Mộ Dung Ngôn nghe tôi mở miệng, lại nhìn thoáng qua sư phụ đang hôn mê cách đó không xa, liền gật đầu với tôi.
Nhưng vào lúc này lão Tần gia lại chen vào nói: “Tiểu Phàm, con cũng đi theo cứu tên Độc Ngạo kia đi, ở đây có tôi rồi.”
Vẻ mặt lão Tần gia rất nghiêm túc.
Thấy tôi có chút do dự, lại một lần nữa mở miệng nói: “Còn thất thần ở đó làm gì! Nơi này đã không có nguy hiểm nữa, tôi lập tức đưa lão Đinh đi bệnh viện, mọi người cứ đi cứu lão Độc về trước nếu có thể thì làm thịt hai tên yêu đạo kia luôn!"
Thấy lão Tần gia nói lần nữa, tôi cũng không có gì để nói.
Ngay tại chỗ gật gật đầu với lão Tần gia: “Được, lão Tần gia!”
“Thi Muội! Chúng ta đi thôi.” Tôi lại mở miệng nói với Mộ Dung Ngôn.
Cô ấy không nói gì chỉ gật đầu với tôi.
Sau đó, tôi và đám người Mộ Dung Ngôn trực tiếp đuổi theo.
Sư phụ thì giao cho lão Tần gia.
Chúng tôi theo chân Hồ Thất Nãi, trực tiếp đuổi vào cửa thang máy.
Hồ Thất Nãi đuổi theo vào thang máy, sau đó hóa thành hình người.
Lại hướng về phía mấy phím bấm mà ngửi vài cái, cuối cùng mở miệng nói: “Bọn chúng chọn cái này.”
Nói xong, tôi liền nhìn thấy Hồ Thất Nãi chỉ vào phím lầu bốn mươi tám.
Lão Phong không chút do dự, trực tiếp ấn xuống nút bốn mươi tám.
Lầu 48 là tầng cao nhất, đối phương lên tầng cao nhất là muốn gì?
Với suy nghĩ như vậy, tôi nhìn thang máy không ngừng đi lên.
Mọi người trong lòng đều có chút khẩn trương, đều rất lo lắng cho tình huống của Độc đạo trưởng.
“Ting!” – Khi tiếng chuông vang lên, cửa thang máy mở ra. Mọi người không chút do dự, trực tiếp vọt ra.
Nhưng tầng này lại trống rỗng, không có gì cả.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đầu bên kia, vô cùng trống rỗng.
“Ở đâu, ở đâu, sư phụ, người đang ở đâu?" Lão Phong sốt ruột.
Hồ Thất Nãi lại ngửi vài lần, sau đó trực tiếp chỉ một bên nói: "Đi bên này!"
Nói xong, Hồ Thất Nãi lần nữa dẫn đầu, trực tiếp đuổi qua đó.
Cuối cùng, Hồ Thất Nãi đưa chúng tôi đến lối thoát hiểm.
Đồng thời mở miệng nói: “Bọn chúng ở phía trên!” Những người này đi lên sân thượng để làm gì? Trong lòng tôi rất nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng còn chưa tới sân thượng, đã nghe thấy một tràng tiếng ồn “Ong ong ong” thật lớn vang lên.
Khoảnh khắc nghe được âm thanh này, trong lòng tôi lập tức chấn động.
Đây là, đây là tiếng cánh quạt, chẳng lẽ là máy bay sao?
Tôi chợt nghĩ đến điều này, mà Hồ Thất Nãi đã vọt tới cửa, bà ấy mạnh mẽ chụp lấy chuẩn bị mở cửa ra.
Nhưng tay vừa chạm vào cánh cửa lớn thì một màn ánh sáng vàng bỗng lóe ra.
Một luồng năng lượng kỳ dị phóng ra, ngoại trừ Hồ Thất Nãi ở phía trước thì còn lại ở phía sau cho dù là lão Phong cũng sau một giây đã bị luồng năng lượng này đánh ngã xuống đất.
“Lão Phong!”
“Thất Nãi!”
Tôi và Hồ Lục Gia đều rất lo lắng.
Mà vẻ mặt của Hồ Thất Nãi lại rất nghiêm trọng: “Bùa chú, trên này có bùa chú!”
“Tôi không sao!” Lão Phong nói xong, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất.
Nghe vậy mọi người đều thở phào một hơi.
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, âm khí toàn thân của Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên dâng lên cuồn cuộn, hung hăng giơ tay lên.
Trong lúc ầm ầm đó chỉ cảm thấy âm khí mênh mông vô cùng cuồn cuộn kích động mà ra.
Âm lực xông thẳng vào cửa, trong nháy mắt cánh cửa tiếp xúc với âm lực, đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng.
Hiển nhiên loại bùa chú này không đơn giản, nhưng dù lợi hại thì cũng không thể ngăn cản một đòn mạnh mẽ của Mộ Dung Ngôn.
Sau đó, chỉ nghe “Bùm” một tiếng nổ vang.
Cửa lớn sân thượng bị nứt tại chỗ, ngã thẳng xuống đất.
Còn lá bùa kia thì bị đốt thành tro bụi.
Ngay lúc cánh cửa bị mở ra, tôi và Lão Phong lập tức xông ra ngoài.
Nhưng trong khoảnh khắc chúng tôi xông ra, lại phát hiện có một chiếc trực thăng đã cất cánh.
Theo tiếng cánh quạt quay “vù vù”, trực thăng nhanh chóng bay lên cao, rời xa sân thượng của tòa nhà nơi chúng tôi đang đứng...
******
Nhìn trực thăng bay cao hơn hai mươi mét, toàn thân tôi choáng váng.
Mẹ nó, còn có loại thao tác này sao?
Hiện tại yêu đạo đều trâu bò như vậy sao?
Mà Lăng Thiên đang ngồi ở cửa cabin.
Ở bên trong này, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy Độc đạo trưởng.
Đang lúc trong lòng tôi khiếp sợ, còn chưa hồi phục tinh thần.
Lão Phong lại hướng về phía bầu trời hô to một tiếng: “Sư phụ!”
Lúc này Lăng Thiên ngồi ở cửa cabin đã quay đầu lại.
Anh ta cũng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn chúng tôi rồi lộ ra một nụ cười ranh mãnh.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngôn và Phong ca đã vọt ra, thấy trực thăng đang không ngừng bay lên cao.
Hai người đột nhiên phóng lên, trực tiếp bay về phía chiếc trực thăng kia.
Hiện tại nơi này, cũng chỉ có Mộ Dung Ngôn cùng Phong ca là quỷ và họ có năng lực đó.
Nhưng Mộ Dung Ngôn và Phong ca vừa vọt lên chưa tới mười mét, ở bốn phía trên sân thượng bỗng nhiên lóe ra một một luồng ánh sáng.
Ngay sau đó trên bầu trời sân thượng lập tức xuất hiện một lá bùa.
Lá bùa kia từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện vào người Mộ Dung Ngôn và Phong ca.
Hai người họ căn bản không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy xảy ra, sắc mặt đại biến, muốn giơ tay ngăn cản.
Nhưng vẫn chậm nửa nhịp, “Rầm” một tiếng, Mộ Dung Ngôn và Phong ca lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bị lá bùa đánh rơi xuống ngay tại chỗ.