vừa mới xử lý xong được ba người bảo vệ, giờ lại chui đâu ra một trung tâm kiểm soát thế này?
Mẹ nó, thang máy bây giờ đều cao cấp thế sao? Muốn đóng là đóng, muốn dừng là dừng?
Nhưng bây giờ tôi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền nhìn chằm chằm vào camera, nói: “Tốt nhất là các anh hãy mở cửa thang máy ra, nếu không tôi sẽ phá huỷ chiếc thang máy này!”
“Hừ? Anh còn muốn uy hiếp chúng tôi sao? Thang máy sẽ không mở, có giỏi thì anh phá hủy nó cho tôi xem đi?”
Giọng nói đó lại phát ra, còn mang theo sự khinh thường, bọn họ cho rằng chúng tôi sẽ không có cách nào mở được cửa thang máy ra.
Nhưng có ai ngờ, vào lúc này, lão Phong đứng ở một bên lại đột nhiên hét lên một tiếng.
Hai tay cậu ấy bắt lấy khe hở giữa cửa thang máy, dùng sức đẩy ra.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng “cách cách” vang lên, lão Phong thế mà lại trực tiếp dùng sức đẩy cửa thang máy ra.
Ở đầu bên kia của màn hình, những người kia nhìn thấy lão Phong dùng sức đẩy cửa thang máy, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, sau khi lão Phong lần lượt đẩy hai cánh cửa ra…