Trong nháy mắt đạo khí đã phát ra từ trong cơ thể của chúng tôi, ngoại trừ tôi và Lão Phong.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã trực tiếp chạy về phía Tiểu Lan cách đó không xa.
Bà mối kia thấy Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh hung dữ lao tới thì sắc mặt chợt thay đổi.
Nhưng không đợi bà ta phát ra một âm thanh nào thì Dương Tuyết đã ra tay.
Trường kiếm nhanh như chớp vung ra, chỉ nghe “Rầm” một tiếng nổ vang, bà ta đã bị giết chết ngay tại chỗ, hồn phi phách tán.
Ngay sau đó, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã chạy tới hai bên trái phải của Tiểu Lan và cởi khăn trùm đầu màu đỏ ra khỏi đầu cô ấy.
Sau khi tháo khăn trùm đầu xuống, cả hai người đều sửng sốt.
Bởi vì tôi phát hiện Tiểu Lan lúc này ngoại trừ thay quần áo, thì lớp trang điểm trên mặt cũng đã thay đổi.
Tuy nhiên cách trang điểm của cô ấy lúc này trông không khác gì trang điểm cho người chết.
Giống hệt nhà hỏa táng vẽ di dung cho người chết.
Mà Tiểu Lan lại giống như mất hồn, chỉ mở to mắt, cả người không nhúc nhích.
Tất cả đều này chỉ xảy ra trong chớp mắt, rất nhanh.
Cho nên, sau khi chúng tôi đã đoạt lại được Tiểu Lan, chúng quỷ ở đây mới phản ứng lại.
Bọn chúng lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với chúng tôi.
Một số quỷ hầu của Phong phủ lập tức chạy tới phía trước.
Mà chú rể quỷ kia sắc mặt đã đại biến, liền quát khẽ một tiếng: “Người tới là ai, dám cướp cô dâu của bổn vương...”
***********
Nghe được một tiếng gầm nhẹ thì sắc mặt tôi đã lập tức trầm xuống.
Đồng thời mở miệng đáp lại: “Người giết mày!”
Vừa dứt lời thì tôi đã vung kiếm gỗ đào lên để thể hiện ra tu vi của bản thân.
Trong nháy mắt lão Phong bên cạnh tôi, cùng với Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh ở phía sau chúng tôi cũng đều bày ra tu vi của mình.
Đều không ngoại lệ, tất cả chúng tôi đều đạt tới cảnh giới Đạo Sư.
Cảm nhận được đạo khí ở phía sau, trong lòng tôi cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Không nghĩ tới nhiều ngày không gặp mà Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh dĩ nhiên cũng đột phá đến cảnh giới Đạo Sư rồi.
Điều này cũng hợp lý.
Đạo hạnh của hai người này vốn là Đạo Sĩ đỉnh phong, huống chi hai người họ còn là đệ tử của môn phái lớn nên có được sự đào tạo bài bản và có hệ thống.
Các đạo thuật mà bản thân tu luyện cũng đều thuộc loại tốt nhất trong nghề.
Hôm nay thấy bọn họ đạt tới tu vi này, tuy tôi có chút kinh ngạc nhưng lại càng vui mừng hơn.
Mụ nội nó, hiện tại chúng tôi chính là bốn cao thủ Đạo Sư.
Đối phó với mấy con chó con mèo này hẳn là không thành vấn đề.
Những quỷ hầu đang vây quanh chúng tôi cũng chỉ mạnh hơn du hồn dã quỷ bình thường một chút.
Thuộc loại quỷ hồn sơ cấp chỉ có linh trí chứ không có đạo hạnh gì.
Lúc này bọn chúng cảm nhận được đạo khí trong thân thể chúng tôi tỏa ra, sắc mặt khẽ biến, vô thức lui về phía sau vài bước.
Những vị khách có mặt ở đây đã bàng hoàng đến mức lui về hai bên.
Chú rể quỷ đứng đầu, trong nháy mắt sắc mặt rất khó coi.
“Hừ, hóa ra là mấy tên đạo sĩ thối, dám xông tới Phong phủ của tao, thật đúng là không biết sống chết!”
Chú rể quỷ kia vừa dứt lời, cặp mắt kia trong nháy mắt đã biến thành mắt cá chết, không có đồng tử.
“Nghiệt chướng, xem đêm nay ai không biết sống chết!”
Nói xong lời này, tôi cũng không có ý định nói nhảm với tên này thêm nữa.
Nếu đã đi tới hang ổ của quỷ, cũng đã gặp được nhân vật chính ở đây.
Nói nhiều cũng không có chút ý nghĩa nào.
Điều duy nhất có thể làm bây giờ là bắt lấy tên này và giết hết những kẻ có mặt ở đây đã từng làm chuyện ác.
Đó chính là mục đích tối nay của chúng tôi, đồng thời cũng có thể giúp cho Tiểu Lan không còn bị quấy rầy nữa.
Bởi vậy, những lời này của tôi vừa dứt.
Cả người giống như mũi tên đã rời cung, lập tức lao thẳng tới chỗ của chú rể quỷ.
Lão Phong cũng không dừng lại, trong nháy mắt cũng theo sát mà tới.
Sắc mặt của chú rể quỷ âm trầm, thấy chúng tôi ra tay thì cũng rống lên một tiếng: “Đám quỷ hầu, bắt chúng lại! Đoạt lại cô dâu của bổn vương.”
Sau một tiếng rít gào, ba bốn mươi quỷ hầu đã vây xung quanh.
Bọn chúng đều phát ra tiếng rống cuồng nộ, lộ ra răng nanh và móng vuốt sắc bén, tất cả đều nhào về phía chúng tôi.
Nhưng những tiểu quỷ này, như tôi vừa rồi đã nói, cực kì yếu ớt.
Đừng nhìn nhiều quỷ như vậy, cho dù có gấp mấy lần chúng tôi.
Lúc này cùng chúng tôi giao thủ thì không khác gì lấy trứng chọi đá, căn bản không phải là mối uy hiếp quá lớn.
Trong chớp mắt, chúng tôi với đám quỷ hầu này bắt đầu lao vào nhau.
Tôi thấy đám quỷ hầu này vươn móng vuốt sắc bén ra thì cũng không khách khí.
Giơ tay lên chém ra một kiếm, mà dưới một kiếm này. Một con quỷ hầu thấy tôi vung kiếm với tốc độ cực nhanh thì không khỏi có chút kinh hãi.
Nhưng nó cũng vươn ra móng vuốt sắc bén, nhanh chóng ngăn cản.
Nhưng tên này có tu vi quá yếu, làm sao có thể chống cự được?
Kết quả chỉ nghe “Rầm” một tiếng, tên này đã bị tôi chặt đứt thân thể ngay tại chỗ, không kịp kêu ra tiếng đã hồn phi phách tán.
Cùng lúc đó đám người lão Phong, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh đều giao thủ cùng những quỷ hầu khác.
Không có một con quỷ hầu nào có thể chống lại chúng tôi, căn bản không cách nào đơn phương đối phó được với nhóm chúng tôi cả.