Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1140

Chương 1140 Chương 1140

Lời vừa nói ra, Dương Tuyết đã ném thẳng lá bùa thanh nhãn chú trên tay trái ra ngoài.

Chỉ thấy lá bùa kia bay thẳng đến vị trí cách chúng tôi năm mét, sau đó chúng tôi nhìn thấy một ánh sáng trắng nhấp nháy.

“Bùm!”

Một tiếng nổ vang thình lình xuất hiện, kéo theo đó là một sức mạnh kỳ lạ xuất hiện từ lá bùa.

Sức mạnh kỳ lạ của pháp thuật này giống như một làn sóng, nhanh chóng làm rung chuyển bốn phía xung quanh.

Bất cứ nơi nào nó đi qua, mọi thứ đều thay đổi.

Con đường trải đá đẫm máu chúng tôi vẫn đứng trước đó nay đã biến thành một bãi cỏ xanh rì.

Nhà tù bốn vách đều là tường đá vốn dĩ đang vây quanh chúng tôi cũng bị sức mạnh của bùa chú ảnh hưởng.

Trong nháy mắt, nhà tù cũng biến mất, trở thành một khu rừng già.

Còn về phần chúng tôi, trước đó trên người còn chồng chất vết thương.

Vừa rồi, tôi còn bị ba thanh kiếm ngắn đâm vào đùi, bụng dưới, vai trái.

Nhưng lúc này, tôi phát hiện ra những thanh kiếm ngắn nọ đều đã biến đâu mất.

Cơn đau xé rách da thịt cũng biến mất, nếu nhìn kỹ, cùng lắm tôi chỉ phát hiện ra trên phần đùi, bụng dưới, vai trái của mình có ba nhánh cây rất nhỏ cắm vào.

Hơn nữa nhánh cây đâm vào không sâu, nhiều nhất chỉ để lại mấy vết thương bên ngoài.

Trên người tôi còn có vài vết thương, nhưng đều là vết thương nhỏ, chỉ như vết xước là cùng.

Đối chúng tôi mà nói, mấy vết thương kiểu này chẳng đáng là bao.

Quay sang nhìn lão Phong và những người khác, họ cũng giống như tôi, trên người bị vài nhánh cây nhỏ đâm vào.

Căn bản không có thanh kiếm hay mũi tên sắc bén nào cả, những gì chúng tôi nhìn thấy trước đây đều là ảo giác.

Mọi người đều không có ai bị thương nặng, chỉ có vài vết thương nhỏ chẳng thấm vào đâu.

Nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi kinh ngạc và vui mừng.

Mặc dù yêu pháp tạo ra ảo cảnh của lệ quỷ kia rất lợi hại, nhưng cũng không thể nào so được với “Thanh nhãn chú” của phái Võ Đang.

Bây giờ, chúng tôi đã một lần nữa quay trở về với thực tại.

Rõ ràng là tên quỷ này không thể tiếp tục sử dụng yêu pháp để làm hại mấy người chúng tôi được nữa.

******

Nhìn thấy trên người mình vết thương chồng chất, trong lòng tôi không khỏi bùng lên lửa giận.

Cũng may là ảo cảnh kia đã bị phá, nếu không cứ tiếp tục như vậy, cho dù chúng tôi có chịu đựng được ảo cảnh thì cũng rất đau khổ.

Nói không chừng, bất cứ lúc nào tên lệ quỷ kia cũng có thể đâm chết chúng tôi bằng cành cây như thế này.

Tôi rút từng cành cây ra khỏi người mình, cành dài nhất còn xuyên qua đùi tôi ít nhất từ ba đến bốn cm.

Nó đã trực tiếp đâm thành một cái lỗ trên đùi tôi, cũng may là cành cây này không lớn, chỉ nhỏ hơn ngón tay út một chút.

Hơn nữa nó cũng không đâm đến mạch máu, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Ngoại trừ tôi, những người khác cũng không khá hơn là bao.

“Mọi người thế nào rồi? Vấn đề có nghiêm trọng không?” Tôi cất tiếng hỏi.

Đồng thời cũng quét mắt nhìn xung quanh, tôi phát hiện ra bốn phía đều rất hoang vắng, trên mặt đất còn có một cỗ quan tài màu đen.

Cỗ quan tài này chính là vật thật, hơn nữa nhìn có khá mới.

Cùng lúc đó, Tiểu Lan cũng biến mất, hiển nhiên là bị nam quỷ kia giấu đi rồi.

Việc tiếp theo chúng tôi cần làm là phải bắt bằng được tên kia, tìm ra được Tiểu Lan.

Rồi “dọn dẹp” nơi này sạch sẽ hoàn toàn.

Tôi vừa nghĩ tới đây, lão Phong đã mở miệng đáp lại.

“Không có việc gì!”

“Tôi cũng không có việc gì!” Dương Tuyết cũng nhanh chóng tiếp lời.

Từ Lâm Tĩnh lại dẩu miệng: “Cánh tay của tôi bị thương rồi, giờ chẳng còn chút sức lực gì cả!”

Cánh tay của Từ Lâm Tĩnh đã bị thương, máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo của cô ấy.

Cũng may không phải là vết thương quá nghiêm trọng, không gây nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng đối với mấy người chúng tôi, đây cũng được xem là vết thương khá nặng rồi.

“Để tôi nhìn thử!” Lão Phong vừa nói vừa bước tới cạnh Từ Lâm Tĩnh.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, cậu ấy giúp Từ Trường Tĩnh bôi một ít thuốc và băng bó đơn giản.

Cũng chính vào ngay lúc này, giọng nói của nam quỷ kia lại đột nhiên vang lên: “Không tồi, đúng là có chút năng lực. Nhưng hôm nay chúng mày tới dốc Cửu Phong, cho nên đừng đứa nào nghĩ mình có thể sống sót trở về!”

Giọng nói này giống như âm hưởng vờn quanh, vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.

Chúng tôi không thể xác định được vị trí chính xác của tên nam quỷ vừa lên tiếng kia.

Tôi lại nhìn xung quanh một lượt, sắc mặt trở nên thâm trầm hơn, rồi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tốt nhất mà mày nên giao Tiểu Lan ra đây đi, nếu không, tao sẽ để mày chết rất khó coi!”

“Ha ha ha? Muốn giết chết bản vương ư? Thật là vọng tưởng ngông cuồng.

Còn về phần Tiểu Lan, cô ta đã nhận sính lễ và thư cưới của bản vương, chính là cô dâu của bản vương rồi. Chúng mày đừng nghĩ cướp nổi người của bản vương.”

Nam quỷ tiếp tục mở miệng, gã căn bản không có ý định thả Tiểu Lan đi.

Tôi cũng chẳng muốn nói nhiều với gã, chuẩn bị đi tìm người mà tên kia đã giấu tại nơi này.

Dù sao nơi này cũng chỉ rộng bao nhiêu đó, tôi không tin, tôi lật tung chỗ này lên vẫn không tìm nổi tên khốn kia.

“Chúng ta đi, phải nhanh chóng bắt được tên quỷ này!”

Tôi nói với lão Phong và những người khác một tiếng, rồi khẩn trương đi trước tìm kiếm, những người còn lại cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment