Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1113

Chương 1113 Chương 1113

Bắt đầu bao vây cổng sơn môn, Mộ Dung Ngôn và Chu Vận chỉ có thể dẫn người ra chống đỡ.

Thế nhưng ít không địch lại nhiều, nhưng lại vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Khương Minh đã xuất hiện.

Dùng sức của chính mình cứu Chu Vận và Mộ Dung Ngôn ra.

Ba người bị truy sát không ngừng nghỉ, không đợi thế lực của tà giáo Mắt Quỷ tới cứu viện.

Cuối cùng Khương Minh bởi vì vết thương quá nặng mà đã chết ở trong lòng Mộ Dung Ngôn.

Lúc ấy Mộ Dung Ngôn vô cùng thương tâm, hận không thể đi theo Khương Minh.

Cuối cùng vẫn bị Chu Vận ngăn cản, lúc này mới không chết được.

Nhưng thế là xong sao? Mộ Dung Ngôn và Chu Vận không còn thế lực để dựa vào.

Không chỉ bị các môn phái chính đạo truy sát, mà còn bị tà giáo Mắt Quỷ bắt giữ.

Chưa đầy nửa năm, Chu Vận đã bị tà giáo Mắt Quỷ giết chết, bị lấy đi hồn phách.

Mộ Dung Ngôn vì đi cứu hồn phách của Chu Vận mà chạy tới tà giáo Mắt Quỷ.

Thế nhưng trên đường đã gặp phải rất nhiều nhân sĩ chính đạo, cuối cùng ít không địch lại nhiều, thân tử đạo tiêu...

Nghe đến đó, tôi đã hiểu tương đối chi tiết về những gì mà Mộ Dung Ngôn đã trải qua trước đây.

Càng hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa Mộ Dung Ngôn và Trần Phong.

Mặc dù tôi chưa từng gặp qua Khương Minh kia, nhưng ở trong lời kể của Mộ Dung Ngôn.

Tôi lại cảm giác được đối phương là một người đàn ông chân thành.

Thân là trẻ mồ côi của tà giáo Mắt Quỷ lại muốn cải lại giáo lý, bỏ ác theo thiện.

Đồng thời còn vì người mình yêu mà không màng sống chết, cam tâm tình nguyện trả giá bằng chính tính mạng của mình.

Một người như vậy thật đáng ngưỡng mộ.

Đồng thời tôi cũng cảm thấy áp lực của mình rất lớn.

Người yêu trước đây của cô ấy so với tôi bây giờ dường như trâu bò hơn rất nhiều.

Nhưng tôi vừa nghĩ tới đây, lại cảm thấy có gì đó không đúng!

Cô ấy nói chính mình cuối cùng là bị những nhân sĩ chính phái kia giết chết.

Nhưng hồn phách của cô ấy t sao lại rơi vào trong tay của tà giáo Mắt Quỷ?

Nghĩ tới đây, tôi lại nói với Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, cái chết của cô là do tà giáo Mắt Quỷ âm thầm chỉ thị, cũng gián tiếp tạo thành. Nhưng cô chết trong tay của nhân sĩ chính phái, vậy hồn phách sao lại rơi vào tay của tà giáo Mắt Quỷ chứ?”

Mộ Dung Ngôn nghe vậy thì hít một hơi thật sâu.

Sau đó tiếp tục rơi vào suy nghĩ xa xăm: “Sau khi tôi chết, hồn phách lơ lửng! Trôi tới ải nửa bước, đi tới Quỷ Môn Quan, cũng đi tới đường Hoàng Tuyền.

Qua khỏi thôn Ác Cẩu, leo lên núi Kim Kê, gặp thôn Dã Quỷ rồi tiến vào điện Mê Hồn.

Cũng đi qua biển hoa bỉ ngạn, cuối cùng đi tới Quỷ Thành Phong Đô......”

Giọng điệu của Mộ Dung Ngôn rất bình lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm.

Nhưng trong con ngươi, lại là tất cả những cảnh tượng trước kia mà cô ấy đã từng trải qua.

Tựa như mọi cảnh tượng của hơn hai trăm tuổi trẻ, đều phảng phất mới chỉ xảy ra ở ngày hôm qua, vô cùng chân thật.

Nhưng giờ phút này nghe được, trong lòng tôi càng tò mò.

Những nơi này, đều là ở Minh giới mới có.

Nơi chỉ có người chết mới có thể đến.

Truyền thuyết kể rằng những người đã làm nhiều điều ác ở kiếp trước thì suốt cả đường đi này sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.

Chỉ có những người tốt bụng lương thiện kia, mới có thể từng bước một an toàn đi tới địa phủ, tiếp nhận sự phán xét của Phán Quan.

Kiếp sau sẽ làm người hay đọa vào giới súc sinh?

Mộ Dung Ngôn đã đi qua Quỷ Môn Quan, đi qua đường Hoàng Tuyền, thậm chí gặp được thành Phong Đô, vậy cô ấy làm sao có thể trở về được?

Mang theo tò mò, tôi tiếp tục lắng nghe.

“Tôi đã gặp được Phán Quan lão gia ở địa phủ. Phán quan nói tôi chưa từng làm chuyện xấu, kiếp sau còn có thể làm người. Nhưng tôi đã từ chối...”

Mộ Dung Ngôn nhàn nhã nói, giống như cũng không có coi trọng chuyện này.

“Từ chối?” Tôi có chút kinh ngạc, vô thức hỏi.

“Không sai, tôi đã từ chối. Tôi lựa chọn một con đường khác! Một con đường chờ đợi năm trăm năm.” Mộ Dung Ngôn tiếp tục mở miệng.

Nghe đến đây, tôi sửng sốt một chút, nghĩ tới một câu.

“Tôi cam chịu làm cây cầu đá năm trăm năm, chịu đựng gió táp mưa sa, nhìn người đi qua cầu hết lần này đến lần khác!”

Không đợi tôi mở miệng, cô ấy đã tiếp tục nói: “Tôi đã nói với Phán Quan, tôi muốn chờ một người, chờ một người trở về, muốn cùng anh ta kiếp sau gặp lại.”

Ở địa phủ, còn có thể lựa chọn như vậy sao?

Trong lòng không hiểu, tôi chỉ có thể chờ cô ấy nói tiếp.

Mộ Dung Ngôn trầm mặc một chút, lại nói: “Phán Quan đã đồng ý, nói tôi chỉ cần nhảy xuống sông Vong Xuyên, chịu đựng năm trăm năm dày vò, nhìn một đời một thế của anh ta đi qua cầu. Năm trăm năm sau, tôi liền có thể gặp lại anh ta.”

Không biết tại sao, tôi chợt nghĩ đến giấc mơ kỳ quái đã xuất hiện rất nhiều lần của mình.

Một cô gái từ trên cầu nhảy xuống, những ác quỷ kia tràn đầy tà khí, trùng trùng điệp điệp, vươn tay không ngừng gào thét nhưng không có âm thanh.

Còn cô gái trước lúc nhảy xuống, đã nói ra hai chữ: “Chờ tôi!”

Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi chỉ cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng nổ vang, toàn thân như bị sét đánh.

Lúc trước Độc đạo trưởng đã tính một quỷ cho giấc mơ này của tôi, nói giấc mơ này của tôi có liên quan tới một cô gái.

Bình Luận (0)
Comment