Cho đến khi tôi đuổi tới vùng ngoại ô, sau khi nhìn thấy một cánh rừng, tôi mới dừng lại mà thở hổn hển vài hơi.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, thở hổn hển.
Cảm giác giống như phổi của mình sắp nổ tung.
Mỗi lần hít thở đều cảm phổi rất đau nhức.
Thể lực của chính mình thật sự là có chút hỏng bét.
Thở hổn hển một lúc, tôi cảm giác thân thể đã khôi phục được một chút.
Lần theo chút yêu khí còn sót lại, tôi nhanh chóng đuổi theo vào trong rừng.
Trong rừng cỏ dại mọc thành bụi, ngày thường không có ai tới đây.
Lúc này đuổi tới trong rừng tôi rất nhanh đã bị lạc đường.
Không chỉ như thế chút yêu khí còn sót lại kia cũng mỗi lúc một yếu đi.
Hiện tại tôi rất khó thông qua chút khí tức đó để phán đoán chuẩn xác được phương hướng mà sư phụ đã bỏ trốn.
Lại chạy về phía trước hơn mười phút, tôi hoàn toàn mất dấu ông ấy.
Đứng ở trong rừng nhìn quanh, tôi căn bản không biết nên đuổi theo hướng nào.
Trong lòng tôi gấp đến mức kêu một tiếng “chết tiệt”.
Nhưng chỉ đứng đó cũng không phải biện pháp, tôi liền bắt đầu tìm kiếm bốn phía.
Hy vọng có thể tìm được hành tung và quỹ tích của sư phụ, tuy rằng làm như vậy tỷ lệ tìm được sư phụ cũng không lớn.
Nhưng cũng may ông trời đã mở mắt ngay tại thời điểm tôi sắp gục ngã.
Tôi đột nhiên nghe được trong bụi cây cách đó không xa, truyền đến từng tiếng “Ô ô ô” gầm nhẹ.
Âm thanh không lớn lắm, nhưng vào ban đêm nên cũng có vẻ tương đối rõ ràng.
Nghe vậy tôi giật mình quay đầu nhìn về hướng kia.
Trong bụi cây cách đó không xa, rõ ràng có thứ gì đó đang chuyển động trong đó.
Hơn nữa nghe âm thanh này, giống như một con thú hoang đang ăn.
Tôi nhíu nhíu mày, lẳng lặng tiến gần hơn về phía trước.
Quả nhiên tôi đã phát hiện ra một ít manh mối, yêu khí vốn đã biến mất lại lần nữa bị tôi cảm nhận được.
Nhưng mà lúc này khí tức rất yếu, truyền đến từng đợt như gợn sóng.
Cảm nhận được điều này khiến trong lòng tôi mừng rỡ.
Đây nhất định là sư phụ không sai được, bởi vì lí do nào đó mà người đã áp chế khí tức của bản thân lại.
Lúc này mới dẫn đến việc khiến tôi bị mất dấu, nhưng bây giờ lại bị tôi cảm nhận được.
Trong lòng mang theo chút vui mừng, tôi cẩn thận từng li từng tí tới gần.
Sư phụ bây giờ chỉ sợ đã mất đi lý trí. Tôi chỉ có thể cẩn thận tới gần ông ấy, trước tiên cứ nhào lên bắt lại đã.
Chỉ có như vậy, mới có thể khống chế được sư phụ không tiếp tục chạy trốn nữa.
Nếu không chờ sư phụ lại chạy trốn, chạy vào trong núi sâu.
Muốn tìm lại được chỉ sợ cũng rất khó khăn... trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng cũng đang từng chút từng chút tiến lại gần phía trước.
Từng bước một, không ngừng rút ngắn khoảng cách.
Mười mét, năm mét, một mét... đến cuối cùng ngay khi tôi đẩy ra một bụi cây, cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt chút nữa đã hồn xiêu phách lạc.
Chỉ thấy ở chỗ cách tôi không tới năm mét, lúc này đang có một con quái vật không phải người cũng chẳng phải thú.
Một thân đầy hoa văn của loài báo, lúc này móng vuốt đang ôm chặt một con thỏ rừng máu chảy đầm đìa, đang không ngừng cắn xé.
Miệng đầy lông thỏ cùng máu tươi, mà quái vật kia trong miệng cũng phát ra từng trận kêu khẽ, bộ dáng giống như rất hưởng thụ.
Ông ấy không phải ai khác, chính là sư phụ mà tôi theo dõi suốt dọc đường đến đây, Đinh Thân Thiện.
Nhìn sư phụ như vậy, trong lòng tôi đau như bị ngàn kim đâm.
Đồng thời lại càng thống hận Nhật Nguyệt giáo kia, những tên yêu đạo chết tiệt này, chính bọn chúng đã biến sư phụ thành ra nông nỗi này.
Chờ chữa khỏi cho sư phụ, tôi nhất định phải sống chết với bọn chúng...
Trong lòng nghĩ như vậy, cũng quyết định ra tay.
Nhưng vào lúc này, dường như sư phụ đã nhận ra sự tồn tại của tôi.
Vốn ông đang ăn rất vui vẻ, lúc này bỗng nhiên quay đầu lại, đồng tử co rụt lại, trực tiếp trừng mắt về phía của tôi.
Trong miệng phát ra một tiếng rít gào, ném con thỏ rừng trong tay xuống, giơ móng vuốt lên lập tức đánh về phía tôi...
*******
Vốn tôi định đột ngột ra tay, sau đó bắt lấy sư phụ.
Nhưng thật không ngờ, sau khi sư phụ yêu biến lại nhạy cảm như vậy.
Lúc này đã nhận ra sự tồn tại của tôi, còn lập tức chủ động tấn công tôi.
Tôi nào dám có chút chậm trễ sơ suất gì? Sắc mặt cả kinh, chợt nhảy sang bên cạnh.
“Gàoo” Sư phụ tung người mà đến, móng vuốt bổ xuống.
Nhưng lần này người đã vồ hụt, nhưng thật không ngờ chính là. Mặc dù là vồ hụt, nhưng cái đuôi lớn trên mông sư phụ lại đột nhiên quật một cái.
"Bộp" một tiếng, lập tức quất ở trên cánh tay của tôi.
Tôi căn bản tránh không thoát, chỉ cảm thấy bả vai vô cùng đau nhức.
Cả người bỗng nhiên bị quật ngã trên mặt đất, còn không đợi tôi đứng vững, sư phụ lại phát ra một tiếng báo rống.
Đột nhiên quay người lại, nhào về phía tôi lần nữa.
Tốc độ cực nhanh, giống như của một con dã thú bình thường.
Đặc biệt là đôi mắt đã biến thành mắt thú, nhìn qua đặc biệt dọa người.
Hơn nữa vẻ mặt và dáng vẻ mà sư phụ nhìn tôi, cũng không khác gì loài dã thú đói khát nhìn thấy thức ăn.
Trong lòng tôi cả kinh, thân thể nhanh chóng né tránh.
Đồng thời mở miệng nói: “Sư phụ! Sư phụ bình tĩnh một chút!”